Kì thực Thiên Văn rất đói, ăn xong phần cơm của mình còn được đãi hưởng ngộ món bánh trứng tráng miệng nổi tiếng của bổn tiệm.

Bánh thơm mềm tan liền trong miệng, hắn ăn tù tì ba cái, nhấc cốc nước uống một hơi dài. Nhìn con trai thỏa mãn no nê, tâm tình Tuệ Lân cũng buông lỏng vài phần. Y giơ tay vẫy cậu phục vụ, lại cố tình chọn trúng cậu bé mà mình chưa nhìn rõ mặt.

Diệp Tử Thanh vốn dĩ định trở về quầy, thấy khách có nhu cầu liền rẽ sang, cậu hơi cúi người nhoẻn miệng cười, nhỏ nhẹ hỏi

"Quý khách cần gì ạ?".

"Tính tiền giúp chú chỗ này". Tuệ Lân đảo mắt nhìn một lượt cậu thiếu niên trước mặt âm thầm đánh giá, thanh nhã, lễ phép, đôi mắt chính là hảo cảm rất tốt khi nhìn đầu tiên.

"Dạ vâng". Diệp Tử Thanh ngẩng đầu liền ngây ngốc, cậu trai ngồi đối diện ông chú nhìn sang trọng này ấy vậy mà lại là học sinh mới sáng nay của lớp. Cậu hơi bối rối chân bước nhanh hơn về phía quầy tính tiền.

Thấy bóng đang chạy trốn của Diệp Tử Thanh, khóe môi Thiên Văn khẽ nhếch lên. Tuệ Lân làm sao mà không bắt được ánh mắt phát ra tia thú vị nhỏ nhoi của con chứ, y chớp lấy cơ hội hỏi ngay

"Người quen của con à?".

"Không đúng nha, mới về nước con cũng có tiếp xúc với ai, hay là...bạn học đi?".

Tự hỏi tự trả lời, Thiên Văn nhận ra sự chờ trông của Papa, trời xui đất khiến thế nào lại gật đầu một cái. Gật xong lại ngỡ ngàng, tự hỏi mình quen cậu ta không, một câu còn chưa nói với nhau mà. Não Thiên Văn hoàn hồn lại, vừa rồi là cảm xúc đã trả lời thay hắn.

Thiên Văn vừa mở miệng sửa lời thì Diệp Tử Thanh đúng lúc mang hóa đơn đến. Tuệ Lân lấy từ ví ra tấm thẻ bạch kim, Diệp Tử Thanh nhìn nó khó xử nói

"Thưa quý khách, chỗ chúng cháu không dùng thẻ này được ạ, chú còn thẻ nào..."

Ba từ "giá trị thấp" chưa kịp thốt ra thì vài tờ trăm tệ chìa ra mặt cậu kèm giọng nói lạnh băng

"Tôi có tiền".

Diệp Tử Thanh ngẩn ngơ, Tuệ Lân càng ngẩn ngơ, đứa con trời sinh băng vĩnh cửu rốt cuộc chịu mở miệng nói chuyện với người lạ, dương quang này thật sự, thật sự mạnh nha.

"À, vậy tôi nhận tiền, xin đợi lấy lại tiền thừa ạ".

Cậu cúi đầu tránh ánh mắt kia, nói thật trong lòng Diệp Tử Thanh vẫn sợ hắn, vẻ ngoài bá khí thật khiến người người áp lực. Đôi tay thon dài có vài phần đen hơn do làm lụng cẩn thận cầm lấy một tờ 100 tệ.

"Cầm hết, còn lại cho cậu, tiền tip".

"Hả?".

Khựng lại vài giây, Diệp Tử Thanh hiểu ra cậu bạn này là muốn cho cậu cả số tiền đang cầm trên tay, tip là cho thêm nhân viên phục vụ, chỉ là nó không được phổ biến ở các quán ăn bình dân thế này và cũng không ai cho nhân viên nhiều tiền đến vậy.

"Khụ khụ, Tước, à không, Văn này, đây là Trung Quốc". Tuệ Lân lên tiếng nhắc nhở.

"Thì sao?". Thiên Văn hỏi lại, hắn thắc mắc nhìn Papa, Trung quốc thì khác gì so với Mỹ.

