Lúc đầu nó nghĩ đi bộ sẽ thấy lãng mạn hơn, công kích tán đổ hắn nhanh hơn, ai ngờ lê lết đi dọc đường nãy giờ mỏi gần chết. Lãng mạn đâu không thấy mà toàn thấy lãng xẹt.

Híc cái khổ do bản thân gây ra phải hứng chịu thôi.

Nếu có lần sau nó xin chừa, chí ít cũng phải kiếm ngay cái xe đạp mà đi.

- Vũ Phong, anh dẫn tôi đi đâu vậy? Tôi mỏi chân gần chết rồi.

Không đi nữa, nó ngồi xuống bên vệ đường, lớn giọng gọi Vũ Phong.

Nghe nó gọi mình hắn dừng cước bộ, quay đầu lại phía sau thấy mặt nó nhăn nhó, trên trán còn chảy ra mấy giọt mồ hôi nặng trĩu. Đi lại phía nó, hắn giơ cánh tay ra:

- Cô mau đứng dậy đi.

Nó phùng má chu miệng quyết không đứng dậy, chân nó bây giờ không nhấc lên nổi nữa. Hắn muốn đi thì cứ việc mà đi:

- Không! Tôi đi không nổi nữa, muốn đi thì anh đi đi.

- Mau đứng lên, tôi kéo cô dậy.

- Không!

Kệ cánh tay đang chìa ra trước mặt mình, nó lắc đầu bướng bỉnh sống chết không đứng dậy.

Tình cảnh của hắn và nó bây giờ chẵng khác gì một đôi tình nhân cả, cô gái làm dỗi không chịu đi, chàng trai ngoài khuôn mặt lạnh như tiền thì vẫn kiên nhẫn giơ cánh tay ra lôi cô bạn gái đứng lên.

Không chỉ có thế hôm nay Vũ Phong và Thiên Châu không hẹn mà cùng nhau mặc bộ áo màu đen rất giống áo đôi, càng khiến họ giống đang yêu nhau.

- Cô bé, mau đứng dậy đi còn hờn giận gì nữa! Haizzz bọn trẻ bây giờ thật là.

Một bà lão đi bộ qua nhìn nó lắc đầu, nó chưa kịp hiểu đầu đuôi mô tê gì thì tiếng người đi đường như cơn vũ bão ập đến.

- Nhìn kìa, sao cô bé kia lại ngồi đó.

- Chắc lại dỗi người yêu đấy mà...

- Hãy tha lỗi cho chàng trai đi, lão thấy cậu ấy đứng lâu rồi đó.

- Đúng đó,....

Khóe môi nó co giật mấy cái, miệng cứng đờ không thốt lên được lời nói nào, không biết mấy người này mắt mọc ở trên đầu hay sau lưng mà nhìn ra nó với hắn đang dỗi nhau. Thật bó tay với trí tưởng tượng vươn cao vươn xa, vượt cả Thái Bình Dương của mấy người này quá.

Còn có khuôn mặt không nở nụ cười như hắn, thì có gì giống người yêu đâu! Có mà bắt nạt người thì đúng hơn.

- Còn không mau đứng dậy, hay cô đợi người ta bu quanh rồi khiêng kiệu đến rước cô về.

Không chần chừ, nó cầm lấy bàn tay của hắn đứng dậy, dù mệt chết cũng phải lết mà đi chứ ở đây thêm tý nữa nó trở thành cô bạn gái không hiểu chuyện, hờn dỗi bắt bạn trai anh tuấn chờ mất.

Haizzz miệng lưỡi thế gian thật kinh khủng...

Đám đông dần tản ra nhường đường cho hắn và nó đi, cứ thế hắn dắt tay nó trước con mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.

Vũ Phong có sức hút quá lớn, minh chứng là mấy cô nàng đi qua đều nhìn hắn không chớp mắt, có cô đi với người yêu mà vẫn không cưỡng lại nổi ngoái đầu nhìn hắn với cặp mắt si mê, hai trái tim hiện lên trong đáy mắt, kinh khủng hơn là bọn nó đi qua một trường trung học vừa tan giờ. Quả là kinh khủng, nữ sinh kéo nhau ra xem hắn như kéo nhau đi xem thần tượng.

Một nhóm nữ sinh nhìn hắn thốt lên đầy hưng phấn:

- Mọi người đây có phải là hoàng tử nổi tiếng của trường quý tộc Star School không?

- Mau mau vào web site trường đó xem xem, tớ thấy hình như là phải.

Nữ sinh khác chen vào, tay thì lôi trong túi ra chiếc điện thoại bấm bấm gì đó, cô nàng nhìn điện thoại sau lại nhìn hắn sau đó kinh hãi thét lên một tiếng như phát hiện ra châu lục thứ 5:

- Oh my god! Đúng là anh ấy rồi! Không ngờ hôm nay lại gặp anh ấy ở đây.

- Nhìn bên ngoài anh ấy còn đẹp hơn trong mấy tấm hình này, híc... tớ chết với anh ấy mất...

- Anh ấy cool thật, Vũ Phong em yêu anh...

Rồi bọn họ kéo nhau đến trước mặt hắn, nhìn với ánh mắt mơ màng, ngưỡng mộ.

- Chào anh, bọn em ngưỡng mộ anh đã lâu, anh cho bọn em xin chữ kí nhé?

- Cho em chụp với anh một tấm ảnh làm kỉ niệm được không?

- ...

