Trong đại sảnh, một bồi bàn gầy teo nâng bốn ly cocktail ưu nhã lướt qua cạnh Vũ Văn, khi hắn phát hiện nam nhân trước mặt này trên người dơ bẩn còn đang nhỏ nước, hắn linh hoạt lắc lư phần eo, tránh cùng nam nhân tiếp xúc thân thể. Nhưng một tia mùi bất nhã vẫn chui vào mũi vị bồi bàn này, hắn quay đầu hướng cửa vào nhìn lại, nghĩ thầm làm sao một tên như vậy có thể chui vào tiệc rượu được? Bồi bàn ở cửa vào có phải lại nhàn hạ đi tiểu tiện rồi không? Đang bần thần, khi bồi bàn quay đầu lại lần nữa, rượu cocktail trên tay hắn nâng chỉ còn lại ba ly, nhìn khắp nơi, rượu chẳng biết khi nào đã tới trong tay nam nhân bẩn thỉu kia.

Vũ Văn uống một hớp rượu trong ly, ly cocktail này có trộn lẫn Whiskey phân lượng không nhiều, nhưng chất cồn vẫn đủ cho tinh thần Vũ Văn rung lên, y thuận tay đem rượu còn sót trong ly hắt vào trên mặt, pha loãng thối vị của nước trong hồ.

Hai vị thục nữ yểu điệu phía sau Vũ Văn bị vài giọt rượu bắn tung tóe vào, kinh ngạc hét lên một tiếng, vị nam nhân râu ria đầy mặt toàn thân dơ bẩn, mùi rượu ngút trời này ngoảnh lại hung ác liếc mắt nhìn các cô, hai nữ nhân biết điều ngậm miệng lại.

Lưu Thiên Minh và Cố Thanh đứng cách đó không xa với vẻ mặt bất an nhìn Vũ Văn, rồi lại thúc thủ vô sách, chẳng biết làm sao mới có thể giúp được.

Ngọn đèn dần dần tối sầm xuống, một vị nữ ca sĩ trang phục lộng lẫy dáng người đẫy đà đi lên sân khấu chính, đi từng bước nhảy waltz đến bên cạnh micro, đối với dàn nhạc chỉ huy làm một động tác ra hiện mềm mại. Nhạc trưởng kia cung kính đáp lại một động tác đại lễ, liền xoay người dùng gậy chỉ huy khẽ vung hai cái, nhạc khúc du dương nhất thời chảy vào trong đại sảnh. Nữ ca sĩ gần sát lại micro, bắt đầu nhẹ giọng ngâm nga, một khúc tràn đầy âm thanh tự nhiên của nhạc Celtic (Nhạc Celtic là loại nhạc mang âm hưởng dân gian của các dân tộc vùng Tây Âu, phạm vi của nó trải rộng qua nhiều nơi, như Ireland, Scotland, xứ Wales vùng Breton Pháp, một số hòn đảo của Tây Ban Nha... Nhạc celtic sử dụng các nhạc cụ dây dân tộc của người bản xứ và hình ảnh khá quen thuộc của ban nhạc là kèn túi, guitare, violon... ) khiến lòng người trong đại sảnh bị rượu cồn kích thích dần dần lắng xuống. . . . . .Vị ca sĩ đang ngâm xướng này đang hát bài 《How Can I Keep From Singing》của nữ danh danh ca Ireland - Enya.

Bồ Viễn dưới đài đem ly rượu cầm trong tay đặt lên cạnh bàn, dẫn đầu vỗ tay, trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay vang dậy, cơ hồ lực chú ý của mọi người đều bị thu hút vào trong giọng hát, bao gồm cả ánh nhìn chằm chằm của Lưu Thiên Minh vào Vũ Văn.

Vũ Văn đứng trong đám người lại ngửa đầu, chậm rãi nhắm hai mắt.

Chỉ có Cố Thanh đối với giọng ca của nữ ca sĩ kia mắt điếc tai ngơ, vẫn khẩn trương nhìn Vũ Văn, bởi vì, cô và Vũ Văn giống nhau, đều nghe thấy được một loại âm thanh khác. . . . . .

