Tuyết rơi suốt một đêm không ngừng, trời tảng sáng vẫn không có dấu hiệu giảm đi. Bắc Kinh tràn ngập trong đại tuyết đầu mùa, bất quá đây cũng là điều tốt.

Tuyết rơi dày chắn đường chắn lối khiến giao thông trì trệ, phương tiện di chuyển đều ngừng hoạt động, người dân chỉ đành ở trong nhà. Thánh Huy vì thế cũng cho học sinh nghỉ.

Đàm Duệ Hàn sáng sớm đã thông báo từng người, duy chỉ có Diệp Tử Thanh không có sử dụng điện thoại, người giám hộ cũng không, hắn bất đắc dĩ nhờ Phương Tần thông báo.

Ma vương cầm điện thoại xem tin nhắn, được nghỉ ngơi thêm một ngày hắn lười biếng duỗi người ôm cục bông ngủ.

Đêm qua phóng túng vài lần khiến Diệp Tử Thanh rã rời, hắn làm cho cậu ra hai lần khoái cảm, bản thân thì cầm tay cậu xuất một lần.

Bước tiến ban đầu tiến triển thật tốt đẹp, Diệp Tử Thanh phối hợp cùng hắn thuận lợi học hỏi kĩ năng, tuy cục bông gượng gạo nhưng sự vụng về đó mang cho hắn kích thích rất nhiều.

Ở Trung Quốc đa số rất ngượng ngùng trong ân ái, nhưng Thiên Văn cùng em trai ở nước ngoài phương diện này ngược lại phóng khoáng, hắn biết về cấu tạo sinh lý và bản năng tình dục từ trường học, việc tự thỏa mãn chính mình rất bình thường, Ma vương chỉ là thuận nước đẩy thuyền dạy cho cục bông, cậu thích, hắn cũng thoải mái.

Diệp Tử Thanh theo thói quen sinh học thức dậy, hàng mi cong dài khẽ lay động, Ma vương nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Màn che tương đối dày nên ánh sáng không rơi vào được, không thấy ngoài trời sáng tối, Diệp Tử Thanh khẽ động, cả người cậu bị vây trong vòng tay rắn chắc, Diệp Tử Thanh ngẩng mặt lên nhìn.

Thiên Văn khi ngủ trông rất đẹp, mi dày ngang bướng che phủ đôi mắt của hắn nhìn hiền hòa đến lạ, khác xa khi tỉnh giấc, vẻ mặt ngang tàng suất khí.

Trong phòng cách âm tuyệt đối, không khí tĩnh lặng sinh ra yên bình, như thế này mỗi ngày cũng không tệ, ôm lấy người mình yêu lười nhác trên giường, đói bụng cùng nhau nấu ăn, khóe miệng Diệp Tử Thanh cong lên, cậu nhướng người hôn môi Thiên Văn, ngón trỏ vân vê sườn mặt hắn.

Thiên Văn chậm rãi mở mắt, nét mặt say ngủ vương lại càng thêm mị hoặc. Diệp Tử Thanh đình trệ động tác nhìn vào mắt hắn. Màu mắt Thiên Văn nâu nhàn nhạt không giống người khác, Thiên Kì có một phần ba dòng máu Anh quốc nên tự nhiên hắn cũng thừa hưởng. Đôi mắt hắn thừa hưởng gien trội từ Tuệ Lân đều giống y như nhau, chỉ là nhạt hơn hẳn, phảng phất đem như thế giới này bảy phần bỏ đi, ba phần giữ lại.

Hiện tại ba phần Diệp Tử Thanh thấy chính là phản chiếu của cậu trong ánh mắt đó, thật rõ.

"Anh tính không đi học luôn hay sao?". Diệp Tử Thanh trêu chọc.

"Ở cùng em thì không cần làm gì cũng được".

"Vậy cũng không cần ăn uống đi".

"Được, nghe lời em".

Diệp Tử Thanh phá lên cười, sủng ái như vậy làm cậu hư hỏng mất.

Thiên Văn ghì đầu cục bông phủ lên môi cậu, hôn thật sâu. Hắn phát nghiện sự thân mật này, dư vị lưu luyến mê người, Diệp Tử Thanh như liều thuốc phiện không thể thiếu.

"Chào buổi sáng, Tiểu Thanh".

Ma vương đưa tay vào bụng lấy phúc lợi, xoa nắn đã đời mới chịu rời giường. Diệp Tử Thanh lúc này mới chợt nhớ đến việc học, cậu hoảng hốt bật dậy chạy theo Thiên Văn.

