Khi Trầm Lương Sinh quay lại nơi dừng chân, tin tức trong giáo cũng là vừa đến, chỉ có hai chữ: ‘tốc quy’(nhanh chóng trở về).

Ngày đêm gấp gáp chạy về giáo, Miêu Nhiên vẻ mặt mừng rỡ: – “Tìm được rồi, hiện đang đặt ở sự bộ kiểm tra thực hư, ước chừng là không sai đâu.” – Đoàn người vừa hướng sự bộ đi vừa nghe nàng kể rõ sự tình.

Hình giáo vì chuyện tìm kiếm tàn bản mà khuấy đảo sóng gió giang hồ, nếu nhìn khắp giang hồ, nhưng cũng coi như an bình. Ngoại tộc mặc dù như hổ rình mồi nhưng lại kiêng kị Trung Nguyên căn cơ ngàn năm, vẫn chưa manh động liều lĩnh. Biên quan không chiến sự, trong triều bề ngoài thì thái bình, không có gì ngoài mấy tháng trước có người vạch tội Ti thiên giám giam chính tội danh ‘Kết bè kéo cánh’ ra thì bên ngoài cũng không có đại sự gì.

Thiên tử hết lòng tin theo phong thuỷ tướng thuật, cát hung bói toán, phi thường nể trọng vị giam chính đại nhân này, đối triều thần đang lúc vì điều này lục đục với nhau mà mở một con mắt nhắm một con mắt, tra thì tra, không tra xét gì cũng coi như xong.

Kết quả qua ba tháng lại có một quyển mật tấu vạch tội, lúc này thật sự lại nêu ra được căn cứ, nói giam chính tư tàng bảo đồ của tiền triều, rất đáng khả nghi.

Hoàng đế lão nhân bình sinh sợ nhất kẻ dưới khiến y đứng ngồi không yên, huống hồ hiện giờ quốc khố trống rỗng, nếu thật có thể có được bảo đồ thì chính là miếng mồi béo bở trời cho mà, lập tức thập phần để bụng. Tuy rằng người liều chết không nhận, nhưng thực ở trong phủ hắn lại tìm được địa đạo mật thất.

Liên tưởng đến câu kia ‘kỳ tâm khả nghi’, thiên tử không khỏi thật sự nổi giận, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, giam chính đại nhân đầu lập tức liền rơi xuống đất, bởi do không vợ không con nên cũng chẳng có cái gọi là tru di cửu tộc. Chính là bản sao trong mật thất này căn bản chưa kịp tiến cung đã không cánh mà bay, kỳ quái hệt như quỷ thần gây nên. Thiên tử không dám truy cứu, chỉ thỉnh đạo sĩ lập đàn cầu khấn mong được an tâm.

Triều đình – giang hồ phân biệt rõ ràng, trong triều nhân sự đấu tranh vốn cùng Hình giáo không quan hệ gì, bất quá là nghe nói vị giam chính tội nhân này là vì giấu bảo đồ mà rơi đầu, liền cũng ôm tâm tính thà rằng giết nhầm chứ không thể bỏ sót, phái người trộm bản sao gì đó không bỏ sót mang về kiểm tra.

-“ Đã nói lũ lừa ngốc trọc đầu Thiếu Lâm kia không có hảo tâm gì, đồ vật này nọ không ở trong tay, ngoại trừ cố bày bố nghi trận kéo dài thời gian của chúng ta cũng không còn biện pháp nào khác a,” – Miêu Nhiên nói xong ngọn nguồn, vui cười trêu chọc, – “Trong cung kia giấu bảo khố ta cũng lục lọi qua hai lần, sớm biết nên đem phủ trạch của chư vị đại nhân lật tung một lần mới đúng, giảm bớt bao nhiêu phiền toái.”

Phương- Ngô hai vị trưởng lão mỉm cười phụ họa vài câu, Trầm Lương Sinh dù chưa thấy tiếu ý, nhưng hắn trước giờ vẫn thế, hai vị trưởng lão cũng không cảm thấy có gì lạ. Chỉ có Miêu Nhiên khi nói chuyện nghiêng đầu thoáng nhìn sắc mặt Trầm Lương Sinh, trong miệng nói cười tự nhiên, trong lòng bất chợt trùng xuống.