Thanh âm kia phảng phất từ đường chân trời xa xôi truyền đến, trầm thấp, kéo dài mà lại vô cùng rõ ràng, tựa hồ có một cự thú đang ngủ say bị quấy rối mộng đẹp, bất mãn phun ra hơi thở ồ ồ.

Cơ mặt Vũ Văn đã hoàn toàn thả lỏng, kẻ khác thấy, nhất định sẽ cho rằng y đang chìm đắm trong giọng hát. Nhưng Cố Thanh biết, nắm tay của Vũ Văn đang càng siết chặt! Trong tai Cố Thanh, thanh âm kia đã dần dần đến gần, dần dần bao phủ đại sảnh, lại chậm rãi tròng lên tiếng hát của nữ ca sĩ.

Trong phút chốc! Cố Thanh trông thấy một cái đầu vĩ đại từ trần nhà chính giữa đại sảnh buông xuống, giống như trên bầu trời đột nhiên rơi xuống một thiên thạch đen. Cố Thanh mục trừng khẩu ngốc nhìn quái vật đột nhiên phủ xuống, này là mãnh thú Hồn Độn trên trang thú linh phổ kia sao? Cô có tưởng tượng đến mấy cũng không nghĩ ra Hồn Độn lại to lớn như thế! Hồn Độn kỳ dị kia vặn vẹo hai cái, đầu vểnh lên, mạnh mở ra bồn miệng máu, phát sinh tiếng gầm rú thê lương.

Cố Thanh bị tiếng gào kia chấn động đến tim mật đều muốn nứt ra, vội vàng không ngừng dùng hai tay bịt kín lỗ tai, nhưng làm sao chống đỡ được, tần số sóng siêu âm Hồn Độn này phát đi, đại khái là thanh âm có tính xuyên thấu cực mạnh.

Cố Thanh thống khổ chống cự lại tiếng gào tra tấn, rồi lại kinh dị phát hiện người xung quanh cô tất cả đều thờ ơ nhìn sân khấu chính bên kia, tiếng gào thét này hoàn toàn không ảnh hưởng đến bọn họ. . . . . .

Tiếng gào thét của Hồn Độn vừa dừng, lợi dụng thế vuông góc nhanh như chớp phóng xuống phía dưới, đang ở phía dưới nó, là một tên béo đang bưng một khay lớn tôm hùm, trong miệng tên béo kia còn đang thần tốc nhấm nháp gì đó, không hề hay biết bản thân sắp biến thành đối tượng nhấm nuốt của quái vật!

Thời khắc nguy ngập, Vũ Văn như một mũi tên bắn xéo ra, nhún người đẩy ra tên béo kia, đồng thời lấy đầu thương thanh sắc giữa tay hướng Hồn Độn trên không trung đâm ba nhát.

Tên béo bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh ngã trên mặt đất, tôm hùm trong khay cũng vung khắp nơi. Gã ngây ngốc từ trên mặt đất đứng lên, miệng hùng hùng hổ hổ, muốn giáo huấn tên nam nhân lỗ mãng dám đẩy gã, nhưng gã mạc danh kỳ diệu trông thấy nam nhân kia đang quơ nắm tay cùng không khí vật lộn. . . . . .

Hồn Độn không chú ý tới tên Trình Giảo Kim (người này thường cầm búa nhảy ra chặng đường người khác, ý nói kỳ đà cản mũi) nửa đường đánh ra này, trên đầu bị hư linh Kim Thương của Vũ Văn đâm ra một đạo vết thương nông nông, vết thương bị đâm đau, trái lại chọc giận Hồn Độn! Nó mạnh co rút thân mình, lại lần thứ hai từ trong miệng phun ra dòng khí cường đại, nghĩ thông qua khí lưu phản kích định vị chỗ của Vũ Văn.