"Trường ra thông báo nghỉ, đừng chạy coi chừng ngã". Ma vương dang tay đón lấy cục bông đặt trở lại giường, máy sưởi ở căn hộ này tất nhiên không tốt bằng ở nhà, trên đất có hơi lạnh.

Diệp Tử Thanh ngoan ngoãn mang đôi dép bông Thiên Văn đưa, lẹp xẹp đến bên cửa sổ. Tuyết trải ra tấm thảm trắng tinh bao phủ trên tất cả mái nhà, dưới ánh sáng càng thêm lấp lánh diễm lệ.

Cậu thích tuyết, thích màu trắng đẹp đơn thuần không pha tạp bất kì màu sắc nào, giản dị đến say mê.

Thiên Văn làm trứng rán cho bữa sáng, chẳng ăn kèm được cái gì. Hai quả trứng tròn tròn nằm trơ trọi trên đĩa thủy tinh nhìn thật buồn cười, Diệp Tử Thanh không chê mà ăn nhiệt tình. Chút năng lượng này thật sự cần thiết, tối qua phóng túng quá độ làm cơ thể có hơi mệt mỏi.

Tầm 10 giờ tuyết ngừng rơi, Thiên Văn mặc kệ bên ngoài thế nào, lôi kéo cục bông nằm dài trên sofa xem phim, xem chán lại ôm nhau ngủ một giấc.

Hai vệ sĩ đã thức từ sớm, một trong hai liền mua thức ăn đem về, Ma vương nhắn tin trả lời không cần thiết, hắn có ý định khác.

Người dân trong nhà lục đục kéo ra cào tuyết, công tác cứu hộ huy động cả xe làm nhiệm vụ, chẳng mấy chốc tuyết được xếp ngay ngắn thành hai hàng bên đường.

Muốn ra ngoài cần thiết phải giữ ấm, Bắc Kinh so với nơi khác lạnh hơn rất nhiều, Tuệ Lân thể chất không thể chịu lạnh nên quần áo giữ ấm tuyệt đối thượng thừa, Thiên Văn lôi từ trong tủ ra một cái áo khoác màu xanh biển đậm, trên cổ có lông mao nhung mềm mại màu nâu nhạt, hắn đem khoác lên người cục bông.

Áo khoác dài phủ qua đầu gối của Diệp Tử Thanh mang cả thân hình cao gọn kia bao bọc lại chỉ lộ khuôn mặt trắng mịn ra bên ngoài. Vòng lông mao trên cổ rất ấm, Diệp Tử Thanh nhịn không được vùi mặt vào, áo khoác cao cấp kiểu này cả đời cậu chạm vào còn không thể thì đừng nói gì mà mặc nó.

"...Cái này, em có thể mặc à? ". Biết rõ Thiên Văn là con nhà giàu, gia thế không tầm thường nhưng khoảng cách phân biệt vẫn là sợi chỉ mỏng trong lòng Diệp Tử Thanh.

Sờ lớp vải mịn màng xúc cảm thật tốt, Diệp Tử Thanh thích ý cười híp cả mắt, Thiên Văn sáp đến hôn lên má cậu một cái ôn hòa hỏi

"Ấm không? ".

"Ân".

"Là của Papa, em cứ mặc nó đỡ đi".

Màu xanh đậm hòa hợp với đôi mắt ngọc lục bảo kia càng nhìn càng thuận mắt. Thiên Văn quyết định đem áo lông này tặng cho Diệp Tử Thanh, dường như nó được thiết kế ra chỉ dành riêng cho một mình cậu.

Trên đường ẩm ướt mang theo khí trời lành lạnh, Diệp Tử Thanh ngẩng đầu hít sâu, hơi lạnh căng tràn cả buồng phổi, thoải mái vươn vai vài cái. Nằm cả buổi khiến cậu có cảm giác sinh ra lười biếng.

"Chúng ta đi đâu? ".

Hai mắt Ma vương nghe đến Chúng ta liền sáng lên, tâm tình cực kì tốt, hắn choàng tay ôm bả vai cục bông chầm chậm rảo bước đến khu trung tâm thương mại.

Tầm trưa vắng khách lại đón thêm một đợt tuyết rơi nên trung tâm khá vắng vẻ, lác đác chỉ có mấy chục người. Thiên Văn để mặc cục bông háo hức nhìn chỗ này đến chỗ khác. Mặc dù cậu làm thêm ở trong chính trung tâm thương mại nhưng tính chất công việc bận rộn Diệp Tử Thanh cũng chưa từng có thời gian ngắm nghía chỗ nào.