Ngũ uẩn tâm pháp tuy không phải căn nguyên từ phật môn, cũng là dùng tiếng Phạn viết nên, chất liệu gỗ lại đặc biệt vô cùng, đao kiếm khó hủy, thủy hỏa bất xâm.

Đoàn người vừa mới tiến vào, liền thấy chủ sự nghênh đón báo rằng lấy chất liệu gỗ nghiệm xét xác nhận không sai, nội dung thì phải đợi Hộ pháp đại nhân định đoạt.

Trầm Lương Sinh cầm lấy tàn trang, xem qua từ đầu đến cuối chỉ gật gật đầu nói:

-“ Chư vị đợi chút ta đi lấy bản chính” – liền xoay người đi ra ngoài. Miêu Nhiên thoáng ngập ngừng, có chút ý muốn đuổi theo hắn, nhưng rồi cuối cùng chỉ đứng yên không nhúc nhích.

Sau khi Đại giáo chủ bế quan, bản chính của tâm pháp vẫn giao Trầm Lương Sinh bảo quản, bản chính đem tới đối chiếu với tàn tràng, quả thực không sai biệt.

Đồ vật này nếu tám phần không giả bước tiếp theo chính là truy tìm tung tích người mang huyết dẫn. Trầm Lương Sinh tự dịch ra tàn trang cùng nội dung đề cập đến người mang huyết, thanh điệu trầm ổn, sắc mặt như thường, Miêu Nhiên ở bên cạnh hắn nghe được, cũng bất động thanh sắc.

-“ Thiên hạ to lớn, chỉ dựa vào ngày sinh tháng đẻ thật sự khó tìm.” – Phương trưởng lão sau khi nghe xong cau mày nói, – “Đến nỗi nhờ vào cỏ hoài mộng cũng chỉ là phương pháp ôm cây đợi thỏ, mà hiện tại thả ra tin tức chỉ sợ cũng đã không kịp.”

Ngày đó Trầm Lương Sinh mang Tần Kính lên núi một chuyến dù không cố ý giấu diếm nhưng đến tột cùng là vì nguyên do nào đó, chỉ có Đại giáo chủ đã bế quan cùng Miêu Nhiên biết được, Phương Ngô hai vị trưởng lão ngay cả có người như thế từng lui tới cũng không hề hay biết.

Nhưng cho đến khi Phương trưởng lão nói xong một câu, Miêu Nhiên lại vẫn giống như không hay biết gì, nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ bất động, chỉ giống mọi người cùng nhau nhìn phía Trầm Lương Sinh, trong miệng chưa thốt ra một chữ.

-“ Không sao, ta đại khái đã biết người này hiện tại nơi nào. Hai vị trưởng lão có thương tích trong người không tiện bôn ba nhưng việc này khẩn cấp, để ta đi trước một bước.” – Trầm Lương Sinh cũng không cùng nàng đối diện, chỉ cùng hai vị trưởng lão nói xong một câu, mới quay đầu nói với Miêu Nhiên: – “Miêu Đường chủ, thỉnh tức khắc truyền tin cho ba vị Đường chủ đang ở bên ngoài, tẫn tốc dẫn người ven đường tiếp ứng, hiện tại sự tình trọng đại, không được để cho có bất cứ sơ sót gì.”

Miêu Nhiên gật gật đầu nói: – “Trầm hộ pháp yên tâm.” – Rồi mới đứng tại chỗ nhìn hắn bước nhanh ra cửa điện, đợi đến khi nhân ảnh hoàn toàn biến mất cuối hành lang mới lặng lẽ suy tư, hắn ngay cả đấu tranh trong tâm cũng không đấu tranh giãy dụa dù chỉ một chút, cứ như thế rõ ràng dứt khoát, nhưng thật ra lại khiến cho người ta cảm thấy hâm mộ…

Trầm Lương Sinh chưa bao giờ hỏi qua Tần Kính bái sư là người nào, đều không phải là bởi vì đối y như thế nào tín nhiệm, mà là sớm đã âm thầm điều tra qua, tra được kết quả bất quá là một kẻ tán nhân giang hồ cương trực, có chút bản lĩnh, tinh thông thuật số, sau vào triều làm quan, đảm nhận chức vụ Ti thiên giám giam chính, một năm khó được vài lần xuất cung, cùng người giang hồ không có chút qua lại nào.

