Sau khi đưa nó lên phòng Quân cũng ngồi đó luôn. Quân đang lo cho nó, Quân quyết định rồi, Quân sẽ ở đây tới khi nó tỉnh lại.

Hắn lên cùng với chiếc khăn lạnh trên tay, không quan tâm tới Quân đang làm gì, đặt chiếc khăn lên trán cho nó và đặt luôn cái nhiệt kế vào. Rồi hắn lại đi lấy thuốc

Hắn quên béng mất lúc ăn trưa xong nó chưa uống thuốc cho nên bây giờ mới sốt lại như vậy

Khẽ nâng nó ngồi dậy, Quân rút nhiệt kế ra, nó lại tăng 1 độ rồi. Hắn đi tới quăng thuốc cho Quân, nếu Quân thích tranh với hắn thì hắn nhường luôn, không thèm nữa.

Quân ngồi tìm đủ mọi cách để cho số thuốc đó vào người nó, nhưng mãi mà chẳng làm được gì cả. Hắn ngồi nhìn rồi nhếch môi cười

-Này, tôi có kêu cậu cho cô ta uống liền đâu, để tối rồi uống

Quân tự cốc vào đầu mình một cái, bây giờ mới “thấm”, hic, đôi khi trong một số trường hợp con người ta trở nên lú lẫn. Khẽ trách cái tên đáng gét bây giờ mới chịu nói làm nãy giờ Quân phải khổ sở.

-Này, cậu xuống với mọi người đi, để tôi trông Nhi cũng được- Quân đuổi khéo

-Không thích!!

Vậy là lần nữa, chẳng ai chịu nghe ai, và cả hai cứ ngồi lì ở đó. Quân ngồi cạnh nó, hắn ngồi đọc sách. Xem như không có hắn ở đây, Quân nắm lấy tay nó.

-Cô ta đâu có bị hôn mê mà phải nắm tay cầu nguyện cho cô ta tỉnh lại như vậy!!

-Thích

Hai tên này cứ đối đáp với nhau như vậy. Hoàng Yến đi vào cùng đĩa trái cây trên tay. Nhìn cả hai vẫn đang chọc ngoáy nhau, khẽ lắc đầu.

-Phong, cậu xuống dưới cùng mọi người đi, để Quân ở lại là được rồi

-Không thích!!

-Tôi lớn hơn câu đấy nhé đừng có mà cãi

-Kệ chị

Hoàng Yến khẽ nhếch môi cười, đi lại nói nhỏ với hắn “Nếu cậu không nghe tôi sẽ nói với mọi người rằng cậu thích con bé nên lo cho nó mà không chịu xuống đấy, Quân thì cậu ta nhận là thích con bé rồi nên không dọa được đâu”

Thoáng đỏ mặt, từ trước đến giờ hắn toàn là hù dọa người khác (đặc biệt là nó). Bây giờ lại bị người khác hù dọa như vậy thật là bực mình (hiểu cảm giác của Nhi chưa!!). Đành phải đứng lên đi xuống. Hắn chưa từng nói ra tình cảm của mình và bây giờ cũng như vậy, hắn không biết tại sao bản thân lại không muốn nói ra chuyện đó. Trước khi đi hắn còn quăng lại cho Quân một câu

-Đừng có lợi dụng, trong này có camera đấy

Hắn chỉ nói thế thôi chứ thật ra không hề có camera ở đây, hắn sợ nếu hắn đi thì Quân sẽ lợi dụng thời cơ như lén hôn nó chẳng hạn. Nhưng lời nói của hắn trở thành vô nghĩa khi mà Quân nghĩ “Nếu có camera thì tôi sẽ làm cho cậu bỏ cuộc”. Rồi Quân định tiến tới hôn nó nhưng khựng lại “Lỡ như cậu ta đưa cái video cho Nhi xem thì chắc là Nhi sẽ giận mình mất, thôi thì từ từ rồi tính”, và Quân lại ngồi xuống

Hắn ngồi ở bên dưới mà cứ bồn chồn không yên, nếu như Quân mà dám lợi dụng thì thật sự là hắn sẽ không ngần ngại mà tặng cho Quân mấy cú đấm đâu. Nhưng làm sao mà biết được Quân có lợi dụng hay không khi mà hắn lại phải ngồi đây. “Hay là kêu cả đám lên phòng cô ta? Nhưng mà bệnh thì cần phải nghỉ ngơi……. Khó chịu quá!!”. Đã vậy mà bà chị Hoàng Yến cứ ngồi nhìn hắn cười cười lại càng làm cho hắn muốn nổi điên lên được

Thời gian cũng dần trôi qua và nó cũng dần hạ sốt. Bắt đầu tỉnh lại và tiếp nhận một tô cháo nóng hổi khác do hắn giựt từ tay của Hoàng Yến. Nó nhìn tô cháo mà nhăn nhó. Hic, bây giờ thì thế nào cũng phải ăn cho bằng hết nếu không thì…….