Không biết khi nào lại rảnh rỗi nên cậu mặc sức vui vẻ, có điều bản chất tiết kiệm chỉ ngắm trong thích thú cho đến lúc Thiên Văn dẫn cậu vào cửa hàng quần áo còn chưa nhận ra.

Trang trí bên trong cửa hàng tinh tế hiện đại toát lên vẻ sang trọng, đèn nền sáng lóa muốn quáng mắt người, Diệp Tử Thanh e ngại dừng bước ngẩng đầu nhìn Thiên Văn.

Nhân viên thấy khách liền niềm nở chạy đến tiếp đón, nụ cười thương mại máy móc hiện ra, cô nàng nhanh chóng đưa ra thế mời thỉnh hai vị thiếu gia vào trong, nàng làm ở đây vài năm biết rõ khách hàng của mình, bước vào đây là vung tiền như xả rác, trên miệng bắt đầu huyên thuyên giới thiệu những mẫu mới nhất.

Bước chân Diệp Tử Thanh chậm chạp, cậu miễn cưỡng đi vào dưới sự dỗ dành của Thiên Văn, bao nhiêu háo hức lúc nãy lập tức tan biến.

Thiên Văn không nghĩ đến Diệp Tử Thanh mất hứng, hắn chăm chăm nhìn các kiểu áo khoác treo đầy trên giá, thâm tâm đang chọn lựa màu sắc kiểu dáng phù hợp cho cục bông.

Cửa hàng này là do Tuệ Lân mở ra, từ kiểu dáng đến chất liệu đều do chính tay y kiểm duyệt chặt chẽ mới đưa ra thị trường, đa số là hàng thủ công dĩ nhiên giá cũng cao ngất trời. Đối với một người lao động bình thường như Diệp Tử Thanh thì một cái giá của nó đủ nuôi sống cậu trong một năm.

Bàn tay thon dài gạt từng cái móc treo tinh xảo, Thiên Văn nhìn trúng một cái màu xanh navy, nhân viên liền đem nó tháo xuống.

Thiết kế rất đơn giản, áo khoác dài đến đầu gối, có hai túi giữ ấm tay, bên trong lót đầy lông mao màu trắng, Ma vương xoay người ướm lên người cục bông. Lông mao trên cổ che khuất biểu cảm Diệp Tử Thanh nên Thiên Văn vẫn chưa thấy.

"Rất đẹp". Hắn cảm thán, Diệp Tử Thanh hợp với màu xanh, mặc vào càng tôn thêm vẻ đẹp lai tây của cậu, nhất là cặp mắt ma mị không tả được.

Diệp Tử Thanh lấy áo xuống, thừa dịp Thiên Văn đang nói chuyện cùng nhân viên thì tìm kiếm bảng giá, nhưng ngoại trừ mã số hàng hóa cậu không thể tìm được giá trị của cái áo ở đâu, trong lòng càng muộn phiền.

"Đi thôi".

"....."

Lúc này hắn mới để ý khuôn mặt nhăn nhó của Diệp Tử Thanh, có vẻ cục bông không hài lòng, Thiên Văn nghĩ cậu khó chịu ở đâu đó, hắn xoa lưng cậu thấp giọng hỏi

"Làm sao vậy? ".

Nhân viên nhìn cảnh hai cậu trai xinh đẹp tựa như tượng chụm đầu to nhỏ phấn khích không thôi, thật đẹp đôi quá đi a.

Diệp Tử Thanh dùng lực níu áo Thiên Văn, bất mãn chau mày, cậu không muốn người này tiêu tiền như vậy, sống chết thế nào cũng phải đem trả lại, Diệp Tử Thanh luôn được mẹ dạy dỗ không được vụ lợi từ người khác.

Gia cảnh Thiên Văn nhìn thế nào cũng hơn người, ngay từ đầu cậu đã biết điều đó nên ái ngại, nếu không phải Thiên Văn có cảm tình thì ngàn lần hắn muốn cũng không tiếp xúc được với cậu. Cái áo hiện tại đang cầm từ chất liệu có thể đoán ra nó rất đắt giá, trước cặp mắt của những nhân viên trong tiệm nhìn cậu như mồi ngon, lòng muốn nói rồi lại thôi Diệp Tử Thanh bấm bụng thở dài, xem như phung phí một lần này, cậu đi làm thêm vài tiếng nữa vậy, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Diệp Tử Thanh biết thực hiện là rất khó, chưa nói đến lương một giờ của cậu chưa đến 50 tệ.