Bất quá, lần này Hồn Độn tính sai, trong đại sảnh chi chít hơn trăm người đứng, Vũ Văn vừa nhìn thấy trên thân mình Hồn Độn lại nảy sinh tầng tầng nếp uốn, liền lập tức xoay người tựa vào phía sau mấy vị lão bản.

Dòng khí kia khiến không ít người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phía lên, xem có phải đầu gió của điều hòa trung tâm nhắm ngay bọn họ không. Nếp uốn trên người Hồn Độn dao động trong nháy mắt xuất hiện trên trăm hình người, thế nên nó không thể phân biệt ra ai mới là cái tên lộng thương nó.

Mắt thấy các tân khách sau khi bị khí lưu kinh động liếc mắt nhìn lên trời một cái lại thờ ơ đem lực chú ý đặt vào sân khấu chính, trong lòng Vũ Văn đang ẩn thân giữa đám người thoáng thở dài nhẹ nhõm, xem ra Hồn Độn này khi nửa người dưới vẫn còn dùng thuộc tính xuyên qua khảm trong đỉnh thiên hoa điếu (trần nhà được treo lơ lửng) bằng gỗ, nó sẽ không thể hiện thân thực thể, nói cách khác, những khách nhân trong đại sảnh cũng không thể trông thấy thiên hoa điếu trên đỉnh đầu này đang treo một hư linh quái vật vĩ đại.

Hoàn hảo nhìn không thấy, nếu xuất hiện hỗn loạn, Vũ Văn có thể vô pháp khống chế được hoàn cảnh.

Bất quá tình trạng hiện nay vẫn thập phần nguy cấp, Hồn Độn tuy rằng không nhìn thấy Vũ Văn ở nơi nào, nhưng đây chẳng hề trở ngại đến việc nó tuyển chọn mục tiêu kế tiếp để công kích. Hồn Độn chỉ ngừng nghỉ trong chốc lát, liền lần nữa khom lưng hướng hai cô gái xinh đẹp đánh tới.

Vũ Văn khó chịu hừ một tiếng, mặt trướng đến đỏ bừng, hư linh Kim Thương trong tay đột nhiên dài ra ba thước. Y một tay che trước mặt vài vị lão bản đẩy ra, lần nữa đâm cản trước mặt Hồn Độn tung ra một thương sắc bén.

Cách đó không xa Cố Thanh xem chừng sớm đã quên mất hô hấp, chỉ nhìn Vũ Văn nhanh như sét một thương có thể đâm vào giữa quái vật cực kỳ hung bạo kia, ai ngờ Hồn Độn giống như có ánh mắt sau đầu, cư nhiên lúc hé ra miệng rộng dày đặc răng trắng tiếp cận hai nữ hài kia, đột ngột lộn nhào lại, nhẹ nhàng khéo léo tránh được Kim Thương của Vũ Văn! Ngược lại Vũ Văn thế đi quá mãnh, nhất thời chân không ngừng được, đem hai cô gái đụng ngã lăn trên mặt đất.

Cố Thanh a lên một tiếng sợ hãi, lâm vào cực độ tiếc hận.

Vũ Văn lăn qua lăn lại như vậy, đám người chính giữa xuất hiện xôn xao nho nhỏ, hai cô gái bị đánh ngã kia thét chói tai từ trên mặt đất đứng lên, sợ hãi nhìn nam nhân một thân toàn mùi rượu bẩn thỉu này. Mọi người tự động thối lui về phía sau, lập tức hình thành một vòng tròn lớn, đem Vũ Văn rơi vào chính giữa vòng tròn.

"Kẻ điên say xỉn này từ đâu ra? Như thế nào không ai đem y đuổi đi chứ?" Đã có người phát ra tiếng la phẫn nộ.

Ánh mắt khinh thường từ bốn phía phóng tới vẫn chưa khiến cho Vũ Văn phản ứng, y một mực ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Hồn Độn giữa không trung. Khiến y không rét mà run chính là, Hồn Độn kia khẽ đóng miệng lại, khóe miệng hơi vểnh lên, tựa như một người lộ ra nụ cười ác độc.

