Quả nhiên, khhi ta đầy 12 tuổi liền nhận được mật chỉ sai ta tuần du thiên hạ thay phụ hoàng.

Cùng đi còn có Triệu Viễn.

Lại thêm một quan viên tuổi trẻ đầy hứa hẹn tên là Địch Cảnh Sơn, được phụ hoàng minh chỉ phong làm tuần án, tuần du thiên hạ.

Nhưng mà, Như Ý thì biết làm sao? Đây là vấn đề duy nhất khiến ta lo lắng từ khi nghe được chuyện này từ ca ca.

Nếu ở lại trong cung, theo tình hình hiện tại thì không có ai dám hại nó, có điều dựa vào tính tình của nó thì không khó đoán được, nó sẽ không chịu đâu. Nó mà không tìm thấy ta thì hoàn toàn có khả năng xốc cả cái cung điện này lên luôn. Tuy trước mặt ta nó chỉ là con thỏ nhỏ vô hại, nhưng nếu không thấy ta đâu nó sẽ hóa thân thành khủng long bạo chúa ngay. Cảnh tượng một đứa trẻ to như vậy khóc gào không ngớt, vừa đánh vừa đá ta thấy một lần là đủ rồi.

Mang nó cùng đi, tuy ca ca nói võ công của ta đã tốt lắm, thế nhưng ta chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến, có thể bảo hộ nó không? Không chỉ mình võ học, mưu trí, tâm cơ ta đều kém lắm, mang theo một Như Ý tựa tờ giấy trắng bên người, ta liệu có thể bảo hộ chu toàn?

Nếu ta nhờ ca ca, ca ca có thể đem Như Ý đến đông cung ở tạm. Thế nhưng ca ca sẽ không giống ta mà xách nó bên mình, nó cũng không nguyện ý kè kè bên ca ca, như vậy có vẻ không ổn.

Nếu nói với phụ hoàng, ta nghĩ ông sẽ đồng ý mang theo Như Ý bên mình. Ngoại trừ ta ra, người Như Ý thân cận nhất chính là phụ hoàng, vậy mà vì sao ta vẫn lo lắng nhỉ?

Quả nhiên là chỉ có đem theo bên người mới có thể an tâm. Năng lực thiếu thì nỗ lực hơn nữa mà bồi dưỡng năng lực thôi.

Bắt đầu từ lúc nào nhỉ, từ lúc nó làm nũng với ta, ỷ lại ta, nghe lời ta, không thấy ta thì phát cáu, ta đã quyết định sẽ bảo hộ nó thật tốt.

Phụ hoàng hạ chỉ xong, chỉ một mực yên lặng nhìn ta. Hai năm nay bầu không khí giữa chúng ta vẫn vậy, khi không có chuyện gì để nói sẽ thực im lặng, không ai tính khơi mào câu chuyện. Hai bên đều không cảm thấy như vậy sẽ khó chịu. Vì Như Ý, cơ hội ta thấy ông cũng nhiều hơn trước. Kì thực cảm tình của ta với ông tốt hơn với mẫu hậu nhiều, ta không thích kẻ giả nhân giả nghĩa, ghét vẻ dối trá của mẫu hậu. Mà ông, tuy có làm người khác tổn thương nhưng đối xử với ta cũng tính là khá tốt.

Ta ngẩng đầu nhìn ông, nhàn nhạt hỏi, “Xin hỏi phụ hoàng có an bài gì cho Như Ý?”

Trước tiên nên dò xét dự định của vị phụ hoàng sâu không thể lường này đã, ta không tin ông không có sắp xếp chu toàn cho đứa con yêu nhất..

Phụ hoàng như cười như không, nói,  “Hai năm nay Như Ý đều ở cùng ngươi, ta nghĩ trước hết nên nghe xem ngươi nghĩ sao.”

Ta dừng lại ba mươi giây, mở miệng, “Ta nghĩ mang theo Như Ý.”

Sau đó là im lặng kéo dài, sau đó của sau đó phụ hoàng mở miệng,  “Chuẩn. Sau này Như Ý sẽ giao cho ngươi. Còn có cái này cũng giao cho ngươi.” Phụ hoàng đưa ra một bình sứ nhỏ.

Ta vươn tay tiếp nhận, chờ phụ hoàng giải thích.

“Đây là giải dược cho loại độc Như Ý ăn lần trước.”

“Trúng độc? Là loại độc lần ta cùng Như Ý trúng?”

Phụ hoàng gật đầu.

“Phụ hoàng có giải dược bao lâu rồi?”

“Không lâu sau đó.”

Ta do dự một lát, mở miệng, “Thuốc này … đã có người thử qua chưa?”

“Đã thử, không có vấn đề.”

Ta mở bình sứ, thấy bên trong có rất nhiều viên thuốc, “Thuốc này dùng thế nào? Như Ý cần ăn bao nhiêu? Lúc dùng có phản ứng gì không tốt không?”

