Hoành Thánh Trứu Sa

Chương 17: Nước Mắt Đau Lòng 1

Mây đen trên bầu trời di chuyển, gió lạnh mang theo hạt mưa rơi lất phất xuống dưới.

Lâm Cẩn chắp tay bước về nhà.

Từ xa đã nhìn thấy một cậu bé đội chiếc mũ lưỡi trai, tay cầm hai tấm vé đang mua bánh chân hổ.

Cô chạy chậm mấy bước, bước tới kéo mũ của cậu bé: "Bây giờ còn mua đồ ăn vặt, lát không ăn cơm tối?"

Lâm Du cầm cái bánh chân hổ thơm giòn vừa mới vớt ra khỏi chảo, nhân lúc còn nóng hổi cậu bé cắn một miếng: "Sáng nay mẹ không nấu cơm tối, mới đưa tiền xu cho em ra ngoài mua đồ ăn."

Nhịp tim Lâm Cẩn đập nhanh, cô đưa tay lên vuốt tóc mái trước trán, mặc quần áo ẩm ướt nên khiến cô hắt hơi một cái.

"Chị..." Lâm Du gọi cô, sau đó chủ động nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.

"Sáng nay em không gây chuyện với mẹ, tâm trạng của mẹ không được tốt." Lâm Du nhìn Lâm Cẩn, giọng nói nhỏ dần.

Trở lại phòng, Lâm Cẩn gọi một tiếng "mẹ", nhưng lại không vang lên câu nói quen thuộc "A Niếp đã về rồi à".

Cô lên tầng, đẩy cửa gỗ ra, thấy mẹ đang ngồi đan len bên cửa sổ kính lạnh lẽo.

Nước mắt làm ướt chiếc sườn xám hoa sặc sỡ của bà với những cánh hoa dày đặc nhìn không thật lắm.

Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê liên tục chảy xuống khỏi đuôi mắt có nếp nhăn hằn sâu của bà.

Lâm Cẩn chỉ cảm thấy những hạt mưa ướt át ngoài trời vẫn còn làm cơ thể cô đau đớn.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Lâm Cẩn bước tới, ngồi xổm xuống, lấy chiếc khăn tay thêu ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà.

Mẹ Lâm vội vàng nắm lấy tay cô, vành mắt đỏ hoe, hỏi: "A Niếp, có phải con có bạn trai rồi đúng không? Hơn nữa người đàn ông đó lại còn là một tên lưu manh?"

"Anh ấy không phải..." Lâm Cẩn vội vàng giải thích, nhưng lại bị mẹ Lâm ngắt lời.

"A Niếp, mẹ đã vất vả nuôi dạy con.

Mẹ không có nguyện vọng nào, chỉ mong con được bình an vô sự.

Mặc dù cha con đi rồi, nhà chúng ta không được như xưa, nhưng mẹ vẫn không đối xử tệ bạc với con.

Con muốn ra ngoài làm việc, mẹ cũng không ngăn cản.

Thế mà bây giờ con lại tìm một tên lưu manh làm bạn trai..."

Nói đến đây, vai của mẹ Lâm run lên, khóc càng lớn hơn: "Bến Thượng Hải có các quy tắc và quy định, có ai lại gả con gái mình cho một tên lưu manh, mẹ không muốn thấy con chịu khổ cùng với nó.

Sau này không làm lưu manh nữa thì thi thể sẽ bị ném xuống sông Tô Châu..."

Lâm Cẩn rũ mắt xuống, nhìn đôi tay đang nắm chặt tay cô đến mức trắng bệch, nhỏ giọng nói: "Anh ấy sẽ không như vậy."

Vào mùa đông, Thượng Hải rất lạnh, cái lạnh mang theo gió ẩm xuyên vào xương người như là muốn xuyên thủng một lỗ.

Kể từ tối hôm đó, ngày nào mẹ Lâm cũng đón Lâm Cẩn tan làm, thỉnh thoảng đón Lâm Du tan học trước, hai mẹ con sẽ đợi cô ở quán trà trên đường Tứ Mã.

Lâm Cẩn như thể ngậm bồ hòn*, cô không biết mình có thể nói gì với mẹ.

Bởi vì ít nhất mẹ không nhốt cô ở nhà, vẫn cho cô ra ngoài đi làm.