Giọng hát của nữ ca sĩ như dòng suối nhu hòa khi nhẹ nhàng chuyển lên một âm bậc, Hồn Độn bắt đầu lần thứ ba công kích. Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Vũ Văn chỉ có thể theo bản năng đánh về phía Hồn Độn chạy tới, dốc hết toàn lực chém ra hư linh Kim Thương. Mắt thấy thân ảnh to lớn của Hồn Độn sẽ quét ngang vào đám người, trái tim của Cố Thanh suýt nữa nhảy ra khỏi ngực.

Nhưng bọn họ đều không dự đoán được chính là, một kích kia của Hồn Độn hoàn toàn là hư chiêu, đầu của nó chỉ tại trên đầu đám người cách hơn chục centimet đảo qua. Vũ Văn bị Hồn Độn dẫn tới bên cạnh đám người xoay vòng tròn, vài nam nhân thể trạng cường tráng ngại y dơ bẩn, đều vươn tay ra không chút khách khí đem Vũ Văn đẩy trở lại chính giữa vòng tròn. Trong mắt bọn họ, tên điên say rượu này dường như đang cùng một con ruồi bọ trong không trung bay lượn vật lộn, tư thế cực kỳ buồn cười khôi hài. . . . . .

Vũ Văn nghiêng ngã lảo đảo đứng lên, hoảng hốt nghe thấy có cô gái đang hỏi nam nhân bên cạnh: "Đó là vở kịch câm giám đốc Bồ an bài biểu diễn sao?" Y cười khổ một chút, lại một lần nữa giơ đoản thương trong tay lên.

Hồn Độn hiện tại, đã hoàn toàn không giống một quái vật không có mắt, nó luôn tại trước lúc hư linh thương của Vũ Văn tiếp xúc với thân thể nó linh hoạt chuyển hướng, khiến Vũ Văn một lần lại một lần ở giữa vòng tròn của đám người nhanh chóng chạy qua chạy lại, nhưng đều vô ích.

Mồ hôi to như hạt đậu trợt xuống trán Vũ Văn, tụ lại trên lông mày rậm của y, lại theo khung lông mày từng giọt tích lạc trên mặt đất, có vài giọt mồ hôi giữa lúc chạy nhanh vẫy vào mắt Vũ Văn, nóng rát khiến Vũ Văn dị thường khó chịu, y thầm nghĩ nhắm mắt lại một chút, đem mồ hôi gạt khỏi hốc mắt, nhưng bóng đen chớp động trên không trung kia, chưa từng cho y cơ hội nhắm mắt.

Mệt mỏi quá. . . . . .Cơ bắp toàn thân đều muốn bãi công. Một trận lại một trận đau đớn từ thắt lưng truyền đến, hai cái xương sườn bị gãy kia, sẽ không phải đâm đến nội tạng rồi chứ. . . . . .Đại não Vũ Văn đã không thể hoàn toàn tập trung lực chú ý, bắt đầu miên man suy nghĩ.

Cố Thanh dần dần minh bạch, hiện tại Hồn Độn này không muốn ăn thịt người, nó bất quá là đang trêu đùa Vũ Văn, khiến y mệt mỏi vì chạy tới chạy lui. Nhưng Vũ Văn có thể làm sao bây giờ đây? Nếu y dừng bước lại, Hồn Độn nhất định sẽ một hơi nuốt trọn một người vô tội nào đó. Vũ Văn chỉ có thể tiếp tục chạy băng băng, trong tiếng ca dần dần vang dậy của nữ ca sĩ, trơ mắt nhìn thể lực của mình từ từ tiêu thất. . . . . .

Mắt thấy cước bộ của Vũ Văn càng ngày càng rối loạn, nặng nề hô hấp cách mười bước đều có thể nghe thấy, Cố Thanh gấp đến độ suýt khóc lên. Lưu Thiên Minh thấy bộ dáng của cô như vậy, cũng lo lắng vạn phần, nhưng anh chỉ có thể nhìn Vũ Văn ở trong đám người say khướt, có thể giúp được chút gì đây?

