Bạn học Ngô Thấm.
Giọng nói vừa khách khí lại xa cách, giống như hai người bọn họ chỉ vừa mới quen biết.
Sắc mặt Ngô Thấm trắng nhợt, những lời vừa định nói ra cũng quên mất, cứ đứng ngốc lăng ra, Thiệu Ngôn cảm thấy cô trầm mặc lâu như vậy có điểm bất thường, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
"Làm sao vậy?" Thiệu Ngôn hỏi.
Hôm nay tâm tình của anh đặc biệt tốt, cho nên kiên nhẫn hơn không ít so với ngày thường. Nếu là khi khác, Thiệu Ngôn phỏng chừng cũng không có để ý tới cô ta có việc gì.
Ngô Thấm lúc này mới tỉnh khỏi mộng, vừa lúc nhìn thấy trên bản nháp đầy chữ viết lung tung, trên giấy đều là tên của Úc Đường.
Lại còn không thèm che giấu.
Cái loại cảm giác khuynh mộ này, cơ hồ muốn từ bên trong giấy tràn ra, không thể nào trốn tránh.
Sắc mặt Ngô Thấm trắng nhợt lại, một câu cũng không nói nên lời.
Thiệu Ngôn khẽ đẩy mắt kính, tiếp tục im lặng.
Tuy anh không nói thêm một câu gì nặng lời, cũng không thèm quan tâm tới Ngô Thấm. Loại thái độ làm lơ này, tựa như con dao đâm sâu vào lồng ngực cô phát đau.
Qua một lúc, Ngô Thấm mới bình tĩnh trở lại. Cô yên lặng cúi đầu xuống, hữu khí vô lực nói: "Không có việc gì."
Loại thời điểm dĩ vãng này, Ngô Thấm luôn chuẩn bị trong bộ dáng muốn hỏi bài.
Thông qua phương thức này, có thể che dấu tâm tư nhỏ của cô, mà đối với việc học tập, Thiệu Ngôn luôn luôn không tiếc. Cho nên mỗi một lần, Ngô Thấm đều có thể thực hiện được, cảm thấy mình và anh đã kéo gần khoảng cách.
Hôm nay cô rõ ràng cũng có thể như vậy, nhưng không biết vì sao, Ngô Thấm lại không có sức lực mở miệng.
Ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo Thiệu Ngôn, giống như Thiệu Ngôn vẫn luôn dõi theo Úc Đường. Nhất cử nhất động của Thiệu Ngôn, bao gồm... nhất cử nhất động Úc Đường, Ngô Thấm đều để ở trong mắt.
Thấy bọn họ hai người thân mật khăng khít, Ngô Thấm hận không thể xông lên chất vấn, nhưng Ngô Thấm biết chính mình không có lập trường.
Cảm giác rất vô lực.
Không phải cô không có dũng khí, mà do Thiệu Ngôn chưa từng muốn tới gần cô, một chút cũng không.
Ý thức được việc này, Ngô Thấm rốt cuộc cũng khóc.
Cô tự cho là mình che giấu tâm sự rất khá, ngày hôm nay rốt cuộc cũng bộc phát. Không ai biết vì sao cô khóc, bất quá thấy cô khóc đến thê thảm, cũng không có người nào dám lớn tiếng nói chuyện.
Bất quá có hai người phản ứng nhưng không giống nhau.
Một là Thiệu Ngôn, hai là Lâm Tiêu Tĩnh.
Lâm Tiêu Tĩnh là nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác nhìn về phía Thiệu Ngôn, như đã biết xảy ra chuyện gì. Mà Thiệu Ngôn không quan tâm, tiếp tục làm việc của mình, không chịu chút ảnh hưởng gì.
Cũng chả khác ngày thường là bao, đặc biệt không phát sinh thêm gợn sóng nào. Nhưng Thiệu Ngôn biết, chung quy có điểm không giống nhau.
Trước kia anh không dám đi qua bên lớp tám, ngay cả đi ngang qua cửa cũng như đi ăn trộm, lén lút, sợ hãi sợ khi nhìn vào bên trong, vẻ mặt của mình sẽ bị phát hiện.
Hôm nay Thiệu Ngôn cố ý đi qua đi lại ở cửa lớp tám, tuy rằng rất nhiều người đều không rõ đến tột cùng anh muốn làm gì, nhưng không gây ra náo loạn nào. Bởi vì Thiệu Ngôn đi ngang qua cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi, cũng không có giống lần trước, lại nhấc lên sóng gió.
Thiệu Ngôn đứng ở trên hành lang, ánh mắt thì nhìn một loạt khu dạy học đối diện, nhưng lỗ tai vẫn ở chú ý động tĩnh ở sau.
Vừa rồi anh nghe thấy Kỳ Nguyệt cùng Úc Đường nói hai người muốn cùng nhau đi ra nhà vệ sinh.
Thiệu Ngôn tự nhiên sẽ không làm việc đáng khinh như theo đuôi họ vào nhà vệ sinh, nhưng anh vẫn có thể nói vài câu với Úc Đường.