*Ngậm bồ hòn: nhẫn nhục chịu đựng điều đắng cay mà bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ.

Vừa qua giờ cơm trưa, thực khách ở nhà hàng túm năm tụm ba.

Tiểu Phương thấy dạo gần đây Lâm Cẩn rầu rĩ không vui nên kéo cô đi ăn trưa.

Vừa vào cửa, nhân viên phục vụ đã nghiêng người cười hỏi: "Chào hai chị, hai chị muốn ăn gì ạ?"

Hai người gọi một bát canh và hai đĩa sủi cảo áp chảo.

Trong khi chờ đợi, Tiểu Phương lấy hai viên kẹo trái cây từ trong túi áo ra và đưa một viên cho Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn bóc vỏ giấy ra và lấy viên kẹo cho vào miệng, nó có vị chanh và rất chua.

May là vỏ giấy gói kẹo rất đẹp, như màu của cửa sổ thủy tinh, cô cầm nó trên tay nghịch.

"Tôi cũng hiểu suy nghĩ của bác gái." Tiểu Phương nhìn Lâm Cẩn, nở một nụ cười miễn cưỡng: "Mộc Mộc, cô đúng là không biết tốt xấu.

Giản Khê không tốt sao? Gần đây có tin cậu ấy đang tranh cử chức trưởng phòng Hội thương mại Thượng Hải.

Giỏi hơn rất nhiều so với những thái tử, cậu ấm con nhà giàu chỉ biết ăn uống, vui chơi ở trường đua ngựa, vũ trường.

Và điều quan trọng nhất là cậu ấy thực sự thích cô."

Lâm Cẩn không trả lời, cô chỉ cụp mi, dùng tay bóp đi bóp lại tờ giấy gói kẹo, nặn thành hình tròn, sau đó mở ra.

Thấy vậy, Tiểu Phương cũng không khuyên nữa, chỉ biết thở dài, lặng lẽ cúi đầu xuống uống canh.

Qua buổi trưa, nắng chiều dịu hơn rất nhiều, một số người đàn ông nước ngoài với đôi mắt sâu và chiếc mũi cao tụ tập bên đường để chơi đàn acccordion, những giai điệu vui nhộn đã thu hút nhiều người đi đường dừng lại xem.

Thấy đông người tụ tập, Tiểu Phương sợ về muộn nên đã đề nghị đi một con đường khác.

Bình thường họ sẽ không bao giờ đi con đường đó.

Gái mại dâm ở Bến Thượng Hải chia thành ba bảy loại, hạng cao nhất là có danh hiệu Đặt nhà*, tiếp đến là hạng hai, hạng hai là người có ngoại hình, và cuối cùng là gái điếm đứng đường.

Họ thường bị đẩy ra ngoài bán thân vào buổi tối, đứng giữa đường để chào mời khách, bỏ ra một chút tiền là có thể điên cuồng một đêm, bẩn thỉu đến mức không có đủ tư cách đi gặp bác sĩ.

Con đường nhỏ này tuy không dài nhưng ven đường lại có đầy lều lớn lều nhỏ.

Tiểu Phương một tay lấy khăn hoa che miệng và mũi, một tay kéo Lâm Cẩn chạy nhanh.

"Gà mới được đó, bộ ngực to gần bằng gái ngoại quốc." Mấy tên lưu manh đi ngang qua, cười đùa cợt nhả nói chuyện với nhau.

"Buổi tối đến mở hàng cho cô ấy." Một tên lưu manh ở bên trái quay mặt lại, giọng nói gần như không kiềm chế được sự phóng túng tàn nhẫn.

Ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú của anh, chỉ thấy sống mũi thẳng, đường nét thâm trầm, chính là Lục Dữ mà gần nửa tháng nay cô không gặp.

Lâm Cẩn đứng lại, nhìn anh từ xa, dáng người cao gầy, gọi anh với giọng điệu dịu dàng: "Lục Dữ."

Bóng lưng của Lục Dữ cứng đờ lại, tên lưu manh bên cạnh huýt sáo, vui vẻ nháy mắt ra hiệu.

Anh đút tay trái vào túi quần, lẳng lặng tháo chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út ra, sau đó quay lại nhìn Lâm Cẩn, khóe miệng nhếch lên thành ý cười, nhưng tay trái lại nhẹ nhàng ấn vào túi, xác nhận chiếc nhẫn vẫn còn trong túi.