Vũ Văn thở hổn hển, chẳng biết bản thân còn có thể kiên trì bao lâu, hư linh Kim Thương múa may trong tay, sớm đã mất đi uy lực ban đầu. Nữ ca sĩ đang ngâm xướng đến bài hát thứ ba ——《Marble Halls》, đám người trước mắt Vũ Văn cũng bắt đầu trở nên lắc lư mơ hồ.

Biết đâu, còn có thể kiên trì cho đến một bài hát khác nữa?

"Lạch cạch!" Ngọn đèn trong đại sảnh đột nhiên ảm đạm xuống, mấy trăm ngọn đèn nhỏ chi chít như sao trời trên đỉnh thiên hoa điếu phụt tắt hơn phân nửa! Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, mà ngay cả Hồn Độn, đang treo giữa không trung cũng ngừng lại một chút.

Những ngọn đèn nhỏ ấy vẫn sáng, tựa hồ có sắp hàng theo một quy luật, cứ như vậy ở trên đỉnh thiên hoa điếu hình thành một chữ triện (篆) kỳ quái!

"Lạch cạch!" Tiếng luồng điện xung kích lại lần nữa vang lên, lại có một bộ phận đèn nhỏ bị dập tắt, nhưng cùng lúc đó, trước khi tắt cũng có không ít ngọn đèn nhỏ ở giữa lần nữa phóng ra tia sáng. Mà lúc này đây, chữ triện treo trên đỉnh tựa hồ lại hóa thành một đạo phù ấn.

"Thuần dương vây hãm thú phù!" Vũ Văn thoáng cái mở to hai mắt, la hoảng lên.

"Lạch cạch lạch cạch lạch cạch. . . . . ."Theo mấy trăm ngọn đèn nhỏ vụt tắt rồi lại sáng lên lần lượt giao thoa, ngày đó trên đỉnh tạo thành chữ triện và phù ấn càng đổi càng nhanh, các tân khách hoàn toàn không biết gì còn tưởng rằng đó là Bồ Viễn bày ra tiểu tạp kỹ, thậm chí có người cố dùng tay với lấy.

Hồn Độn bắt đầu bất an vặn vẹo giãy dụa, thân hình khổng lồ kia rất nhanh thay đổi, sau khi liên tiếp uốn lượn lại toàn lực kéo duỗi người, tựa hồ muốn cố gắng từ trên đỉnh giãy dụa xuống, nhưng phần đuôi của nó giống như bị cây đinh ghim vào, không thể từ đỉnh treo kéo ra nửa phần.

"Grào. . . . . ." Hồn Độn lại lần nữa phát ra tiếng gào rít giận dữ, chấn động đến nỗi Cố Thanh ôm đầu ngã ngồi xuống mặt đất, Vũ Văn cũng bị tiếng gào thét này đẩy đến đứng không vững. Không biết cao nhân phương nào tương trợ, Thuần Dương Vây Hãm Thú phù kia đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Sau khi Hồn Độn gầm rú một tiếng, cư nhiên bắt đầu toàn thân co rút. Vũ Văn kinh ngạc phát hiện, giữa lúc quái vật kia cực kỳ thần tốc run rẩy, trong thân hình màu đen lay động ra một cái bóng nhàn nhạt màu trắng!

Nhưng hiện tại tựa hồ không phải thời điểm suy xét đến cùng, việc này không nên chậm trễ, Vũ Văn sao chịu buông tha thời cơ phản kích tuyệt hảo này. Thừa dịp mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, Vũ Văn tách ra khỏi đám người, lẻn đến bên cạnh Cố Thanh.

Lưu Thiên Minh đang nâng Cố Thanh bị tiếng gào thét chấn động đến đầu váng mắt hoa đứng dậy, cũng không ngờ đến Vũ Văn lại đột nhiên chạy tới bên cạnh anh gắt gao kéo lấy cánh tay anh.

"Giúp tôi! Tôi muốn nhảy đến giữa không trung! Mau! Bằng không sẽ không kịp nữa!" Ánh mắt Vũ Văn nôn nóng tụ trên mặt Lưu Thiên Minh.