"Ở đây không ai dùng tiền như vậy mà tip cho nhân viên phục vụ cả". Nó sẽ mang lại rắc rối cho cậu nhóc này.

Tuệ Lân thân thiện cười nói, đem tiền cầm trong tay, mở hóa đơn xem xong đem tiền nhét vào

"Cậu nhóc này, nó còn chưa quen giá trị tiền mặt, cháu đừng để bụng".

"Dạ, không sao ạ". Diệp Tử Thanh lễ phép trả lời.

"Không cần thối lại, tiền thừa tặng cho cháu, mà..khi nào cháu tan ca ấy nhỉ?"

"Dạ? À, khoảng 15 phút nữa, chú có nhu cầu gì sao?".

"Không có gì nhiều, con trai chú chưa quen địa hình bên đây, đúng lúc nhập học lại chưa chuẩn bị gì nhiều, cháu thay chú dẫn nó đi mua vài thứ được không?".

"Dạ?". Diệp Tử Thanh kinh ngạc nhìn ông chú, hai mắt mở lớn lộ vẻ không tin, nói gì thì nói, nhìn hai người này rất sang trọng, không lẽ nào việc chuẩn bị sách lại chưa xong.

Bên này hai người ríu rít, bên kia Ma vương ánh mắt tối sầm, hắn khẽ nghiến răng, sơ suất để Papa nhận ra còn có cơ hội lập mưu bày kế. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bối rối không dám nhìn thẳng của cậu, trái tim liền có cái gì đó "phựt" một cái, sợi xích băng quấn quanh nó đã rơi đi một cái.

"Vậy nhé, chú và Thiên Văn đợi cháu dưới bãi đỗ xe khu V, cháu tan ca xuống dưới đó nhé".

Chẳng biết cả hai bàn tính cái gì mà khi đứng lên, Ma vương thoáng thấy nét ngại ngần, ánh mắt xanh nhạt nhìn hắn vội vàng cụp xuống.

"Papa, con không đi". Thiên Văn suýt quên mất nhiệm vụ đưa y trở về, nếu không trở về cùng không khéo ông Ba già kia sẽ đem hắn tập quyền mỗi ngày.

"Lúc nãy sao không từ chối?". Tuệ Lân liếc con trai, bất mãn bĩu môi, công dụ dỗ nãy giờ nói không đi là không đi à.

"Tuệ Tuệ, anh ở đây".

Khóe miệng Thiên Văn giựt giựt, sao lại quên mất ông Ba này bám vợ thế nào cơ chứ. Nhìn đồng hồ vậy mà đã hơn bốn giờ, lại bỏ việc chạy về đón vợ.

Chiếc ô tô đen huyền phiên bản giới hạn đỗ trước khu đậu xe V, người đàn ông toàn thân mặc vest đen tuấn tú đang ra sức vẫy gọi. Tuệ Lân cười không đáp, nhanh chân đi đến xe, Thiên Kì cưng chiều đem đống đồ trên tay con trai quẳng hết vào thế sau, lịch lãm mở cửa ghế phụ cho bà xã.

Bà xã phu nhân ngồi ổn định trong xe, hạ thấp cửa kính, tinh ý chốt luôn bên trong

"Con trai đi chơi vui vẻ".

"Vút".

Xe mất tích, để lại phía sau vệt bụi mờ dài dài, Thiên Văn tự cảm thấy bản thân bị Ba và Papa ruột bỏ rơi, hận chân không đủ dài chạy Marathon theo chiếc xe đua huyền thoại kia mà bảo rằng họ quên con trai rồi này.

Hắn dựa vào vách tường lớn, nhắm mắt hơi khó chịu vì bụi bặm. Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, giọng nói nho nhỏ pha lẫn sợ sệt vang lên bên tai hắn, phá tan mọi khó chịu

"Thiên Văn, ừm, cậu..ngủ sao?".

Vớ vẩn, có ai lại ngủ đứng thế chứ. Hắn chậm rãi mở mắt, đồng phục quán đã thay, trước mặt hắn là cậu học sinh, chiếc áo thun màu trắng đã chuyển sang màu trắng ngà nhưng vẫn sạch sẽ, quần kaki màu be cũng sờn vài chỗ, giày thể thao đen có vài nơi đã tróc sơn, tuy đều cũ kĩ nhưng không nhận thấy vẻ bần hàn lôi thôi. Thiên Văn đánh giá một lượt, từ đầu đến cuối không mở miệng.