Rồi lại cầm muỗng lên và cứ vài phút lại cho vào miệng một muỗng. Lần này thì nó ăn không nổi nữa, được chưa tới một nửa thì nó ngưng. Vừa đặt tô cháo xuống thì…

-Ăn hết!!

Hắn mắt dán vào quyển sách nhưng lại có thể biết được nó đang có ý định bỏ đi. Giật mình nó lại cầm tô cháo lên, nhìn Quân với gương mặt bi thảm

Quân nghe hắn nói như ra lệnh và mặt nó thì như đưa đám, Quân lại đưa tay lấy tô cháo đặt lên bàn, và đưa thuốc với nước cho nó

-Ăn không nổi nữa thì thôi, Nhi uống thuốc đi!!

-Tôi nói ăn hết!!

Hắn lại ra lệnh một lần nữa, nó không biết phải làm sao, uống thuốc hay ăn gì nó cũng chẳng muốn. Nhưng…….. nó sợ hắn cho nó nghỉ học

-Nhi đừng quan tâm tới cậu ta, cứ uống thuốc đi

Quân vẫn kiên trì đưa nước và thuốc cho nó. Lúc này thì hắn không còn dán mắt vào sách nữa, hắn quay qua nhìn nó, Quân cũng nhìn nó……. làm sao đây!!! Thôi thì thà uống thuốc là xong, một “cực hình” thôi, nếu ăn thì sẽ là một “cực hình” khác nữa. Chắc là hắn sẽ không nỡ nhẫn tâm đuổi học nó đâu nhỉ?

Nghĩ rồi nó đưa tay định đón lấy ly nước thì tin nhắn tới

“From Tên đáng gét”

[Cô nghĩ là cái hợp đồng hết hạn rồi sao? Hay là cô quên luôn hợp đồng rồi? Hợp đồng ghi là cô phải nghe lời tôi! Từ trước đến giờ cô chưa từng thực hiện hợp đồng và bắt đầu từ bây giờ nếu cô không nghe lời một lần nữa thì mọi người sẽ biết về sự tồn tại của bản hợp đồng này và đồng thời ngôi nhà của cô cũng đi theo luôn đấy!!]

Hắn là siêu nhân hay sao vậy chứ? Mới đây mà đã gửi cho một tin nhắn dài ơi là dài kèm theo lời nhắc nhở và…… hăm dọa. Hic, đau khổ triền miên…. Tên này điên lắm, lỡ như nó không nghe lời một lần nữa thì không chừng hắn cho nhà nó bay thật. Đặt điện thoại xuống, ráng nặng ra một nụ cười rồi nói với Quân

-Thôi để Nhi ăn hết rồi uống thuốc, chứ…… sợ ăn ít quá không đủ chất.

Rồi lại ngậm ngùi ăn tiếp trong đau khổ. Hắn thì chỉ nhìn Quân nhếch môi cười làm Quân tức điên. Thật ra thì hắn có thần thánh gì đâu, hắn biết trước thế nào nó cũng sẽ ăn không hết và chuyện này có thể sẽ xảy ra nên hắn soạn sẵn một tin nhắn rồi lưu vào nháp sau đó thì send một phát là xong

Ăn xong tô cháo nó lại nhìn đống thuốc Quân đưa trân trối.

-Quân ơi, lấy dùm Nhi ly nước đầy hơn đi, nhiêu đây không đủ đâu?- rồi lại kéo Quân đến gần nói nhỏ- Nhi bỏ bớt mấy viên được không???

Nó lại làm mặt bi thảm, nhưng lần này lại nhận được một cái lắc đầu từ Quân. Chuyện gì cũng được, nhưng uống thuốc mà bỏ bớt thì bao giờ mới hết sốt cho nên Quân không chấp nhận

Lấy lên một ly nước khác, Quân nhìn nó cứ nín thở rồi lại quăng tọt một lần hai viên và uống hết một đống nước sao mà tội nghiệp quá. Mà thuốc hắn đưa thì lại đến 7,8 viên. Không biết lấy ở đâu ra, thôi thì uống ít ít lại.

“Thôi Nhi bỏ đi ^-^”- Quân nói nhỏ

Nó mừng rỡ, vừa định quăng số thuốc đó vào sọt rác thì một lần nữa hắn lại lên tiếng