Lãnh Thiên Minh nói với Tuyết Sơn Hổ: “Lão hổ đại ca…không không không… đại tỷ… Haiz… chị em bằng hữu… chị em bằng hữu.

Ngươi và Gấu đại Gấu nhị cứ ở bên ngoài như vậy ta cũng không yên tâm, ta muốn để cô ấy đưa chúng ta đến một nơi an toàn, ngươi có đồng ý không?”

Tuyết Sơn Hổ ngẩng đầu nhìn nhìn Mộ Như Tuyết, dường như cũng không có ác ý gì.

Sau đó, một màn khiến người khác kinh ngạc đã xuất hiện, Mộ Như Tuyết lại giơ tay ra xoa đầu Tuyết Sơn Hổ, phải biết rằng đến Lãnh Thiên Minh cũng không dám chạm bừa bãi, Lãnh Thiên Minh còn chưa kịp ngăn cản thì nàng đã chạm tay vào rồi.

Điều kỳ lạ là con Tuyết Sơn Hổ này cũng không chống đối, xem ra Mộ Như Tuyết đã nói đúng, Tuyết Sơn Hổ quả nhiên có nhân tính, nhất định đã coi Mộ Như Tuyết là người mình rồi, cho nên mới không có địch ý.

Quay sang nhìn Mộ Như Tuyết thì thấy đang cười rất vui vẻ.

“Mẹ kiếp, cô gái này không phải muốn cướp hổ của mình đấy chứ?”

Ngày hôm sau, Lãnh Thiên Minh vừa ngủ dậy liền đi ra khỏi căn phòng làm bằng gỗ và cỏ khô, quan sát khung cảnh xung quanh.

Tình trạng cuộc sống của nơi này quả thực kham khổ, căn phòng mà hắn ở đoán chừng đã là căn phòng tốt nhất rồi.

Hôm qua bận suốt cả buổi tối, khó khăn lắm mới đưa những người bị thương trở về, rồi lại đưa Tuyết Sơn Hổ tới mỏ quặng, không ít người trong tộc cũng đã nhìn thấy Tuyết Sơn Hổ, đều vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cũng không biết sau này sẽ thế nào.

Mặc kệ, bây giờ đã không còn nghĩ ngợi nhiều nữa rồi, đi xem Tiểu Lan ra sao trước đã.

Lãnh Thiên Minh tới gọi Trình Khai Sơn ở căn phòng bên cạnh dậy để dẫn đường cho mình.

“Đúng rồi, Thất hoàng tử, hôm qua tộc trưởng đã tới, thấy ngài ngủ rồi nên không làm phiền nữa, bảo thần đợi ngài tỉnh thì đến thông báo cho ông ấy sau”.

“Không cần, đợi đi thăm Tiểu Lan xong chúng ta sẽ cùng tới bái kiến tộc trưởng”.

Đến trước cửa phòng của Tiểu Lan, gõ cửa nhưng không có động tĩnh gì.

Lãnh Thiên Minh do dự một lát rồi đẩy cửa ra thì thấy Tiểu Lan vẫn chưa ngủ dậy, Lãnh Thiên Minh chậm rãi đi tới, nhìn gương mặt đáng yêu của Tiểu Lan, không kiềm chế được mà vươn tay ra vuốt ve, nhưng cái chạm này đã khiến Tiểu Lan thức giấc.

“A… Thất hoàng tử, nơi này là nơi nào vậy?”

Lãnh Thiên Minh vội vàng bối rối cười nói: “Trong bộ lạc của lão Trình, nơi này rất an toàn, nàng yên tâm nghỉ ngơi là được.

Lần này đều tại ta, đã khiến nàng chịu khổ rồi”.

Tiểu Lan gật đầu, sau đó dường như đột nhiên nhớ ra gì đó liền xốc chăn lên nhìn, xấu hổ hỏi: “Thất hoàng tử, y phục của nô tỳ đâu rồi? Ai giúp nô tỳ thay vậy?”

Lãnh Thiên Minh sững sờ, thiết nghĩ có lẽ là Mộ Như Tuyết đã thay nhưng lại nở nụ cười xấu xa.