"Cái tên bệnh thần kinh này!" Lưu Thiên Minh thoáng bỏ ra tay của Vũ Văn.

"Van cầu anh! Xin tin tưởng anh ấy một lần đi. . . . . ." Cố Thanh vừa đứng lên thì kéo lại tay của Lưu Thiên Minh, "Nếu không liền thật sự không còn kịp đó. . . . . ."

Lưu Thiên Minh nhìn Cố Thanh mặt cười nhưng lệ rơi đầy mặt, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

"Ngươi muốn nhảy cao bao nhiêu?" Cuối cùng, tầm mắt Lưu Thiên Minh và Vũ Văn đối diện nhau.

"Chỉ cần có thể nhảy đến độ cao có thể chạm tới đỉnh vị trí khoảng không vừa rồi tôi đứng là có thể, mau!" Vũ Văn nói xong, lại quay đầu nhìn thoáng qua, Hồn Độn tuy rằng không thể giãy xuống phía dưới, nhưng bắt đầu hướng về phía trên lùi về.

Lưu Thiên Minh cắn chặt răng, quay về mấy tên thủ hạ rống lớn một tiếng: "Tiểu Lý! Lão Hạ! Dương đội phó! Đi theo tôi!"

Bốn gã đàn ông thoáng cái vọt tới khoảng cách Vũ Văn và Hồn Độn vật lộn đứng ở vị trí không xa bên cạnh bàn ăn dài. Vũ Văn sửng sốt một chút, cũng bước nhanh theo.

Lưu Thiên Minh xoay người đứng trên bàn ăn, một tay kéo lão Hạ bên cạnh. "Chồng người! Đưa thằng nhóc này lên trần nhà."

Ba cảnh sát còn lại ngạc nhiên liếc mắt nhìn Lưu Thiên Minh, nhưng mệnh lệnh của đội trưởng nhất định phải tuân theo, lão Hạ lập tức đến cạnh Lưu Thiên Minh, triển khai một tư thế trung bình tấn vững như bàn thạch, hai người chồng tay lên nhau, vào thế.

Tiểu Lý nhẹ nhàng giẫm lên đầu gối của Lưu Thiên Minh, hai bước liền bước trên tay Lưu Thiên Minh và lão Hạ tạo thành lò xo mềm. Dương đội phó đứng đối diện Tiểu Lý, cũng là nửa ngồi chồm hổm, hướng Vũ Văn vẫy tay, "Còn không lên!"

Vũ Văn không rên một tiếng giẫm lên vai Dương đội phó, Dương đội phó cố sức hướng xéo phía trên đẩy một cái, Vũ Văn liền bay lên trời, Tiểu Lý kéo y một phen, y lại thuận thế đứng trên vai Tiểu Lý! Một loạt động tác gọn ghẽ lưu loát này, tân khách dưới đài nhìn thấy sửng sốt, vẫn không ngờ tới lại chạy ra vài tên trong đoàn tạp kỹ.

Năm người phối hợp ăn ý, trong chớp mắt, Vũ Văn chỉ còn cách đỉnh đại sảnh không đến một thước. Lại nhìn Hồn Độn kia, vẫn đang điên cuồng vặn vẹo, thân hình đã có hơn phân nữa lùi về giữa đỉnh treo.

Vũ Văn gầm nhẹ một tiếng, phi thân lên! Hai tay nắm chặt hư linh Kim Thương, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống cắm thẳng vào Hồn Độn! Sức mạnh của Hồn Độn tựa hồ bị Thuần Dương Vây Hãm Thú phù này không ngừng biến hóa, đang lúc quay cuồng, lại đem phần bụng mình rộng mở bên ngoài.

Trong tích tắc! Lưỡi hư linh Kim Thương của Vũ Văn nhập vào phần bụng màu xám của Hồn Độn, toàn bộ đầu thương không nhập hết vào trong đó. . . . . .

