Trong điện phụ hoàng cung Bắc Lương, Lãnh Thiên Minh đứng trước cửa cung, lặng lẽ quan sát cánh cổng cao lớn, trong lòng bất chợt nảy lên cảm giác thân thuộc lạ kỳ.

Ra ngoài một tháng, giờ quay lại mới phát hiện, cái ổ nhỏ của hắn xem ra cũng không tệ.

Bên trong truyền đến tiếng bước chân, một tiểu cung nữ thướt tha chạy tới.

“Thất hoàng tử…ngài trở về rồi, hôm qua nô tỳ nghe nói mọi người sắp trở về, nô tỳ đã đợi cả một ngày đó”, Tiểu Lan hưng phấn nói.

Trông gương mặt rạng rỡ của Tiểu Lan, Lãnh Thiên Minh đột nhiên cảm thấy đáy lòng ấm áp.

“Trở về rồi đây, nhớ Tiểu Lan nhà chúng ta chết mất, nào, cho ta ôm cái nào…”

Vừa nói hắn vừa ôm lấy nàng, lại còn nhéo nhéo má Tiểu Lan.

Má Tiểu Lan tức thì hồng một mảng.

“Thất hoàng tử, ngài vừa trở về liền trêu chọc nô tỳ, tốt quá rồi…lần này đi có chuyện gì thú vị không ạ, có thể kể cho nô tỳ không?”

Nhìn nha đầu đáng yêu này, thật khiến người ta cả người dễ chịu mà.

“Đi, chúng ta vào trong nói…”

Hai người một trước một sau đi vào, trong điện phụ không có ai khác, chỉ có mỗi họ.

“Tiểu Lan, lúc ta không ở đây, tên thái giám chết tiệt kia không gây phiền phức cho nàng chứ?”

“Không ạ, sau lần cảnh cáo của Lưu công công, bọn họ không gây phiền phức gì nữa”.

“Vậy thì tốt”.

Lãnh Thiên Minh gãi gãi đầu, ngại ngùng nói với Tiểu Lan.

“Tiểu Lan, ta đói rồi, có gì ăn được không?”

Tiểu Lan bật cười, đáp: “Có, nô tỳ sẽ đi lấy ngay, ngài chờ chút nhé…”

Lãnh Thiên Minh nhìn Tiểu Lan rời đi, trong lòng vui vẻ, không biết đến lúc nào mới “ăn” Tiểu Lan chút được nhỉ…

Đôi khi, Lãnh Thiên Minh thường xuất hiện ảo tưởng, sau khi làm người khác lâu rồi, hắn liền không phân biệt rõ ràng mình thực sự là ai, nhưng chỉ cần ở bên người mình thích, hắn sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Tối đến, Lãnh Thiên Minh ngồi kể cho Tiểu Lan đủ loại chuyện hay ho trong chuyến đi, lúc này, đột nhiên có tiếng từ bên ngoài truyền vào.

“Thánh chỉ tới”.

Lãnh Thiên Minh và Tiểu Lan vội đi ra, người truyền thánh chỉ là Trần công công, hai người quỳ xuống tiếp chỉ.

“Đại vương có chỉ, thất hoàng tử Lãnh Thiên Minh, từ mai mỗi ngày tham gia nghị triều, ban triều phục Quận vương, nhận lễ vật theo cấp Quận vương, khâm thử”.

Lãnh Thiên Minh vội vàng tiếp chỉ tạ ơn, chắp tay bái Trần công công.

“Đa tạ Trần công công”.

Trần công công mỉm cười: “Không cần thiết, đây là ân điển của đại vương, thất hoàng tử nên cảm tạ đại vương”.

Nói xong Trần công công cười ha ha định rời đi, chợt quay lại.

“Ừm, thất hoàng tử, hạ nhân ở điện phụ của ngài đâu?”

Lãnh Thiên Minh ngẩn người.

“Không biết nữa, thường thì sáng sớm họ sẽ đến”.

Trần công công sầm mặt.

“Một đám không biết tốt xấu, đang hầu hạ hoàng tử mà cũng dám bỏ đi?”

Rồi nói với thái giám bên cạnh: “Người quản lý hậu cung hiện giờ là vị nương nương nào?”

Tiểu thái giám vội đáp: “Là Dụ quý phi ạ”.

Trần công công suy tư: “Biết rồi”.

Sau đó chắp tay chào Lãnh Thiên Minh: “Vậy lão nô cáo lui trước”.

Theo quy định của Vương thị Bắc Lương, hoàng tử được cấp 8 thái giám và 8 cung nữ thay phiên nhau hầu hạ, nhưng vì Lãnh Thiên Minh từ nhỏ đã thích ở một mình, lại không thân không thích, không được đại vương xem trọng.

Vậy nên người hầu hạ Lãnh Thiên Minh trước giờ đều sáng sớm tới dọn vệ sinh, sau đó lén trốn việc, trong lòng bọn họ cho rằng thất hoàng tử không quản chuyện này.

Tiểu Lan nghe thánh chỉ xong liền vui mừng kéo áo hắn.

“Oa, triều phục quận vương, thất hoàng tử ngài thành Quận vương rồi ư, tốt quá, ý chỉ vừa nãy là do Trần công công bên cạnh đại vương thông báo, đây là lần đầu nô tỳ thấy đó”.

Thực ra Lãnh Thiên Minh không rõ lắm, ban triều phục Quận vương tức là lên chức Quận vương hả? Cũng đâu có hạ chỉ, không lẽ muốn hắn vào triều mặc đẹp chút, khỏi mất mặt Vương thị?

Nhưng dù sao đi nữa, thấy Tiểu Lan vui mừng như vậy, hắn cũng vui vẻ theo…

Ở vương triều Bắc Lương, chỉ có hoàng thân quốc thích mới có tư cách phong vương, lần lượt là Quận vương, Thân vương và Thái Ấp, lớn nhất là Thái Ấp, thông thường, những đô thành lớn sẽ dùng danh nghĩa Thái Ấp để nắm giữ quyền lực, còn Quận vương và Thân vương sẽ được cấp một chỗ nho nhỏ, an ổn sống qua ngày là được.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Lan gọi hắn dậy.

“Thất hoàng tử, hôm nay là ngày đầu tiên nghị triều, ngàn vạn lần không thể đến trễ, mau mau dùng bữa đi ạ”.

Lãnh Thiên Minh cười he he ngồi dậy, 3 4 cung nữ tiến vào.

“Thất hoàng tử, nô tỳ thay y phục cho ngài”.

Hóa ra là cung nữ dọn dẹp hàng ngày, Lãnh Thiên Minh thấy có chút vi diệu, trước đây đâu có đãi ngộ này? Sao đột nhiên thay đổi vậy? Không lẽ vì Trần công công hôm qua dạy dỗ bọn họ?

Thực ra Lãnh Thiên Minh không biết, chuyện Trần công công truyền chỉ đã lan truyền khắp trong cung, đám hạ nhân ở điện phụ đánh chết cũng không ngờ, một vị hoàng tử sắp chết đột nhiên lại được phong Quận vương, còn tham gia nghị triều, nếu hoàng tử định xử lý đám hạ nhân chúng, không phải chỉ một câu là toi đời ư?

Lãnh Thiên Minh không lên tiếng, để yên cho họ thay y phục, trong đại sảnh, có mấy tên thái giám và Tiểu Lan đứng sẵn, thấy hắn đi ra, đám thái giám lập tức quỳ xuống.

“Thất hoàng tử, nô tài sai rồi, cầu xin ngài tha cho đám nô tài”.