Ma vương đưa ra thẻ cho nhân viên, trước đây hắn cùng Papa đến đây mua sắm tuyệt không có việc xài tiền, thích cái nào sẽ trực tiếp đưa về nhà ngay sau đó. Có Diệp Tử Thanh đi cùng, hắn không dám dọa cậu sợ. Nghĩ nghĩ cảnh hắn bảo đây là cửa hàng gia đình, chắc chắn cục bông sẽ chấn kinh.

Nhân viên trao trả thẻ lại kèm hóa đơn, lợi dụng Thiên Văn không để ý Diệp Tử Thanh nhanh tay đem hóa đơn cầm lấy nhét vội vào trong túi, không nói không rằng rảo bước ra ngoài.

Cậu gấp gáp đi ra, tay giữ hóa đơn như cầm than nóng, bức bối không chịu được, mặc cho Thiên Văn khó hiểu đuổi theo phía sau cũng không muốn dừng lại.

Quả nhiên Ma vương sốt ruột chạy theo chế trụ cậu lại, đáy mắt có chút hoang mang, không hiểu làm sao mà người này vừa nãy vẫn bình thường tự nhiên lại giận dỗi.

Diệp Tử Thanh trấn tĩnh kiềm nén cảm xúc, gượng gạo cười

"Không có gì, em đói quá".

Ma vương không tin, thái độ này không thể do đói bụng được, hắn lo lắng sờ trán cậu hỏi

"Thật là không sao? ".

Ánh mắt cậu đảo xuống túi xách hoa văn bắt mắt, trong lòng dâng  trào cơn giận vô cớ. Tính tình Diệp Tử Thanh nhu thuận nhưng không phải lúc nào cũng thuận theo ý người khác, Thiên Văn không hỏi ý kiến đã tùy tiện mua cho cậu, trong lòng Diệp Tử Thanh vừa áy náy vừa xấu hổ. Cậu không muốn trong mắt người khác đầy khinh thường, càng không muốn nghe thấy cậu lợi dụng Thiên Văn, cái áo này nhất định, phải trả lại.

Cục bông ỉu xìu lê thê đi đằng trước Ma vương càng làm hắn chột dạ, lo lắng hỏi han, đáp lại chỉ là những cái lắc đầu miễn cưỡng. 

Cả hai dùng bữa trong sự im lặng, nói đúng hơn là chỉ có Ma vương nói và Diệp Tử Thanh lắng nghe. Đến giờ phút này hắn hoàn toàn có thể xác định cục bông giận hắn nguyên nhân là từ cái áo.

Nhưng, vì sao a?.

Rõ ràng cậu là bạn trai hắn, việc hắn mua áo cho cậu có gì sai nha. Đến tột cùng hai tờ giấy trắng chưa từng biết tình yêu, quấn vào nhau tô vẽ những nét mực đầu đời, chỉ muốn dành những gì tốt nhất cho người kia là đủ, không cảm nhận được cảm thông từ đối phương và lòng tự tôn cao ngất. Thiên Văn đơn thuần nghĩ rằng Diệp Tử Thanh là người hắn yêu đương nhiên quyền lợi rất nhiên phải tốt nhất, còn Diệp Tử Thanh lại nghĩ bản thân phụ thuộc, lợi dụng hắn.

Buổi chiều, Diệp Tử Thanh từ chối đi cùng hắn, trở về nhà một mình ngơ ngẩn nhìn thương hiệu đắt đỏ trên túi đến xuất thần. Mười ngàn....tận mười ngàn, cậu thở dài đem cái áo treo vào tủ, chiếc tủ màu xám cũ kĩ như mang thêm một món trang sức đắt tiền, chiếc áo đẹp đẽ càng chói mắt vạn phần.

Diệp Tử Thanh lắc đầu xua tan suy nghĩ, còn sớm vậy liền tranh thủ nấu vài món thanh đạm đủ dưỡng chất chạy vào bệnh viện, cậu thật sự nhớ mẹ, bây giờ có thể đi lại thoải mái, cậu không muốn bỏ lỡ giây phút nào ở bên cạnh bà.

Hoàng hôn hạ xuống, Bắc Kinh lần nữa tuyết lại rơi, Diệp Tử Thanh đưa tay đón những bông tuyết trắng xóa, tâm trạng rối bời chưa ngừng lại, mười vạn đó, rốt cuộc phải mất bao lâu??