Diệp Tử Thanh biết mình biết người, ngượng ngùng cách xa cậu ấm nhà giàu này vài bước chân, mũi chân phải giấu ra sau che đậy đôi giày cũ.

"Chú...sao lại không thấy?".

"Về rồi".

Dường như lời nói có chút ngắn, sợ cậu nghĩ Papa mình dụ dỗ trẻ vị thành niên đi bán nên hắn bồi thêm

"Về công ty, có việc".

"À, vậy, chúng ta...đi nhà sách phải không?".

Gia thế nhà người khác Diệp Tử Thanh không hỏi nhiều tránh rắc rối, cậu siết quai xách đến trắng bệch cả tay, đứng trước người bạn học có vẻ giàu có này thật sự căng thẳng muốn đứt dây thần kinh.

"Đi...bằng cách nào?".

Hai ông ba tốt đã leo lên con xe chạy mất dạng, chìa khóa xe của hắn thì Tuệ Lân giữ trong người, tình cảnh trớ trêu này đi thế nào đến nhà sách.

"Tôi...đi bộ, gần..lắm". Lại cúi đầu.

Phải ha, người như cậu làm gì biết lên một chiếc xe khi cần đi đâu đó và cũng làm gì có mà mơ tưởng đến. Cách thuận tiện nhất chính là xe bus công cộng, và tự lực vào hai chân thôi.

"Gần là bao nhiêu?".

"Khoảng mười phút là đến được, nếu cậu...không quen đi bộ có thể đi taxi đến đó...chờ tôi". Hoặc là không đi cũng được, nhưng mấy lời nói đó Diệp Tử Thanh không có can đảm nói ra.

Thiên Văn khẽ thở dài, vốn hỏi là đi bao xa lại hiểu thành đi bao lâu, tên ngốc này đem lời của hắn hiểu thành nghĩa khác. Ngước nhìn trời đã dịu nắng, ven đường toàn cây, tính ra 10 phút đi bộ cũng thoải mái. Thiên Văn đút hai tay vào túi quần, đầu không quay lại

"Đi thôi".

"Hả, à..ừ".

Khóe mắt hắn thấy được thân ảnh phía sau cố rảo bước thật nhanh liền đi chậm lại, đợi cậu đi sát mình, nhưng Diệp Tử Thanh chỉ đuổi kịp rồi y như cũ cách ba bước chân lớn, chầm chậm đi theo. Thiên Văn lần nữa bất lực triệt để, cái tên ngốc này ngoài ừ hả ra còn ngốc đến vậy luôn sao, để hắn dẫn đường thì chừng nào mới đến nhà sách.

"Ây da". Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đập thẳng vào tấm lưng dài rộng kia, vừa rồi cúi đầu miên man suy nghĩ không thấy hắn đứng lại.

Thiên Văn lườm cậu một cái, hờn trách

"Để tôi dẫn đường à?".

Chợt nhớ cậu bạn học chưa quen địa hình, Diệp Tử Thanh xấu hổ nhận lỗi, tiến lên vài bước đứng ngang hàng, đầu ngẩng cũng không dám ngẩng.

Đoạn đường dài chưa tới hai kilomet ấy vậy mà giống như vạn dặm thỉnh kinh, kể bên còn có thêm Đại Ma Vương băng lãnh đi cùng, so với Tôn Ngộ Không thì thà để yêu quái ăn thịt chắc hay hơn. Diệp Tử Thanh cố nén hơi thở, sợ cứ lỡ lời là bị ánh mắt thấu xương đó nhìn cho đóng băng.

Nhà sách tầm giờ này chưa đông, toàn nhà bốn tầng sơn phết màu xanh đậm ra vẻ tri thức chất cơ man toàn sách là sách. Vừa bước vào đầu óc Thiên Văn thoáng chốc quay vòng vòng, giá sách trước cửa ra vào tựa hồ có đến mấy trăm quyển xếp thành hình Kim tự tháp Ai Cập cao hơn đầu người, quyển này quyển nấy dày cộm như từ điển bách khoa. Có trời, có gia đình biết, hắn có áp lực vô hình thế nào với nhiều sách như vậy, Thiên Văn dừng lại, trấn tĩnh sự choáng váng trong lòng, dù thế nào cũng phải giữ hình tượng băng lãnh.