“Ở đây có 30 viên. Bởi vì lúc Như Ý trúng độc lại không biết nó đã ăn bao nhiêu độc dược cho nên hiện tại không xác định được cần ăn bao nhiêu giải dược. Thuốc này mỗi tháng dùng một viên. Lúc ăn vào trên gáy sẽ xuất hiện một đường hồng. Ngươi chỉ cần quan sát nó, khi nào đường hồng này biến mất thì không cần dùng thuốc nữa. Phản ứng phụ mỗi người mỗi khác nhưng chắc không có gì nghiêm trọng đâu.”

Ta gật đầu, nhét thuốc vào trong ngực. Vốn định đợi lúc nào có năng lực sẽ đi tìm thuốc giải cho Như Ý, giờ thì bớt việc rồi. Giải dược phụ hoàng đưa ta rất yên tâm. Thế nhưng thân thể ta cũng trúng độc, như vậy ta có cần giải độc không nhỉ?

“An quý phi lúc lâm chung ngoại trừ muốn giao Như Ý cho ngươi còn muốn cầu ta không cần giải độc cho nó …”

“An quý phi lo lắng nhiều rồi.” Ta nhàn nhạt nói.

Nàng không tín nhiệm mẫu hậu và ca ca, cũng không tin phụ hoàng có thể bảo hộ bọn họ, mà đích xác là phụ hoàng không bảo vệ được bọn họ. Chỉ có thể trách mẫu hậu quá độc, đem con ruột của mình làm mồi nên Như Ý mới bị hại.

Phụ hoàng mỉm cười, “Thu nhi cho là thế?”

“Vâng”, ta gật đầu.

Ta tin ca ca, đối với người khác thế nào ta không dám nói nhưng với ta, đó là người anh tốt nhất.

Ta cũng tin tưởng phụ hoàng, ông sẽ không để Như Ý lại bị tổn thương.

Ta cũng biết, muốn cho Như Ý có năng lực tự bảo vệ mình, trước tiên nhất định phải giải độc cho nó.

Cũng may chúng ta mới chỉ 12 tuổi, chưa quá lớn.

Chờ giải độc rồi, Như Ý có rất nhiều điều phải học.

Liệu sau đó nó có muốn tranh ngôi vị hoàng đế với ca ca không, ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu ta rồi biến mất.

Ta tin rằng ca ca là người phù hợp nhất trong ba người chúng ta, cho nên điều này không thành vấn đề.

“Ngươi còn yêu cầu gì không?”

“Có thể để ám vệ của Như Ý đi cùng chúng ta không?”

Phụ hoàng gật đầu. Như vậy là có ám vệ của Như Ý, còn có Thiết Y, lại thêm ta nữa chắc là đủ bảo vệ mình rồi.

“Không còn vấn đề gì nữa, ta sẽ đúng ngày ra kinh.”

Phụ hoàng không nói gì nữa, quay đầu rời đi.

Ta ôm Như Ý đang rúc trong lòng ta ngủ đem đến bên giường, sau đó tiếp tục rèn luyện phần bài tập hôm nay.

Cùng ngày ta cũng nói cho ca ca chuyện này, bao gồm cả chuyện giải độc cho Như Ý. Ca ca không nói gì thêm, chỉ bảo ta phải cẩn thận, ngày hôm sau lại mang đến cho ta một cái áo giáp mềm.

Ta xem xét một lát, nói với ca ca, “Ca ca mới cần mặc thứ này. Không có ai tính kế ta đâu. Mà trong cung sóng gió không ngừng, ngươi mặc cái này ta mới an tâm.”

“Tiểu Thu cầm đi, ngươi lần đầu ra ngoài, ta lo lắng.”

“Nhưng mà ta có võ công, ngươi đưa cho ta cái này, ta hơn phân nửa khả năng sẽ cho Như Ý dùng đấy.”

Ca ca bất đắc dĩ gật đầu, “Vậy đưa cho nó dùng đi. Dù sao thì ngươi cũng nhất định bảo vệ nó, ta không muốn ngươi vì bảo hộ nó mà bị thương, cho nó một chút tự bảo hộ cũng tốt.”

Ta không biết nên nói gì, ca ca cũng không quan tâm mà cho qua.

Hôm đó ta cho Như Ý dùng viên thuốc đầu tiên, đồng thời mặc nhuyễn giáp vào bên trong trung y cho nó. Nhìn gáy của nó, quả nhiên đã xuất hiện một đường hồng.

Như Ý không hề nhắc tới An quý phi, thường ngày không gặp phụ hoàng cũng không thấy nó nhớ nhung. Ngoại trừ ta, đối với người hay việc gì khác nó đều không quá để ý.

Ta không biết vì sao nó lại quyến luyến ta sâu như vậy, ta cũng đã chậm rãi tiếp nhận quyến luyến này rồi, cho nên sẽ bảo vệ nó. Dạy nó phương pháp sinh tồn trong thế giới này, chữa lành đôi cánh bị thương của nó. Sau đó, việc Như Ý phải làm chính là giương cánh bay cao.

Như Ý khi đó có lẽ không còn như hiện tại ngây thơ thuần khiết, mà có lẽ ta cũng không còn thương yêu nó nhiều như bây giờ.

Hiện tại nó là phụ thuộc vào ta.