Trong lòng Vũ Văn một trận cuồng hỉ! Y chân chân thực thực từ Kim Thương trong tay cảm nhận được thân hình Hồn Độn kịch liệt run rẩy, một kích kia, thật sự đã đắc thủ!

Thế nhưng, nụ cười của y chỉ lưu lại một giây đồng hồ, liền cứng ngắc ở trên mặt. Bởi vì hai chân y, đang bị sức mạnh nào đó lôi xuống phía dưới. Vũ Văn mạnh cúi đầu, lại nhìn thấy một màn khiến người ta khó mà tin được.

Một cái móng vuốt thật lớn màu xám nhạt từ trong cơ thể Hồn Độn chui ra, đang chặt chẽ bắt lấy hai chân Vũ Văn! Một cỗ sức mạnh vô cùng mạnh mẽ gia tăng trên đùi Vũ Văn, hai tay Vũ Văn rốt cuộc cầm không được hư linh Kim Thương nữa, nhẹ buông tay, cả người đảo ngược treo lên.

Lưu Thiên Minh còn đang đứng trên bàn ăn tưởng chừng như không thể tin được hai mắt của mình, không nghĩ tới Vũ Văn Thụ Học thả người nhảy lên, lại dừng lại trên hư không, mắt thấy trên mặt y lộ ra tươi cười, nhưng nháy mắt lại giống như xích đu đảo ngược một trăm tám mươi độ, đầu trút xuống dưới đất treo giữa không trung.

Móng vuốt thật lớn kia nắm hai chân Vũ Văn, dùng sức vẫy động! Theo tiếng hét thảm của Vũ Văn, y nặng nề từ giữa không trung ngã xuống!

"Vũ Văn!" Cố Thanh tê tâm liệt phế kêu lên thành tiếng, trừng mắt nhìn Vũ Văn ngã đánh vào bàn bày đầy thức ăn, lại bị bàn gỗ bắn ngược lăn quay xuống đất.

"Không tốt!" Lưu Thiên Minh và Tiểu Lý hoang mang chạy đến bên cạnh Vũ Văn, Vũ Văn xụi lơ trên mặt đất khóe miệng chảy máu, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

"Mau đỡ y đến bên sân!" Lưu Thiên Minh mắt thấy các tân khách ở đây đều xông tới, vội vã phân phó thủ hạ. Những tân khách hiếu kỳ kia đến lúc này mới ngừng lại, còn tưởng bị tiểu huynh đệ này biểu diễn nhất thời sẩy tay.

Khi Vũ Văn bị nhóm cảnh sát kéo tới cạnh đại sảnh, Cố Thanh thoáng gục bên cạnh y, khóc nấc lên.

Một chuỗi nước mắt ấm áp rơi xuống trên mặt Vũ Văn, khiến y giật mình một chút, chậm rãi mở mắt.

"Mau gọi 120!" Cố Thanh kêu lên, Lưu Thiên Minh vội vã móc điện thoại di động của mình ra.

"Đừng. . . . . .Vội. . . . . ." Sắc mặt Vũ Văn tái nhợt ngăn chặn tay Lưu Thiên Minh, "Còn. . . . . .Chưa. . . . . .Kết thúc. . . . . ."

"Anh đã thành như vậy còn muốn làm gì nữa hả?" Trong thanh âm nức nở của Cố Thanh còn lẫn chút nghẹn ngào.

Ánh mắt Vũ Văn vẫn đang nhìn trần nhà, thân hình to lớn của Hồn Độn đã hoàn toàn tiêu thất, ngọn đèn nhỏ treo trên nóc cũng ngưng chớp động.

"Thuần Dương. . . . . .Vây Hãm Thú phù. . . . . .Sức mạnh còn đang. . . . . ." Vũ Văn mãnh liệt ho khan, từng giọt máu nhỏ trong miệng văn tung tóe, rơi trên tay Lưu Thiên Minh và Cố Thanh, "Sẽ bỏ. . . . . .lỡ mất!" Vũ Văn giãy dụa ngồi dậy.

