"Đi săn ở núi Tuyết Long là truyền thống của Bắc Lương chúng ta, hy vọng nam nhi Bắc Lương không quên tổ tiên nguồn cội, sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng ra trận, hãy coi mỗi một cuộc tập trận như là một cuộc chiến thực sự để xây dựng một đội quân bách thắng cho Bắc Lương chúng ta, chúc Bắc Lương sớm thống nhất phương Bắc, làm chủ trung nguyên".

Giọng ông ta không cao nhưng lại tràn đầy uy lực, có hơi thở của một bậc đế vương khiến người nghe phải khiếp sợ.

Sau khi Lãnh Liệt Vương nói xong, đám người dưới khán đài đồng thanh hô lớn.

"Đại vương vạn tuế, chúc đại vương sớm thống nhất phương Bắc, làm chủ trung nguyên".

Trên mặt Lãnh Liệt Vương không mang theo tia cảm xúc gì, ông ta chỉ bình tĩnh nhìn đám người, hô lớn: "Xuất phát..."

Người ngựa hùng dũng chậm rãi bước đi, dần dần đã ra khỏi hoàng cung tiến về phía ngọn núi Tuyết Long nằm trên vùng lãnh thổ phía Bắc của vương triều Bắc Lương…

Lãnh Thiên Minh đã quan sát bản đồ Bắc Lương, vị trí của núi Tuyết Long đại khái nằm ở khu vực biên giới Trung- Nga ngày nay.

Nơi đây có tuyết rơi quanh năm, chính vì vậy mà sói đói và hổ dữ xuất hiện nhiều vô kể, cho nên vua Bắc Lương đã chọn nơi đây là nơi để những người trẻ tuổi trong hoàng tộc rèn luyện.

Trên đường ra khỏi kinh thành, Lãnh Thiên Minh bắt đầu quan sát mọi thứ dọc theo đường đi, đây là lần đầu tiên hắn xuất cung kể từ khi đến thế giới này, mặc dù hắn không có kiệu rước tám người khiêng nhưng với tư cách là hoàng tử, hắn vẫn có ngựa của riêng mình.

Ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía kinh đô Bắc Lương phồn hoa, Lãnh Thiên Minh mới nhận ra rằng sự thịnh vượng và phát triển của quốc gia này vượt xa tưởng tượng ban đầu của hắn, đâu đâu cũng là nhà lầu gác mái, cách ăn mặc của người dân gần giống với người ở triều Tống trong ấn tượng của hắn.

Đường xá đã được khai thông từ trước, không có ai kinh doanh buôn bán, nhưng có thể nhìn ra sự phồn hoa sầm uất của các con phố qua những biển hiệu mọc lên như nấm.

Có thể thấy đủ loại tửu lâu, quán ăn, tiệm vải, tiệm gạo, tiệm ngũ cốc, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả kỹ viện...!

Lãnh Thiên Minh vừa đi vừa nghĩ xem có mối buôn bán gì hay hay để làm không? Nếu sau này hắn xuất cung và làm một thương nhân, chắc chắn sẽ như cá gặp nước, trở thành một phú hào giàu có.

Chao ôi… dù sao bất luận sau này xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ tốt hơn bây giờ, không có quyền lực, không có gia thế, không có hậu thuẫn, muốn vượt lên quả thực rất khó...!

Trong chuyến đi đến núi Tuyết Long lần này, người phụ trách bảo vệ đám người Lãnh Thiên Minh là một vạn hộ trong doanh Kim Tự Tuyết Lang quân, họ Trình, tên Khai Sơn, nghe nói là bởi vì từ nhỏ, gia đình kiếm sống bằng nghề rời núi nên đặt tên là vậy...!

Người này là thổ dân núi Tuyết Long, dáng người trông rất cao lớn, rất hòa nhã với mọi người, sau nhiều lần giao tiếp trên đường đi, Lãnh Thiên Minh nhận thấy người này là một người trung thực điển hình.

Thật ra trong lòng hắn vẫn luôn trù tính rằng có nên lôi kéo những người này không, nhưng hắn chỉ là một tên hoàng tử không quyền không thế, không biết người khác có coi hắn ra gì không?