Mà tương lai chúng ta lại là hai cá thể độc lập.

Ta mong Như Ý gẫy cánh hiện nay sẽ tìm về được chính mình.

Đến tận khi chúng ta lên đường, phụ hoàng vẫn không nói rõ dụng ý khi để ta ra bên ngoài, chỉ bảo chúng ta cuối năm về kinh. Đã như vậy, ta có thể tùy tâm mà học ở từng vấn đề.

Trong bốn người chúng ta, chỉ có mình Địch Cảnh Sơn là có mục tiêu xác định. Trực giác nói cho ta, khi không biết thì chỉ cần yên lặng nhìn xem là được. Cho nên, khi Địch Cảnh Sơn muốn làm gì, ta cũng chỉ nhìn xem. Đó cũng là một phương pháp học tập.

Triệu Viễn sở dĩ cũng bị phái đi là vì chương trình học của ta chưa kết thúc, cho nên hắn đi theo là để dạy học cho ta =.=!!

Bởi Như Ý không quen ở chung với người khác cho nên ta cùng Như Ý ngồi một chiếc xe ngựa.

Triệu Viễn và Địch Cảnh Sơn một chiếc.

Về phần Thiết Y và ám vệ của Như Ý, trên đường đi, ta để bọn họ công khai bảo hộ. Bọn họ hiện tại mặc trang phục bình thường, ở trên một chiếc xe ngựa khác.

Ba chiếc xe ngựa bình thường, không có gì nổi bật.

Có điều tướng mạo và tuổi tác của ta và Như Ý vẫn khiến người khác để ý, chẳng muốn cải trang nên liền ăn mặc thành hai công tử nhà phú quí. Như Ý không quen ngồi xe ngựa, trên đường đều chui vào lòng ta, ta luôn tay đút cơm cho nó hoặc là ôm nó ngủ. Chờ nó ngủ no mắt rồi, lại còn phải kể chuyện cho nó nghe. Hiện tại với những chuyện ta kể Như Ý đã có thể ghi nhớ một ít. Thuốc kia tuy mới ăn một viên mà đã có tác dụng, ta thật cao hứng.

Sau lại chậm rãi biết, Địch Cảnh Sơn là một cao thủ xử án. Dọc đường đi, vô luận tới chỗ nào đều xử lí nghi án, hỏi thăm dân sinh, sau đó tham tấu các tham quan. Ta như con nghé mới sinh, chỉ nhìn – nghe – học, không nói nhiều, không tham gia.

Ban đầu Địch Cảnh Sơn đối với hai vị hoàng tử cùng ban sai thì cũng hơi không thoải mái, sau lại thấy thái độ của ta rất khiêm cung, không nghi vấn quá trình điều tra của hắn thì chậm rãi trầm tĩnh lại. Ta không biết học được bao nhiêu, mỗi người có phương pháp làm việc và tư duy khác nhau, sở trường cũng thế. Xem qua có thể biết chuyện gì xảy ra nhưng để tự làm thì chưa chắc đã làm tốt. Hơn nữa, thân là hoàng tử chắc cũng không cần làm những việc chi tiết thế đâu nhỉ.

Lúc đầu ta còn tưởng Triệu Viễn sẽ hứng thú với những chuyện này, nay mới phát hiện hắn quả là một cao nhân. Một chút cũng không bận tâm, hắn chỉ chuyên chú giám sát chuyện ta đọc sách mỗi ngày. Hiện tại Như Ý đã có năng lực học tập, ta liền để Triệu Viễn từ từ dạy nó.

Mà nay Triệu Viễn cũng không cần tốn nhiều thời gian với ta, bởi vậy cũng có thể bắt đầu giáo dục Như Ý rồi.

Thiết Y vẫn cứ độc ác như cũ, cho dù không ngồi cùng xe ngựa vẫn không quên yêu cầu ta tu luyện nội lực.

Hơn nữa, có một lần duy nhất đụng phải cướp đường, vì để ta rèn luyện năng lực thực chiến, hắn và ám vệ kia đều không ra tay, mặc ta một mình đấu với cường đạo. Tuy võ công của bọn chúng không cao nhưng thủ đoạn thực độc ác, so sánh với cái loại tay mơ đến con gà cũng chưa từng giết như ta tuyệt nhiên bất đồng. Vậy nên dọc đường tuy cơ hội thực chiến chỉ có một lần như vậy nhưng ta được lợi không ít, đã biết cái gì gọi là sát ý và sát khí.

Bọn họ thấy ta giết người đều không có phản ứng gì, kể cả hai quan văn Địch Cảnh Sơn và Triệu Viễn. Lẽ nào thế giới này đều như vậy, chỉ có ta không bình thường?

Thậm chí biểu tình của Như Ý cũng không hề biến đổi, ta vừa về bên cạnh, nó liền nhào vào lòng ta.

Ta thật không biết là do nó đơn thuần hay do ta làm cái gì nó cũng có thể tiếp thu …

Thiết Y lần đầu tiên khen ta một câu, “Không tệ”

Là bởi thời điểm giết người ta không hề nương tay?