Quả nhiên không quá vài phút, Úc Đường đã xuất hiện ở cửa.
Rõ ràng trên hành lang đầy âm thanh hỗn độn, nhưng lúc tiếng bước chân của Úc Đường vang lên, Thiệu Ngôn cảm thấy đây là một loại âm thanh đặc biệt, nghe một lần là có thể nhận ra.
Vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy cô.
Úc Đường cũng sửng sốt, một lát sau cũng cười rộ lên, " Sao cậu lại ở chỗ này?"
Bởi vì vừa rồi Úc Đường mải mê làm bài, cho nên cũng không chú ý tới động tĩnh ở cửa, tất nhiên không biết Thiệu Ngôn đã đứng ở đây khá lâu.
"Tôi muốn gặp cậu." Thiệu Ngôn nói tự nhiên.
Úc Đường gật đầu, còn chưa kịp nói gì, lại nghe thấy Thiệu Ngôn nói: "Buổi chiều hôm nay tôi đợi cậu ở cổng trường."
"Được thôi."
Úc Đường lúc đáp ứng, vô cùng dứt khoát, cũng không có ý tứ suy xét.
Trước kia trên cơ bản bọn họ đều cùng nhau trở về, nhưng chính thức hẹn như này vẫn là lần đầu tiên.
Kỳ Nguyệt ở bên cạnh nhìn, tự nhiên có chút ngây người.
Tuy rằng bên trong tâm tư của cô luôn hi vọng bọn họ có cái gì đó, nhưng đối mặt với cái đề tài này, Úc Đường đường luôn không muốn nói thêm.
Hôm nay Kỳ Nguyệt thật đúng là rửa mắt.
Chỉ là sau khi trò chuyện vài câu đơn giản với Úc Đường, Thiệu Ngôn liền rời đi, không một chút lưu luyến.
Nhìn bóng dáng Thiệu Ngôn rời đi, Kỳ Nguyệt lúc này mới tỉnh khỏi mộng.
Cô duỗi tay kéo áo Úc Đường, nhỏ giọng hỏi: "Sao các cậu bây giờ lại như thế này? Trước kia là kiểu cả đời sẽ không qua lại với nhau mà? Hôm nay như thế nào lại ngọt ngọt ngào ngào?"
Đối với sự chuyển biến giữa hai người bọn họ, Kỳ Nguyệt có thể nhìn ra được, người khác tự nhiên cũng có thể nhìn ra.
Tuy rằng trước kia ham thích bát quái, đối với bát quái của hai người họ sẽ thảo luận đến khí thế ngút trời, nhưng chẳng ai có chứng cứ thực tế. Càng không cần phải nói, thấy cảnh tượng hai người bọn họ thân thân mật mật ở chung một chỗ.
Hôm nay vừa ra, giống như đang chứng thực gì đó.
Trong lúc nhất thời bát quái lần thứ hai lại bốc cháy hừng hực, nhưng bọn họ phát hiện cho dù tiếp tục, lăn qua lộn lại, có thể nói cũng cũng chỉ có mấy câu nói kia.
Cũng chỉ là cử chỉ, ngôn luận nhiều hơn lần trước, bọn họ đều đã phỏng đoán qua. Hiện tại bất quá cũng chỉ là hâm nóng lại mà thôi.
Đột nhiên bọn họ liền cảm thấy có điểm không thú vị.
Cho nên lúc đầu tưởng rằng mọi người sẽ xôn xao bình luận nhưng thực tế tình hình lại bình đạm trôi đi.
Không có thêm bất cứ nhiễu loạn nào.
Kỳ Nguyệt lo lắng đề phòng, từ sau khi Thiệu Ngôn xuất hiện, liền vẫn luôn đề phòng. Cô tính toán một khi phát hiện những người này, nói ra cái gì làm người ta phẫn nộ liền lập tức đi ra ngoài phản bác.
Nhưng là đều không có.
Cũng không thể nói một câu đều không có, nhưng so sánh với bộ dáng hấp tấp lần trước, hiện tại xác thật coi như là gió êm sóng lặng.
Trong lúc nhất thời, ngược lại Kỳ Nguyệt cảm thấy có điểm không chân thật.
Cô lại lén lút chạy tới tìm Úc Đường, hỏi: "Cậu xem bọn họ đây là có chuyện gì a? Rõ ràng là một bộ dáng muốn bát quái, lại liều mạng chịu đựng không nói. Chẳng lẽ mấy ngày không gặp, bọn họ liền đại phát từ bi, muốn buông tha cậu?"
Đối với chuyện này, Kỳ Nguyệt cảm thấy không thể có hảo cảm với mấy cái người lưỡi dài.
Úc Đường bất đắc dĩ nói: "Thế này không phải khá tốt sao? Bình yên không có việc gì."
"Tớ cũng chỉ là sợ đây là bình yên trước bão táp."
Kỳ Nguyệt nói có chuyện lạ. Cô ấy hiện tại phòng bị thật giống như là tùy thời đều có khả năng đối mặt với cú đánh bất ngờ.
