Tay cô như một đám mây rơi trên cành cây bông, bóng loáng mềm mại, khiến người ta rung động.

Lục Dữ nắm cảm thấy không nỡ buông ra.

"Anh làm gì vậy?" Lâm Cẩn hất tay anh ra, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng và cứng rắn như muốn nhìn xuyên thủng người anh.

Lồng ngực của Lâm Cẩn kịch liệt lên xuống, tiếng gõ cửa liên tục vang lên.

Cô thu lại ánh mắt căm giận vừa rồi, hốt hoảng chạy ra mở cửa muốn giải thích với Giản Khê.

Lục Dữ không biết cô và người đàn ông kia nói gì, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Tiếng bước chân đi xuống cầu thang của người đàn ông kia vang lên thong thả và nặng nề.

Lâm Cẩn thở hổn hển đóng cửa lại, đôi mắt nhanh như chớp nhìn thẳng vào Lục Dữ.

Nhưng gã đàn ông ngang tàng kia ra vẻ sự việc không liên quan gì đến mình, dáng người cao cao dựa lên tường đối diện với cô, khóe miệng khẽ nhếch lên nhìn có chút hả hê.

"Anh đi ngay cho tôi!" Tai cô đỏ bừng, kích động đến mức cả người hơi run rẩy.

Lục Dữ liếc nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm và hung tợn, lập lòe sâu kín dưới ánh đèn sợi đốt mờ nhạt như đang nhìn một con mồi nhỏ ngon miệng.

"Anh muốn làm gì?"

Lâm Cẩn bị ánh mắt của anh làm cho rụt rè, cổ họng run run hỏi.

"Không phải tôi là mèo hoang mà em nhặt về sao?"

Lục Dữ vừa nói vừa giơ tay thô bạo "bịch" một tiếng đè Lâm Cẩn lên trên tường, dáng người cao to rắn rỏi nhìn từ trên cao xuống, dồn ép cô thật chặt.

Cô cuộn mình tại chỗ, không còn đường nào có thể trốn.

Lục Dữ cúi đầu, nhìn hai má Lâm Cẩn đỏ hồng, anh ghé sát vào vành tai ửng hồng của cô, khàn giọng hỏi:

"Cứu tôi về lại còn cởi tất chân trước mặt tôi.

Thế nào? Muốn quyến rũ tôi sao?"

Lâm Cẩn nghiêng mặt qua, bắt đầu nhớ lại kết thúc của ngài Đông Quách trong sách giáo khoa.

"Tiếc là tôi không thích con gái béo.

" Ngón tay thon dài của anh ta nhẹ nhàng nắm cằm cô, ép buộc cô quay mặt về phía mình.

Lâm Cẩn tức giận cắn môi, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Cô béo khi nào hả?

Chỉ là mặt hơi tròn chút mà thôi!

"Nhưng mà sờ vào em cũng rất mềm mại nên tôi có thể chịu thiệt một chút vẫn được.

" Lục Dữ đưa tay vuốt ve mặt cô, sờ vài cái, tay đã không yên phận thăm dò xuống dưới , sau đó ôm ngang lấy eo cô một cách mạnh bạo.

Lâm Cẩn nghiêng mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh không biến tôi gọi cảnh sát đấy.

"

"Chờ họ đến thì tôi đã xơi em chẳng còn cái xương.

" Tay anh đặt trên eo cô cố ý tăng lực lên vài phần, hô hấp nóng bỏng phả vào mặt cô: "Cả người em đã mềm thế này rồi, tôi nên bắt đầu ăn từ chỗ này nhé?"

Mũi Lâm Cẩn chua xót, nước mắt nóng hổi tràn ra từ khóe mắt, nhỏ trên môi cô như một quả cherry đỏ thấm đẫm nước.

Lục Dữ vốn chỉ muốn hù dọa cô một chút nhưng lúc này con thú nhỏ trong cơ thể bỗng rộn rạo lên, liều mạng thúc giục anh cắn vào quả cherry đỏ trước mắt.

Cắn nát cô để cô tiết ra thứ nước đỏ bừng mê người sau đó hút sạch sẽ những giọt xinh đẹp ngọt ngào kia.

Vùng vẫy đấu tranh của anh bị con thú nhỏ kia đánh bại!

Lục Dữ rũ mắt, nụ hôn dày đặc tấn công về phía cô.

Lâm Cẩn trợn tròn mắt, có khoảnh khắc cô quên cả thở.

Cô chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, trên người như mềm nhũn ra, cả người rơi vào lòng người đàn ông.

Cánh môi nóng bỏng của anh hôn đến mức trái tim cô đập rộn lên, đầu lưỡi linh hoạt như một con rắn, khuấy động và phá vỡ chút ý thức cuối cùng còn sót lại của cô thành từng mảnh.

Người đàn ông này thật sự muốn ăn cô như ăn hết một viên hoành thánh nhỏ…