Thẳng đến khi Miêu Nhiên nói ra tàn bản tự nơi nào lấy được cũng là lúc, Trầm Lương Sinh cuối cùng mới chịu sáng tỏ, sợ là ngay từ đầu chính mình liền đã rơi vào trong kế hoạch của đối phương.

Gặp nhau cũng thế, cứu giúp cũng thế, lấy cây cỏ cũng thế, bày tỏ cũng thế, chỉ sợ mỗi một bước đều có mục đích riêng. Có chút chuyện bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là mơ hồ thử thăm dò, nói gần nói xa.

Chính là thời khắc mọi việc đều sáng tỏ đó, trong lòng cũng không dậy sóng gì.

Nhân sinh trên thế gian này, cầu sinh tị tử vốn là bản năng. Người nọ đơn giản là muốn vì chính mình cầu một con đường sống, cùng với hết thảy những kẻ ở dưới kiếm của mình tân tân khổ khổ cầu được sống giống nhau mà thôi, không có gì khác biệt.

Nếu nói không có cảm thụ gì, Trầm Lương Sinh chính là rõ ràng cảm giác được tim của mình khiêu động dữ dội. Từng nhịp từng nhịp, quy luật bình ổn. Tựa như mỗi ngày đã trải qua trước đây, cùng mỗi một tiếp sau này..

Kinh trập đã qua, chính là lúc đầu xuân. Tần Kính mở rộng cánh cửa sổ đọc sách, gió mát từng cơn khẽ lay động trang giấy, mặt trời chiếu rọi hồi lâu, không khỏi có chút buồn ngủ.

-“ Xuân khốn thu phạp (xuân biếng nhác, thu mệt mỏi) a…” – Tần Kính chống cằm ngồi ở bên cạnh bàn, một cái ngáp còn chưa đánh xong, liền thấy có bàn tay từ phía sau vươn tới, đè lại trang sách bị gió thổi phiêu phiêu du du trên bàn.

Tần Kính vẫn chưa lập tức quay đầu lại, chính là nhìn chăm chú cái tay kia.

Thon dài hữu lực, trắng tựa hoa mộc lan. Mặc dù không biết đã tước đi sinh mạng bao nhiêu người, giờ phút này đắm chìm trong ánh nắng đầu xuân, đầu ngón tay điểm nhẹ trang sách vẫn như cũ xinh đẹp vô cùng.

Trầm Lương Sinh yên lặng đứng ở phía sau y, khung cảnh tĩnh lại chừng chén trà nhỏ, cuối cùng đạm thanh mở miệng: – “Tần Kính, ngươi nếu lưu tại Thiếu Lâm, có lẽ còn có một đường sinh cơ.”

-“ Ta nếu lưu tại Thiếu Lâm, chỉ sợ lúc nào cũng phải nghe cái gì mà ‘ta không vào địa ngục ai vào địa ngục’ rồi thì ‘hy sinh cái tôi là đạo lý từ bi’, không mệt chết ta thì cũng phiền chết ta,” – Tần Kính lắc lắc đầu nhẹ nhàng đẩy tay Trầm Lương Sinh ra, thu về án thư, lúc này mới quay đầu lại nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói một câu, – “Cái gọi là sinh cơ… Ngươi còn nhớ rõ ta sớm nói qua, ta nếu thật muốn gì đó, ngươi sẽ không cho, hoặc không thể cho.”

-“… …”

-“ Trầm hộ pháp, ta khi đó có nói sai sao?”

-“… …”

-“ Trầm Lương Sinh, hiện tại, ta cũng có nói sai sao?”

-“ Vậy thì đúng là không sai rồi.” – Tần Kính đứng lên, tránh ra hai bước: – “Nói thực ra, ta sợ chết, cũng sợ đau, biết rõ chính mình kết thúc có thể ít chịu thống khổ, nhưng chung quy lại nghĩ muốn gặp ngươi một lần cuối, lại đánh cuộc một lần cuối cùng này.”

-“… …”

-“ Chỉ là thấy ngươi đến, mới hiểu được thế gian này thứ gọi là không bỏ xuống được, đều là si tâm vọng tưởng.”