Lục Dữ dùng bật lửa châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả ra một luồng khói trắng, dùng đôi mắt đen tùy tiện nhìn Lâm Cẩn: "Sao vậy? Cô Lâm cũng muốn mở hàng sao? Nhưng cô mập quá, tôi không có hứng thú.

Nhưng cô gái bên cạnh cô trông cũng được đấy."

Lời nói của anh khiến mặt của Tiểu Phương tái mét vì sợ hãi, khăn tay đang che miệng và mũi của cô ấy bị rơi xuống đất.

Lâm Cẩn đi đến trước mặt anh, vươn tay ra lấy một chiếc nhẫn bạc từ túi trái ra.

Chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Lục Dữ, sao anh không đến tìm em?" Cô giơ chiếc nhẫn lên, hỏi từng chữ một.

"Chán rồi." Lục Dữ hít một hơi thuốc lá, rũ mắt xuống, giọng nói khàn đặc.

Lâm Cẩn "ồ" một tiếng, đợi khi Lục Dữ ngẩng đầu thì chỉ thấy một vòng cung sáng lấp lánh trên bầu trời, chiếc nhẫn đó đã bị Lâm Cẩn ném vào bãi cỏ gần đó.

Những đám mây hoàng hôn bay tán loạn, gió lay lắt như dao cắt, cái lạnh buốt thấu xương khiến chân người ta run lên.

Các cô gái điếm ở trong lều đi ra ngoài mời chào kiếm ăn, khi thấy một người đàn ông cúi người tìm thứ gì đó trong bãi cỏ dơ bẩn, họ cất tiếng trêu ghẹo, trong lòng nghĩ người đàn ông này đúng là điên rồi, trời lạnh và có tuyết như này mà lại ở đây chịu khổ.

Lục Dữ tìm đi tìm lại vẫn không thấy, trên cỏ chỉ có vỏ hạt dưa, tàn thuốc và giấy bóng, làm gì có chiếc nhẫn của anh.

Biết vậy thì anh đã không đến đây thu phí bảo kê, như vậy sẽ không gặp Lâm Cẩn, sẽ không bị cô ném nhẫn đi.

Bây giờ thì hay rồi, ngay cả thứ để nhớ nhung duy nhất cũng không còn nữa.

Cuối cùng, ánh sáng sặc sỡ sắp biến mất trên bầu trời, Lục Dữ chán chường đứng lên nhưng đột nhiên nhìn thấy Lâm Cẩn đứng ở đó.

Tay cầm chiếc nhẫn bạc, hờn dỗi nói: "Thứ em ném đi là tờ giấy gói kẹo."

Cô không nói gì, đeo chiếc vào ngón áp út trên tay trái của Lục Dữ, hai bàn tay mềm mại nắm lấy hai bàn tay lạnh và dính đầy bùn đất của anh, xoa xoa nắn nắn.

"Lục Dữ, đồ tồi, vậy mà anh không đến tìm em." Cô rơm rớm nước mắt, đau buồn nói.

Lục Dữ im lặng, anh muốn ôm cô, hôn cô.

Nhưng anh không thể làm vậy.

Trong mấy ngày hôm nay, anh đến hiệu thuốc tìm cô, lần nào cũng thấy mẹ cô đợi cô tan làm, anh không muốn cô phải khó xử, ngoại trừ việc bỏ đi thì anh còn có thể làm gì được?

Không có cô, ngày nào anh cũng như sống trong cảnh ngục tù, lúc đánh nhau rất muốn bị người ta đấm một phát chết luôn.

Vầng trăng nhấp nhô, treo trong bóng đêm, gió đêm thổi tà áo của hai người bay phấp phới.

Lâm Cẩn cúi đầu, sự giáo dục mà cô được dạy thời thơ ấu đã cảnh báo cô không được liên quan đến ý chí và tự do của người khác.

Nên cô không quan tâm Lục Dữ là một tên lưu manh, nhưng bây giờ cô lại quan tâm.

Cô hít vào một hơi thật sâu, ngước mắt lên và nghiêm túc nói với anh: "Lục Dữ, chúng ta không làm lưu manh nữa có được không?"