Trí não nhanh chóng điều khiển lại cơ thể, thế nhưng vài giọt mồ hôi đã tố cáo hắn, cứ dựa sát khuôn mặt mà đổ ròng ròng xuống cằm. Diệp Tử Thanh nhìn ngó trước sau thấy được tài liệu mình cần, định bụng dắt cậu bạn học qua đó thì bắt gặp tình cảnh kia

"Cậu...nóng à?".

"Ừ". Tay còn kéo vạt áo ra, mắt lảng sang chỗ khác, hắn sợ tên ngốc nhìn ra.

Diệp Tử Thanh ngây thơ tin tưởng, ngó đông ngó tây lần nữa, bất tri bất giác cầm lấy tay Thiên Văn kéo đi.

"Theo tôi".

Cơn gió thổi qua không phải từ trái tim hắn mà chính là quạt điều hòa to lớn ngay góc phòng được Diệp Tử Thanh dẫn đến. Sự mát lạnh của nó không làm băng tản trong Ma vương cứng cáp thêm mà có xu hướng tan chảy. Bàn tay thanh mảnh kia có vài vết chai nhỏ, sớm đã không còn trơn mịn nhưng xúc cảm nó mang lại ấm áp dị thường.

"Cậu đứng chút cho thoáng mồ hôi, sau đó chúng ta đi xem sách".

Lần đầu tiên tên ngốc kia dùng ngữ khí trôi chảy như vậy nói với hắn, hơn nữa còn nhìn thẳng vào mắt hắn, khuyến mãi thêm nụ cười. Thêm một sợi xích trong lòng tiếp tục đình công rơi xuống. Thiên Văn ừ nhẹ, tay vẫn không muốn lấy ra. Nếu ai đó động chạm người hắn, cánh tay sớm đã bị vặn gãy.

Hắn muốn lợi dụng điểm này lâu hơn, ngược lại Diệp Tử Thanh lại nhanh hơn bỏ ra, đối với một số người rất khó chịu khi bị chạm vào, nhất là những người thân phận cao giống hắn, huống hồ cậu cũng không muốn làm lỡ lời hứa với ba bạn học, chỉ dẫn đi nhà sách thôi, không có ý định kết giao.

Mất thêm mấy phút mới đến được mấy chỗ sách cần tìm, Diệp Tử Thanh như con chim nhỏ, hồ hởi giở từng quyển sách mới tinh, lật đến không biết chán. Thiên Văn đứng sang một bên khoanh tay nhìn cậu nhóc sung sướng cơ hồ muốn chìm ngập trong đống sách.

"Cậu...không muốn mua sách à?".

Cậu bạn học đẹp trai nãy giờ vẫn đứng im chẳng hề tỏ ra hứng thú với những tác phẩm sách, Diệp Tử Thanh thắc mắc hỏi.

Thiên Văn ừm hửm không nói thêm gì, tiện tay vớ một quyển trên giá cao nhất, ngay phía trên chỗ cậu đứng. Vừa nhìn thấy nó, hai mắt Diệp Tử Thanh sáng rực lên thấy rõ. "Thập Tông Tội" của tác giả Tri Thù, nội dung là những tâm lí bệnh hoạn của tội phạm, cách phá án và hành trình đầy cam go của cảnh sát. Từ lâu cậu đã muốn có một bộ nhưng vì giá tiền phải chi tiêu cho nhiều thứ nên cậu chỉ có quyển đầu, một trong năm cuốn mua lại từ tiệm sách cũ.

Cuốn Thiên Văn đang cầm là tập thứ hai, bìa sách như ánh đèn thu hút con đom đóm là Diệp Tử Thanh đến gần. Số tiền tip lúc nãy của chú sang trọng cho cậu mua được nó, nhưng nghĩ ngợi lại mẹ cậu cần bồi bổ nhiều hơn nên đem kiềm nén cảm giác ham muốn mãnh liệt trở lại.