Cứ thế cho em cái này, cho em cái nọ, rồi gì mà nỗi niềm hạnh phúc khi gặp được anh từ miệng mấy sắc nữ thi nhau tuôn ra, nước miếng bắn tung tóe họ vẫn không ngừng nói...

Mặt nó thì đơ ra vì quá sock, thật kinh khủng!

Còn hắn tồi tệ hơn nó, bị lấn ép một cách giã man, mặt đen như đít nồi. Nó biết bây giờ hắn vô cùng tức giận, bàn tay của đang nắm lấy tay nó đang siết chặt khiến nó đau mà không dám kêu la, mặt hắn âm đi mấy độ. Nhưng hắn trưng ra mấy bộ mặt này không vó tác dụng với đám mê trai này, chỉ càng làm cho họ thấy hắn thật đẹp, thật cool và thật hấp dẫn mọi ánh nhìn.

Hít một hơi thật sâu, nó lấy hết sức hét lớn:

- TRÁNH RA, TRÁNH RA...

Với công suất tần số cực đại của nó, mấy đám sắc nữ cũng im lặng nhìn nó như sinh vật lạ. Sự hiện diện của nó bây giờ mọi người mới để ý, họ còn nhìn cánh tay hoàng tử và nó đang thân mật nắm tay nhau.

Một cô nàng trong số đó nhìn nó tò mò hỏi:

- Cô ta là ai?

Chỉ thế thôi cũng đủ để đám đông xì xầm bắt đầu nổi lên. Tiếng to nhỏ bàn tán xoay quanh vấn đề nó là đứa nào mà ngang nhiên đi với hoàng tử, còn nắm tay vô cùng tình cảm.

- Cô ta là gì của hoàng tử thế?

- Chắc là bạn gái...

Một nữ sinh nhận xét, ngầm đoán, cô nàng đang còn muốn nói gì đó nữa thì mấy nữ sinh khác chen vào phản đối ngay như thể lời nói khó nghe nhất quả đất:

- Bạn gái, loại đó không thể làm bạn gái anh ấy, mấy cậu nhìn đi xấu xí thế kia, căn bản không xứng rồi!

- Hừ... cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, chắc là cái đồ mặt dày bám theo hoàng tử đó mà.

Nữ sinh A nhìn nó khinh bỉ nói với giọng điệu mỉa mai chua chát, cô ta làm như nó cướp người yêu mình vậy.

- Đúng thế! Đồ không biết xấu hổ.

- Hừ, bọn này không tránh thì sao?

Nữ sinh B nhìn nó khiêu khích.

Con bà nó chứ, bọn này thật là mê trai quá độ, còn cả gan nói nó là cóc ghẻ à, đã thế Thiên Châu này sẽ cho bọn mày biết thế nào là cóc ghẻ, thế nào là không xứng.

Thu lại bộ mặt tức tối, nắm tay hắn thật chặt nó sà vào lòng hắn nũng nĩu:

- Anh yêu, anh đúng là yêu nghiệt nha, đi đến đâu thì bọn ruồi muỗi vây quanh đến đó.

Vũ Phong đơ người mất mấy giây, đinh đẩy nó ra thì nó trong ngực hắn nhỏ giọng nói:

- Nếu anh muốn thoát khỏi đám mê trai này thì biết điều một chút.

Suy nghĩ một lát, hắn ôm lấy eo nó mỉm cười, phối hợp cùng nó diễn.

- Bảo bối, không phải là em đang ghen đấy chứ?

- Phụt...

Nhìn nụ cười của Vũ Phong có cô nàng không cưỡng lại được phụt máu mũi, ngất tại chỗ.

- Đáng ghét, đã biết mà còn hỏi.

Nó đánh một cái vào ngực hắn, nhìn bề ngoài là một cái đánh yêu dịu nhẹ, nhưng có hắn mới biết nó ra tay mạnh cỡ nào, trong miệng nó còn nghiến răng nghiến lợi chửi "Bảo bối cái đầu anh".

- Thế bảo bối muốn anh đền bù gì cho bảo bối?

Hắn vuốt tóc nó dịu dàng nói, đến cả nó mà cũng kinh ngạc, toàn thân nổi đầy da gà da vịt, hóa ra tảng đá này không phải là vô cảm hay tảng băng bắc cực ngàn năm mà mặt khác hắn ta cũng dịu dàng, hắn diễn đến nỗi mà không phân biệt thật giả.

Nếu không phải người trong cuộc sẽ không biết hắn đang diễn kịch.

Mấy cô nàng thấy màn tình cảm của hoàng tử và nó thì hằn học không thôi, ánh mắt như lưỡi dao lia về phía nó, dù không nhìn nhưng nó cũng cảm nhận được mấy ánh mắt giết người kia. Nếu ánh mắt có thể giết người thì nó bây giờ chẵng khác gì mấy tấm bia đỡ đạn hết, có khi còn ghê gớm hơn, đảm bảo là chết vô cùng thê thảm.

Ngước nhìn hắn nó nhỏ giọng:

- Vũ Phong, tôi đếm từ 1 đến 3 thì anh thả tôi ra, chúng ta chạy, ok chứ?

1 2 3 Chạy...

Xông ra đám đông phía trước hắn và nó cầm tay nhau chạy thục mạng, chạy hơn cả ma đuổi mà bây giờ còn khủng khiếp hơn ma đuổi. Mấy sắc nữ không cam lòng gọi tên hắn, có người còn đuổi theo, có đứa lại nhanh tay chụp lại tấm ảnh nó và hắn cầm tay nhau chạy rất lãng mạn.