“Đương nhiên là ta thay cho nàng rồi, ngoài ta ra, ai dám thay cho nàng thì bổn hoàng tử nhất định sẽ chặt tay của hắn”.

Tiểu Lan đỏ bừng mặt nói: “Ai yo, Thất hoàng tử, ngài… ngài… sao ngài lại như vậy?”

“Ha ha, ta làm sao? Nàng không phải còn nói bằng lòng làm nha đầu làm ấm giường cho ta sao? Mới nhìn mà đã không cho rồi”.

Tiểu Lan oan ức nói: “Việc này không giống nhau mà… người ta còn chưa chuẩn bị nữa”.

Đột nhiên một con dao chìa về phía trước mặt Lãnh Thiên Minh, khiến Lãnh Thiên Minh giật mình hoảng sợ.

Quay người lại nhìn, dĩ nhiên là Mộ Như Tuyết.

“Cô… cô làm gì vậy?”

“Không làm gì, cho ngài dao, vừa nãy không phải ngài nói muốn chặt tay của ta sao?”

Lãnh Thiên Minh xấu hổ mỉm cười.

“Đừng mà, ta không nỡ đâu”.

Mộ Như Tuyết cười nói: “Không nỡ thì đừng ở đây bắt nạt tiểu cô nương này nữa”.

Tiểu Lan trên giường cũng đã phản ứng lại, lén mỉm cười nhìn Thất hoàng tử bị chọc giận.

“Cảm tạ Mộ tỷ tỷ đã giúp ta băng bó, rửa ráy thay đồ”.

Mộ Như Tuyết cầm tay Tiểu Lan, cười đáp: “Không có gì, muội nghỉ ngơi cho tốt, ta lớn hơn muội một tuổi, nếu muội đã gọi ta là tỷ tỷ vậy thì nếu muội không ngại, ta nhận muội làm muội muội, thế nào?”

“Thật ư? Đương nhiên ta không ngại rồi, từ nhỏ ta đã bị bán vào trong cung, không có người thân nào, nằm mơ cũng muốn có một tỷ tỷ”.

“Ừ, muội biết không, hôm qua muội thật sự quá dũng cảm”.

“Ta… đó chỉ là…”

Lãnh Thiên Minh bên cạnh nhìn đến ngây người.

Ai yo, con mẹ nó, Mộ Như Tuyết này thuộc dạng gì vậy? Sao cái gì cũng muốn cướp thế? Tối hôm qua trên đường trở về, hai con không biết xấu hổ Gấu đại và Gấu nhị đều không thèm để ý đến hắn nữa, chỉ quẩn quanh người Mộ Như Tuyết, giờ cũng hay rồi, lão tử đây chỉ có một người phụ nữ mà cô cũng muốn cướp luôn sao?

Sau khi rời khỏi phòng của Tiểu Lan, hai người liền đi tới đại sảnh của bộ lạc, trong đại sảnh tụ họp của bộ lạc Hắc Thạch lúc này đã tụ tập rất nhiều người có thân phận trong tộc.

Một người đàn ông trung nhiên vóc dáng cường tráng đang ngồi ở chính giữa, Mộ Như Tuyết cũng đi tới, đứng bên cạnh ông ta.

Sau khi Lãnh Thiên Minh dẫn theo Trình Khai Sơn đi vào, mọi người đều đứng lên rồi quỳ xuống bái kiến.

“Bái kiến Thất hoàng tử”.

Lãnh Thiên Minh nhìn những người này, và cả Mộ Như Tuyết đang quỳ rất thành thật nữa, trong lòng cực kỳ sảng khoái, đây mới gọi là cuộc sống chứ.

“Mộ tộc trường không cần đa lễ, mau đứng lên.

Từ chỗ Trình Khai Sơn mà Lãnh Thiên Minh đã biết được, tộc trường hiện tại của bộ lạc Hắc Thạch chính là phụ thân của Mộ Như Tuyết, tên là Mộ

Phá, chẳng trách Mê Như Tuyết lại hiên lành như vậy trước mặt ông ta.