Bất tri bất giác, đoàn quân đã khởi hành được hơn nửa tháng, thời tiết bắt đầu lạnh hơn nhất là về đêm, gió lạnh gào thét khiến người ta không khỏi run cầm cập.

Ngày hôm đó trong lúc đoàn quân nghỉ ngơi, Lãnh Thiên Minh đang đi bộ một mình trong doanh trại thì gặp phải Trình Khai Sơn đang tuần tra xung quanh.

"Này, Trình tướng quân, còn bao lâu nữa mới đến núi Tuyết Long vậy? Sao thời tiết lạnh thế".

Trình Khai Sơn thấy Lãnh Thiên Minh liền vội vàng khom người đáp: "Thất hoàng tử, chúng ta đã ở rất gần núi Tuyết Long, chắc là mấy ngày nữa sẽ đến, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến nơi đóng quân săn bắn, thật ra thần cảm thấy cái lạnh này chưa là gì cả, từ nhỏ thần đã sinh ra và lớn lên ở đây, chắc là ngài không biết, vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông có thể khiến người sống chết cóng".

“Nào, Trình tướng quân, nếu rảnh rỗi không có việc gì thì kể chuyện quê hương các huynh cho ta nghe đi, ta rất có hứng thú với núi Tuyết Long này”.

Trình Khai Sơn trầm tư một lúc, sau đó mỉm cười ngồi xuống.

“Bộ tộc của thần gọi là bộ tộc Hắc Thạch nằm trong khu rừng rậm phía sau núi Tuyết Long, bởi vì quanh năm chìm trong gió tuyết nên chúng thần chỉ có thể định cư ở trong rừng rậm, thậm chí là trong hang động.

Tương truyền rằng bộ tộc của chúng thần vốn là dân du mục, vì không muốn chiến tranh nên mới chuyển đến vùng đất hoang sơ này, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi chiến tranh…”

Trình Khai Sơn thở dài nói tiếp.

“Bởi vì có rất nhiều than đá và quặng sắt chôn vùi dưới núi Tuyết Long, hơn nữa còn có thể luyện ra thuốc nổ đen cho nên tộc người chúng thần cũng trở thành ông tổ ở đây, chúng thần dùng than đá, quặng sắt và thuốc nổ đen để đổi lấy thức ăn bên ngoài, miễn cưỡng có thể sống qua ngày”.

“Vậy các huynh gia nhập vào vương triều Bắc Lương thế nào?”

Trình Khai Sơn lại thở dài, cười khổ nói.

“Chính bởi vì núi Tuyết Long chứa rất nhiều than đá và quặng sắt, cho nên sau khi đại vương tiền nhiệm của vương triều Bắc Lương phát hiện ra đã cho quân đến chiếm giữ đồng thời yêu cầu tộc người Hắc Thạch chúng thần khai thác đồi núi mỏ quặng, trở thành nô lệ của Bắc Lương, nghe nói lúc đó ai to gan dám phản đối đều bị chém đầu thị chúng, gần mười ngàn người đã bị giết chỉ trong một đêm”.

Nói đến đây, nước mắt trong hốc mắt Trình Khai Sơn chực trào ra.

Lúc này Lãnh Thiên Minh mới biết còn có một nguồn gốc sâu xa như vậy.

“Vậy bây giờ tộc người Hắc Thạch các huynh còn bao nhiêu người?”

“Hầu hết người trong tộc chúng thần đều rất cường tráng khỏe mạnh, biết đánh giặc và giỏi lao động, nhưng vì quanh năm chìm trong đói rét nên tỷ lệ người chết rất cao, bây giờ đại khái có khoảng năm mươi đến sáu mươi ngàn người, trừ những người đi lính ra, số thanh niên trai tráng còn lại đều phải đào núi khai thác quặng, người già phụ nữ trẻ em chủ yếu sống ở trong núi sâu rừng già”.

“Vậy lão Trình này, đã bao lâu rồi huynh chưa được về nhà?”

Lão Trình cười ha hả.