"Grào ô. . . . . ." Một tiếng gầm rú cực kỳ đau xót từ một góc nào đó không biết truyền đến, chỉ có Vũ Văn và Cố Thanh nghe thấy được. Xem ra một thương Vũ Văn bay lên không trung kia quả thật thương tổn được Hồn Độn.

Vũ Văn mạnh mẽ thuận lại hô hấp của mình, hai tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt vận lực, theo đó "xoẹt" một tiếng, cư nhiên giữa hai tay lôi ra một thanh hư linh Kim Thương hoàn chỉnh! Nhưng điều này cũng đã tiêu hao hết sức lực còn sót lại chẳng còn mấy của Vũ Văn, Lưu Thiên Minh phải dìu y mới không ngã xuống.

"Anh còn muốn làm cái gì hả?" Cố Thanh lau đi nước mắt trên mặt.

"Hiện tại. . . . . .Chỉ có thể. . . . . .Nhờ vào cô. . . . . ." Tầm mắt Vũ Văn chậm rãi chuyển qua mặt Cố Thanh. Đồng thờ, tiếng rống của Hồn Độn lại truyền tới, lần này tựa hồ là tự dưới chân bọn họ truyền đến.

"Ta. . . . . .Lỗ tai ta chỉ có. . . . . .Một bên. . . . . .Có thể thể nghe. . . . . . Hư linh gầm rú. . . . . ." Vũ Văn muốn đứng lên, lại phát hiện mắt cá chân như bị kim châm xát muối đau nhức, phỏng chừng là bị móng vuốt xé rách thịt.

"Ôi. . . . . ." Vũ Văn lại chậm rãi giơ lên cánh tay phải, làm ra tư thế ném mạnh thương. "Không có cách nào. . . . . .Định vị chuẩn xác. . . . . .Vị trí của Hồn Độn. . . . . ."

Cố Thanh rốt cuộc minh bạch, Vũ Văn muốn cô đến thay y nghe âm thanh để xác định vị trí, cho Hồn Độn một kích cuối cùng!

"Nhưng mà ta. . . . . .Cho tới bây giờ còn chưa từng làm chuyện này mà?" Cố Thanh hoang mang nói. Lưu Thiên Minh ở một bên không thể nhìn thấy trường thương trong tay Vũ Văn, hoàn toàn không biết Vũ Văn khoa chân múa tay làm cái gì, càng nghe không hiểu Vũ Văn và Cố Thanh nói đến chuyện gì, chỉ có thể không hiểu ra sao mà lo lắng suông.

"Có thể. . . . . .được, không nên tiếp tục trì hoãn. . . . . .Thời gian. . . . . ." Vũ Văn thoáng tựa vào trong lòng Cố Thanh (lợi dụng ăn đậu hủ kìa =.=) , tay cầm thương chỉa về phía trước, tay phải duỗi về phía sau. Cố Thanh nức nở, dùng sức đem thắt lưng Vũ Văn đẩy thẳng.

Tiếng gầm rú thứ ba truyền đến, sóng siêu âm có khả năng xuyên thấu thể rắn phi thường mạnh, Hồn Độn này cho dù đã chạy trốn được vài tầng dưới chân Vũ Văn, tiếng kêu của nó vẫn tiếp tục xuyên qua các tầng lầu truyền lên.

Cố Thanh dựng thẳng tai nghe xong hồi lâu, đem thân hình Vũ Văn chuyển qua một chút, để tay trái y nhắm ngay một hướng nào đó.

"Mau! Bằng không . . . . . .Sức mạnh của tôi. . . . . .Sẽ không ném tới. . . . . ." Vũ Văn còn chưa dứt lời, tiếng gầm rú thứ hai lại lần nữa truyền đến!

"Chính là nơi này!" Cố Thanh hét ầm lên!

Vũ Văn phấn khởi toàn thân dụng sức, cánh tay phải nhanh như chớp chém ra, hư linh Kim Thương xiên xuống phía dưới, nháy mắt liền hoàn toàn xuyên qua mặt đất!