Về tới nhà sau khi trấn an Mi, Lam rằng nó không sao thì hai con bạn mới chịu đi về. Xong xuôi, nhức đầu nên nó nằm nghỉ rồi đầu óc choáng váng, chẳng biết trời trăng mây đất gì nữa, nó chìm vào giấc ngủ.

6:30 Am

Hắn, Long, Duy đã chuẩn bị xong. Nhưng bình thường thì 6h15” là nó đã xuất hiện rồi, giờ này 6h30 còn chưa thấy mặt nó đâu. Lo lắng, hắn vội đi lên phòng. Đứng trước cửa kêu réo như mọi lần

-Con heo, cô dậy chưa vậy hả?

Không động tĩnh gì cả, hắn bắt đầu lo lắng. Nếu như bình thường nghe hắn nói như vậy thì chắc chắn là nó phải bốp chát lại mấy câu rồi, nhưng bây giờ lại không thấy gì cả. Đập cửa rầm rầm, giọng hắn bắt đầu gắt hơn

-Này con heo kia, cô mau dậy đi chứ

Vẫn không trả lời. Lần này thì hắn chắc chắn là nó có chuyện rồi, vặn tay cầm nhưng lại bị khóa trong, hắn lại tiếp tục đập mạnh cửa. Long, Duy nghe tiếng động vội chạy lên.

-Sao vậy?

-Không thấy trả lời

-Có chìa khóa không?

-Để tao đi tìm

Nói rồi hắn chạy xuống chỗ tủ đựng tất cả chìa khóa của các phòng, chắc chắn là có….. nó nằm ở đâu đây thôi. Tay hắn bắt đầu gấp gáp, càng ngày càng lo lắng khi tìm mà mãi mà không thấy cái chìa khóa đâu làm hắn như phát điên. Đến lúc hắn dường như muốn đập phá mọi thứ thì chiếc chìa khóa nằm trong góc tủ lệch ra.

Vội cầm ngay lấy chiếc chìa khóa và chạy lên phòng nó tra vào ổ, bật tung cửa, hắn chạy ngay vào

Nó đang nằm im bất động trên giường, mặt nhíu lại như muốn cử động nhưng không đủ sức. Đưa tay đặt lên trán nó

-Sốt cao rồi, lấy cho tao một cái khăn lạnh, với lại cái nhiệt kế

Nghe hắn nói, Duy, Long mỗi người một hướng. Lấy nhiệt kế cho nó ngậm và chườm khăn lên cho nó rồi hắn quay qua nói với Duy, Long

-Đi học đi, hôm nay tao nghỉ

Nói một câu ngắn gọn rồi hắn quay qua đắp chăn cho nó, bật điều hòa nhiệt độ rồi rút nhiệt kế ra. Gần 40 độ

-Không biết tối qua cô làm gì mà lại để sốt như vậy. Sao cô ngốc vậy? Sợ thì đừng vào, vào trong làm gì để rồi ngất. Nếu như lúc đó tôi không chạy vào thì cô sẽ ngồi trong đó luôn chắc? Đúng là con heo

Hắn cứ ngồi độc thoại như vậy. Mặc dù miệng thì vẫn luôn trách nhưng trong lòng thì hắn đang rất lo cho nó.

Hắn cứ ngồi nhìn nó như vậy, không làm gì cả, mãi cho đến khi nó tỉnh dậy, cựa người, mặt khẽ nhíu lại miệng nói khó khăn

-Nước……..nước……….

-Hay thật! Bây giờ tôi làm osin cho cô luôn rồi

Nói rồi hắn đi xuống và rót một ly nước đầy mang lên. Giúp cho nó ngồi lên rồi đưa ly nước cho nó. Chắc là vì sốt nên cổ nó như cháy rát, trút hết ly nước vào miệng mặt bắt đầu giãn ra, nó từ từ mở mắt thì lờ mờ thấy hắn, miệng lẩm bẩm

-Sao cảnh cứ mờ mờ ảo ảo, hôm nay mình lại mơ thấy cái tên đáng gét này nữa sao. Lạ thật!! Ở cùng nhà mà con bị ám ảnh trong mơ nữa…..

-Cô hay mơ thấy tôi lắm à?

-Ừ!!- gật đầu

Nó chợt khựng lại!!! Sao trong mơ mà hắn lại hỏi câu đó nhỉ? Đã lạ nay càng lạ!! Đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh. Trời đất, vậy nãy giờ là thật sao. Bàng hoàng nhận ra không phải là mơ, nó liền bật dậy.