Úc Đường dở khóc dở cười, cô trấn an nói: "Cậu đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa. Tớ đã sớm nói qua, mọi người đều vội thật sự, sẽ không có người lấy tớ ra bàn tán nữa. Tất nhiên không phải tất cả. Bất quá, hẳn là dụng tâm kín đáo."
Nói đến câu sau, giọng nói Úc Đường không tự chủ được thấp đi không ít, bởi vì cô nhớ tới một người.
Ngô Thấm sao.
Trước kia Úc Đường cùng Thiệu Ngôn còn không tính là quen biết, cảm thấy Ngô Thấm còn định đi tìm cô uy hiếp, còn khí thế bức người bảo cô cách xa Thiệu Ngôn một chút.
Úc Đường liền không tin việc phát sinh hôm nay Ngô Thấm không để trong lòng. Nhưng nếu để ở trong lòng, cô ta hiện tại còn không tới đi tìm Úc Đường, điểm này làm người ta vô cùng nghi hoặc.
Không có ruồi bọ ở trước mặt mình kêu ong ong, Úc Đường thật ra cũng mừng rỡ, không tiếp tục chấp nhất với chuyện này.
Rất nhanh Úc Đường liền cảm thấy mình nghĩ sai rồi.
Bởi vì Ngô Thấm cũng không phải không có bất luận hành động gì, chẳng qua lúc này Ngô Thấm không uyển chuyển như lần trước, trực tiếp tìm chính chủ.
Chính chủ này tự nhiên chính là Thiệu Ngôn.
Thời điểm chạng vạng tan học, Úc Đường đi ra cổng trường.
Ở đối diện đường cái, có một chiếc xe đang đợi cô. Nhưng hôm nay lúc Úc Đường nhìn sang, phát hiện nơi đó không có ai.
Úc Đường không nhịn được nhíu mày, có chút nghi hoặc.
Trước kia chính mình không đáp lại Thiệu Ngôn, Thiệu Ngôn còn có thể gió mặc gió, mặc mưa ở nơi này.
Hôm nay cậu ta cùng mình ước hẹn, cũng được đáp lại, sao ngược lại là không thấy bóng người?
Đây thật sự không giống tác phong của anh. Được copy tại { t r ù m t r u y ệ n . net }
Úc Đường ôm tâm tình nghi hoặc đi qua đi, phát hiện xe vẫn là ngừng ở nơi đó, nhưng người lại không thấy.
Cô dừng xe bên cạnh chiếc xe của Thiệu Ngôn, sau đó tìm xung quanh.
Vốn muốn thử vận may không định về trước, không nghĩ tới vừa tùy tiện đi một lúc, thật đúng làm Úc Đường kinh ngạc.
Ở trong một con hẻm nhỏ, tương đối hẻo lánh, ít người qua lại.
Làm Úc Đường kinh ngạc chính là ở trong hẻm nhỏ, cũng không phải chỉ có Thiệu Ngôn.
Mà là hai người.
Một người Thiệu Ngôn, còn lại là Ngô Thấm.
Thời điểm Úc Đường tới có chút không khéo.
Bọn họ hai người phía trước cũng không biết nói cái gì, hiện tại bộ dạng Ngô Thấm khóc đặc biệt đáng thương, Úc Đường cách bọn họ một khoảng, nhưng vẫn có thể nghe rõ âm thanh nức nở của Ngô Thấm.
Ngô Thấm đưa lưng về phía Úc Đường, cô thấy không rõ vẻ mặt cô ta, chỉ có thể thấy được bả vai cô ta run rẩy không ngừng, hiển nhiên khóc vô cùng thương tâm.
Mà Thiệu Ngôn đối mặt Úc Đường.
Anh vừa nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn qua.
Đối mặt với cảnh tượng này giống như đang bị bắt gian, anh cũng không có vẻ áy náy hay chột dạ gì, còn có tâm tư cười với cô một cái.
Úc Đường nhíu mày, không biết trong lòng có gì, cũng không vội mà tiến lên quấy rầy, khoanh tay trước ngực thong thả ung dung dựa lưng vào vách tường.
Ngay sau đó Úc Đường liền nghe thấy giọng nói của Thiệu Ngôn vang lên: "Thực xin lỗi, tôi không thích cậu. Đây là lần cuối cùng tôi nói ra những lời này, tôi hy vọng cậu có thể biết được vị trí của mình. Tôi hiện tại đã có bạn gái."
A? Bạn gái?
Úc Đường giữa mày vừa nhíu, từ trong lỗ mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Ngô Thấm nghe xong, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trên mặt cô ta tràn đầy khiếp sợ, lời nói cũng nói không được rõ ràng.
Thiệu Ngôn cũng không thương hoa tiếc ngọc, mà tiếp tục dao sắc chặt đay rối.
"Đối với tâm tư của cậu, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Tôi cho rằng tôi cự tuyệt đã đủ rõ ràng, không nói ra vì nghĩ cậu sẽ khó xử."
Cự tuyệt? Thì ra anh đã sớm cự tuyệt cô?
Ngô Thấm đầu óc oanh một tiếng, cơ hồ đứng không vững.