Thiên Văn thu vào mắt hết những biểu cảm của cậu, tên ngốc này ban đầu hứng khởi đến mức chạm vào sách như sợ nó đau, nhưng rồi lại tiếc nuối, rõ ràng là tiếc nuối.

"Ừ, có cả trọn bộ này".

Thiên Văn đặt sách lại chỗ cũ, lách qua người cậu lấy một lốc sách dày đống gói cẩn thận, là trọn bộ Thập Tông Tội.

"Cậu...muốn mua cả bộ à?". Diệp Tử Thanh e dè hỏi, mình có thể mượn sách lại từ người này không?

"Thấy hay". Thiên Văn cầm trên tay, lướt thẳng đến khi sách ngoại ngữ.

Hắn tiện tay chọn thêm vài cuốn ngoại ngữ tiếng Đức, tiếng Pháp trước sự ngỡ ngàng của cậu. Khỏi phải nói những thứ tiếng ấy đều là niềm mơ ước của rất nhiều học sinh. Diệp Tử Thanh nhẹ lắc đầu, cậu chỉ lấy vài quyển tập trắng, một cuốn sách tham khảo đề thi Toán quốc gia và ba cây bút mực khác màu.

Thiên Văn đột nhiên muốn lên lầu, các loại sách chọn bừa bãi chắc đã đủ, hắn muốn tham quan thêm, bên Mỹ không hiếm lạ những nhà sách, chủ yếu đây là lần đầu tiên hắn cùng ai đó ra ngoài mà không phải là hai đấng sinh thành.

Diệp Tử Thanh nhu thuận theo hắn, thỉnh thoảng lại cầm vài thứ lên xem thích thú, đối với một đứa trẻ mà từ nhỏ đã không có sự yêu thương của ba đã là một điều rất thiếu thốn, cậu chưa từng được mẹ mua cho món đồ chơi nào vì hoàn cảnh khó khăn, trưởng thành rồi những thứ đó ngược lại hấp dẫn lấy cậu nhưng cũng không thể mua nổi cho mình.

Diệp Tử Thanh có chút nuối tiếc bỏ quả cầu thủy tinh xuống, thuận tiện xoay thêm vài vòng cót cho nó phát ra tiếng nhạc. Bản nhạc ngắn ngủi tắt đi thì chân cậu cũng đã bước sang nơi khác.

Cuối cùng rời nhà sách, Thiên Văn mua cây kem Vanilla giải khát, Diệp Tử Thanh ngượng ngùng lấy tiền trả thì bị hắn liếc cho tắt đài.

Thiên Văn rút khăn giấy lau tay, vờ không nhìn lấy cậu mà nói

"Bộ kia tôi xem tập 1 rồi, cậu có thể lấy tập 1, xem xong tôi thì vừa lúc tôi xem xong tập 2". Hắn nói ra thẳng thừng cái suy nghĩ đã viết rõ ràng trên mặt Diệp Tử Thanh.

Chờ một lúc vẫn không thấy ai kia lên tiếng, Thiên Văn bực bội quay sang nhìn, chỉ thấy tên đần kia đang ngây ngốc, thấy hắn lườm cậu liền cúi đầu lí nhí

"Tôi...tôi..xem tập 1 rồi". Hai ngón tay đan vào nhau vặn vẹo chứng tỏ cậu rất căng thẳng.

Thiên Văn im lặng, hận không thể đánh vào đầu mình, có ý đồ muốn cho mượn sách mà rốt cuộc thành cái dạng này, hắn thở dài lần thứ hai trong ngày, xé lớp nilon bao bọc lấy đúng cuốn thứ hai đưa cậu.

Thấy Diệp Tử Thanh kinh ngạc nhìn mình, hắn cười khẽ trong lòng, mạnh mẽ đưa sách vào tay cậu

"Xem như trả công hôm nay đi với tôi, giờ về thôi".

Hắn đứng dậy vẫn còn thấy Diệp Tử Thanh ôm chặt sách, chăm chú nhìn cười đến ngu ngốc. Giữa ánh nắng chiều, nụ cười đó đẹp biết bao, trái tim Ma vương hẫng thêm vài nhịp. Papa, rốt cuộc người đã mang đến cho con điều gì thế này?