-“… …”

-“ Cũng không phải người câm, rõ ràng mồm mép cũng lợi hại vô cùng mà,” – Tần Kính cười rộ lên, cố lượm lặt trưng lên cái vẻ mặt cho phù hợp với giọng điệu kia, hòa nhã nói, – “A Lương, đừng như vậy.”

-“… …”

-“ Ta nguyện lấy tâm đổi tâm…” – lại đi lên từng bước, bình tĩnh nhìn sâu vào đôi mắt thăm thẳm của đối phương, chậm rãi đem lời nói cho hết, – “Ta nguyện nhận lấy kết cục thua, ta, canh bạc này đã thua.”

Trầm Lương Sinh cùng y nhìn nhau một hồi, cuối cùng chuyển rời ánh mắt, nghiêng người hướng mặt vươn tay: – “Thỉnh”.

Tần Kính cũng không dây dưa, theo lời hướng ngoài cửa đi đến. Trầm Lương Sinh rơi lại phía sau y một bước, thấy y đi tới cửa tồi dừng lại liền cũng dừng theo.

-“ Trầm Lương Sinh, mấy ngày này, thật có rất nhiều sự tình dối ngươi gạt ngươi. Nhưng bên trong dối trá này, luôn luôn có vài thứ là thật…”

Trầm Lương Sinh rõ ràng cảm giác được tim của mình khiêu động.

-“ Huống hồ tới bước này rồi, liền có muôn vàn đối với ngươi không phải, ta cũng đã muốn dụng mệnh để hoàn.”

Từng nhịp từng nhịp, quy luật trầm ổn.

-“ Hy vọng ngày sau khi nhớ tới, chớ hận ta.”

Tựa như mỗi ngày trải qua trước đây.

-“ Nếu như.. ngươi ngày sau còn có thể lại nhớ tới.”

Cùng mỗi một ngày tiếp sau này.

-“ Ra khỏi môn đạo này, ta và ngươi liền không ai thiếu nợ ai, sẽ không còn liên can.”

Lời vừa dứt, Tần Kính nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, Trầm Lương Sinh theo phía sau đuổi kịp, cùng y sóng vai đứng ở ngoài cửa, nhìn y từng chút từng chút một khép lại cánh cửa kia.

Cuối cùng tới khi chỉ còn chút nữa sẽ khép chặt, cửa gỗ đột nhiên một lần nữa lại bị mạnh mẽ đẩy ra, Tần Kính chưa hoàn hồn, cả người liền bị túm trở về trong phòng, cánh cửa sau lưng ‘rầm’ một tiếng đóng chặt, khóa lại chút ít cuối cùng có thể để cho người này làm càn thiên địa.

Không biết là ai hôn ai trước, miệng lưỡi phóng túng mà giao triền quyến luyến, tham lam mà hấp thu độ ấm trong miệng đối phương, luân phiên đem lẫn nhau áp lên trên cửa, gấp rút như muốn ngăn chặn lại một đạo sinh tử này.

-“ Rõ ràng là oán giận cùng hận thù, càng muốn khiến cho giống như yêu thương biệt ly…” – trong hoảng hốt Tần Kính lẳng lặng nghĩ đến, – “Sở dĩ nói dối gạt người này nhiều chuyện, đáng ra phải lừa đến cùng mới thực thống khoái.”

-“ Trầm Lương Sinh,” – nụ hôn vừa dứt, Tần Kính đưa tay vi đối phương sửa sang lại sợ tóc, thấp giọng mở miệng, – “ Để ta nói lại một lần cuối.”

-“… …”

-“ Không phải vì cầu được sống, chỉ là muốn nói.”

-“… …”

-“ Ta thích ngươi.”

Cánh cửa lại mở ra, ngày xuân chuyện hảo.

Tần Kính trước một bước ra khỏi cửa, đi vào một mảnh thiên địa hân vinh.(hân hoan rạng rỡ)

Sự tình lần này vô cùng quan trọng, tất yếu phải ứng phó với lớp lớp người chặn giết, dùng khinh công dẫn người chạy đi không tiện cho nên Trầm Lương Sinh một mình kỵ mã mà đến, đường về trên lưng ngựa có hơn một người, tốc độ lại chưa chút thuyên giảm.