-Sao anh lại ở trong phòng tôi???- rồi đầu lại choáng váng, nó nằm phịch xuống lại

Khẽ cười, mặt hắn lại gian gian nói

-Thích!! Hôm nay tôi biết có người lại tơ tưởng về tôi hằng đêm cơ đấy

Mệt thật, hôm nay nó hết hơi để cãi nhau với hắn rồi, thôi không thèm chấp. Hình như trời sáng rồi thì phải!

-Mấy giờ rồi??- nó hỏi

-7h30

-Sao????- Nó hét toáng lên rồi bật ra khỏi giường, nhưng cái đầu choáng váng lại làm cho nó chới với và ngã nhào tới đè lên người hắn.

Cũng may là hắn đưa tay đỡ kịp, nếu không thì chắc nó làm cho cả 2 lọt sàn rồi. Hú hồn vì đỡ được nó, hắn gắt

-Đồ ngốc, giờ này còn học gì nữa? Thích leo rào à? Cô đang bị bệnh đó! Nằm xuống đi.

Vừa nói hắn vừa đẩy nó nằm xuống. Giờ có muốn không nghe cũng không được, đành yên vị lại trên chiếc giường. Nó gét cái cảm giác mệt mỏi và choáng vàng này. Bị bệnh không làm được gì cả, lại phải nghĩ học. Hắn chợt đứng dậy đi đâu đó. Nhưng nó không quan tâm, mệt quá nó lại thiếp đi.

Một lúc sau hắn lại bước vào với tô cháo bốc khói nghi ngút trên tay. Đặt lên trên cái tủ rồi hắn đánh thức nó dậy. Khó nhọc mở mắt ra nhìn hắn

-Ăn cháo đi rồi uống thuốc

-Thuốc……. thuốc độc hả??- cố gắng nói sốc lại hắn một câu rồi nó mới chịu ngồi dậy

-Ừ!!

Lời nói vừa thoát ra từ cuống họng, nó nhìn hắn trân trối, không lẽ hắn định cho nó uống thuốc độc thật hả trời?? Nhìn sắc mặt nó, hắn lại khẽ cười, đính chính lại một câu

-Thuốc hạ sốt.

Sỡ dĩ hắn biết nó bị bệnh gì và cần uống thuốc gì là vì hắn đã phải sống một mình từ lâu rồi, hắn phải biết tự chăm sóc cho mình, và đương nhiên bệnh sốt thì hắn cũng đã trải qua. Trong nhà thì luôn có một tủ thuốc y tế.

Cầm tô cháo trên tay, hương thơm phức. Nó liền chộp ngay cái muỗng, vừa múc vừa thổi. Được vài muỗng thì nó lại ngưng

-Tôi không ăn nữa đâu, mệt bụng quá, không muốn ăn

Nó với tay lấy ly nước và mấy viên thuốc nhưng lại bị hắn giật lại.

-Ăn hết đi, không ăn hết thì không uống thuốc.

-Tôi không muốn ăn!!- nó lắc đầu nhăn nhó

-Không ăn thì không uống thuốc, để vậy thì cô sẽ không hết bệnh mà không hết bệnh thì không đi học, cứ nằm lì trên giường. Không bao lâu thì tôi cho cô nghỉ học luôn

Đưa ra một cái triết lí đầy nhãm nhí nhưng lại đánh động được vào tâm can nó. Nếu như không học thì sau này nó làm gì để sống chứ. Còn ước mơ chưa thực hiện nữa!!

Vậy là phải miễng cưỡng cầm tô cháo lên mà ăn. Bình thường thì không có vụ miễn cưỡng ăn đâu, nhưng nếu như bị bệnh thì nó lại chẳng ăn nổi, cái bụng nó là như vậy đấy. Sau một hồi nhâm nhi, cuối cùng nó cũng cho được hết tô cháo vào bụng mà không bỏ sót miếng nào (vì hắn ngồi canh chừng mà)

Hắn đưa thuốc và nước cho nó. Nhận lấy thuốc từ hắn, nó nhăn mặt….. sợ uống thuốc. Hồi đó tới giờ, uống thuốc là nó toàn phải nín thở nhắm mắt quăng tọt vào họng và tống vào một đống nước. Và lần này cũng không ngoại lệ. Sau khi nuốt trôi hết số thuốc nó lại nằm phịch xuống