Võ lâm chư phái sớm phái người theo dõi động tĩnh Hình giáo, lập tức suy đoán được hầu hết mọi sự, chỉ sợ người huyết dẫn đã bị Hình giáo tìm được, nếu để mặc cho bọn họ bình an trở về, từ nay về sau chính là toàn bộ kiếp nạn giang hồ.

Nói đến thì đây là lần đầu tiên Tần Kính thấy tận mắt Trầm Lương Sinh giết người.

Bất quá nói đi phải nói lại, trải qua vây khốn đuổi giết của địch nhân, trong mười thanh kiếm luôn luôn có tới bảy là hướng Tần Kính mà tới — có thể giết người huyết dẫn liền đã thành công, động được tới Hình giáo Hộ pháp hay không thật ra cũng không quá quan trọng.

Lúc ban đầu thấy tận mắt một khắc kia Tần Kính phát hiện mình thế nhưng sợ hãi. Này bắt đầu chính mình mặt dày mày dạn quấn tới bám lấy người ta, sau đến người ôm trứ chính mình, da thịt thân cận, nguyên lai là như thế này – một thanh sát khí.

Khí kình vô ảnh vô hình tựa như sóng gầm biển thét cuồn cuộn đánh lui tất cả, không phải đem địch nhân đẩy ra mà là đem địch nhân đánh tan, trong nhục mi huyết vũ rơi rụng, kiếm quang giống như tia chớp, hệt như sấm sét, khiêng quá lớp nhân mã đầu tiên, toàn bộ đều toi mạng dưới tầng tầng sấm sét dữ dội này, ngay cả trước khi chết tiếng kêu thảm mảy may không phát ra nửa chữ, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tần Kính, chỉ cảm thấy thiên địa một mảnh huyết vũ đỏ tươi, không trung giống như cuồn cuộn vô số oan hồn lệ quỷ, vô số thê lương gào thét, nhưng bên tai chân chính nghe được kỳ thật chỉ có tiếng gió mà thôi.

Khoảnh khắc phát hiện chính mình lại sợ hãi kia, Tần Kính lãnh lãnh để tay lên ngực tự hỏi:

Tần Kính, ngươi lại nghĩ Hắn là ai chứ?

-“ Đừng sợ,” – Trầm Lương Sinh ôm chặt Tần Kính, phát hiện thân thể trong ngực mình có chút run run, có chút đơn độc, có chút bé nhỏ, hắn nhẹ giọng trấn an, – “Có ta ở đây, ngươi không có việc gì.”

Tần Kính nghe vậy chỉ cảm thấy thực hoang đường, Trầm hộ pháp, liệu có thể nào ngươi đã muốn giết người nhiều đến mức mất luôn cả đầu óc? Ngươi hiện giờ bảo hộ ta chu toàn, chẳng lẽ không phải là vì sau này muốn ta chết?

-“ Trầm Lương Sinh, ngươi cũng thấy đấy, trong thiên hạ, còn rất rất nhiều kẻ muốn cái mạng này của ta.” – Trong lòng cảm thấy hoang đường, trong miệng càng muốn ôn nhu đáp lời, – “ Ta vừa nghĩ tới sư phụ, lại vừa nghĩ đến ngươi.”

-“… …”

-“ Sư phụ mặc dù không thể bảo hộ được ta, nhưng rốt cuộc trên đời này đó là người duy nhất thật tâm không muốn ta chết…”

-“… …”

-“ Còn như ngươi, cũng là trong số hết thảy những kẻ muốn ta đi tìm cái chết, cũng là người duy nhất nói qua sẽ hảo hảo đối tốt với ta…”

Xin hãy nhớ, ngươi ngàn vạn lần chớ quên lời đã nói ngày đó.

Tần Kính cảm thấy được cánh tay ôm mình bỗng chốc buông lỏng, chớp mắt tiếp theo lại mạnh mẽ buộc chặt. Thầm nghĩ ‘thống khoái’ hai chữ, quả nhiên chính là thống (bi thương), mà lại khoái (hạnh phúc).

Tuấn mã chưa từng ngừng nghỉ đem một hồi lại một hồi huyết vũ xa xa bỏ phía sau.

Trầm Lương Sinh không nói nữa chỉ gắt gao ôm chặt y vào lòng.

Tư thái như thế thực giống như hắn muốn dẫn y đi đích đến không phải tử quốc.

Mà là thiên nhai.