Nghe tiếng kêu cứu đầy thảm thiết của nó, lòng hắn đau như ai đang cấu xé nhưng hắn vẫn cố gắn kiềm chế.

- Huhu… anh ác lắm huhu… Băng sợ lắm huhu… - nếu lúc nãy chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào thì giờ đây nước mắt nó lại thi nhau rơi xuống như mưa.

Mi tâm hắn đã bắt đầu nhíu lại. Còn T.My cô đã không thể chịu đựng được nổi nữa. Vùng khỏi tay T.Vũ nhưng bị cậu ôm chặt hơn và cô đành nhịn xuống cơn giận đang bùng cháy khi nhận phải ánh mắt khó chịu của cậu.

- Oa oa … oa… oa oa… - nó càng khóc lớn tiếng hơn “ối cái tên chết bầm này sao không cứu ta chứ. Hừ… không lẽ hắn sợ mình bị liên lụy à.”

Chát…

- Mày im đi. Nhức cả lỗ tai – người con gái mang mặt nạ hét vào mặt nó.

Đến lúc này hắn đã không thể chịu nổi nữa:

- Thả cô ấy ra – hắn nói như hét vào tai từng người có mặt ở đây khiến lũ đàn em của hắn phải há hốc, trợn mắt và ai ai cũng đều có chung một suy nghĩ “bình thường Đại ca lạnh lùng lắm mà sao hôm nay nổi lòng nghĩa hiệp vậy nhỉ? Đại ca có uống lộn thuốc không vậy?”

- Ồ thì ra cậu Phong đây cũng có hứng thú với người của tôi à? – tên Khang chế nhạo hắn.

- Cô ấy là người của mày bao giờ thế? - hắn cũng chẳng vừa.

- Hừ… bao giờ thì mày không cần biết. Khôn hồn thì giao lại cái quán bar này và đầu hàng đi cưng ạ. Nếu không tao sẽ ày biết sự lợi hại của Death và Black Angle – C.Khang vừa chơi đùa mấy sợi tóc đen bóng của nó vừa thản nhiên “đe dọa” hắn.

Khi nghe đến cái tên Black Angle mọi người ở đây không khỏi biến sắc.

- Vậy à?

- Đừng nhiều lời nữa, nếu không nghe theo tao thì chỉ cần tao bóp mạnh một chút, bùm… đầu nó sẽ có một lỗ ngay haha… - cô gái đeo mặt nạ không biết từ lúc nào đã dí súng vào thái dương của nó uy hiếp hắn.

- Cô tưởng cô là ai mà giám uy hiếp tôi? – hắn cũng chẳng vừa, dẫu rất lo lắng nhưng vẫn tỏ ra bình thản.

- Tôi cứ nghĩ anh đã đoán ra được rồi chứ.

- Không lẽ cô là chị 2 của bang BA à?

- Thông minh đấy. Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ - Tuyết Linh.

- Tôi không cần biết cô là ai, nếu cô giám đụng đến một sợi tóc của Băng Băng cô sẽ phải trả giá – từng câu từng chữ hắn nói đều nhẹ nhàng in sâu vào tim nó, khiến nó cảm động không thôi. Còn mọi người ở đây đã trực tiếp thành tượng đá.

- Nếu ngươi giám hừ…

- Á… - trong lúc mọi người đang thưởng thức một màn “tâm tình” thì nó đã nhanh tay lẹ chân đánh lén tên Chí Khang và thành công thoát khỏi móng vuốt của sói.

Sự việc xảy ra chỉ trong tích tắc, khi ai ai cũng còn trong trạng thái sững sờ thì nó lại làm mọi người kinh ngạc hơn nửa: nó bất ngờ nhào vào lòng hắn, mà nức nở. Tiếng hít không khí vang lên đều đều. Trong chốc lát, một sự im lặng bao trùm cả quán Bar.

Ai cũng biết đại ca của Evil – Hạo Kỳ Phong tính tình kỳ quái, rất ghét người khác chạm vào người hắn khi chưa được hắn đồng ý, ấy thế hắn lại ôm hết ẻm này đến em khác… nhưng nghe đâu những cô gái ấy chỉ cần làm trái ý hắn hoặc là chạm vào người hắn dù là một cọng tóc mà hắn không cho phép thì coi như đi đời nhà ma. Mọi người luôn thắc mắc sự kỳ lạ ấy nhưng không ai có can đảm tìm hiểu sự thật.

Có lần một cô bồ của hắn từ đâu chạy đến nhào vào lòng hắn như nó lúc nãy, ngay tức khắc ả ta đã phải trình diện ở điện diêm vương.

Ngay lúc này, nó lại tái diễn lịch sử một lần nữa ai cũng cảm thấy thương xót ột mỹ nhân như nó. Hơn ai hết, người lo lắng nhất vẫn là T.My. Nhỏ chỉ vừa tìm được nó, Nhỏ không muốn mất đi nó một lần nữa, nhưng khi nhỏ toan chay đến lôi nó ra thì một cảnh tượng kỳ lạ đập vào mắt nhỏ và mọi người nơi đây:

- Băng Băng ngoan đừng sợ… ngoan ngoan nào… - hắn ôm nó vào lòng và vỗ vỗ trên lưng nó như an ủi.

- Hức… hức… đau lắm cơ… huhu – từ trong lòng hắn nó ngước đôi mắt to tròn, đầy lệ lên nhìn hắn khiến hắn đau lòng không thôi. Vội đẩy nó ra:

- Sao rồi? Đau ở chỗ nào hả? Sao không nói hả? Miệng cô bị gì à? – hắn cứ quay nó mòng mòng để kiểm tra, miệng lại không ngừng lải nhải khiến đám đàn em của hắn trợn mắt há mồm “ôi đại ca của tôi đây sao?”

- Hức đây này – nó lấy tay chỉ vào nơi

Tuyết Linh vừa để lại dấu ấn. Nổi đau ngoài thể xác đã được xoa dịu bởi sự dịu dàng của hắn. Thấy hắn lo lắng cho nó, lòng nó chợt vui hẳn, ấm áp lắm, vui lắm và còn cả cảm giác lâng lâng kỳ lạ nữa.

- Ngoan, đừng lo khóc nữa… - nói tới đây mặt hắn chợt biến sắc – ai cho cô làm vậy hả? Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? – hắn gằn từng tiếng, hét xối xả vào mặt nó làm nó sợ cứng người.

- Tôi… tôi… - nó tính nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt giết người của hắn nó cũng đành im lặng. “Hừ làm gì mà nóng dữ vậy. Đó cũng là chuyện nhỏ thôi mà. Hajz… nhưng thấy hắn quan tâm mình như vậy mình cũng vui lắm hihi… ơ… nhưng… không phải không phải đâu…” Nó cứ đứng đấy, mắt không có tiêu cự, đầu thì cứ lắc lia lịa khiến ai nhìn vào cũng nghĩ nó đang sợ hãi và hắn cũng vậy, nhưng thật ra không phải vậy… còn hắn, nhìn vào mà lòng đầy đau xót. Vội ôm nó vào lòng mà dỗ dành:

- Không sao rồi. Đừng sợ… anh… anh xin lỗi… nhưng lần sau đừng làm vậy nữa… - hắn an ủi nó một cách khó khăn. Lâu lắm rồi, từ ngày ấy đến nay hăn chưa từng mở trái tim cho bât kỳ ai, chưa từng dịu dàng với ai, chưa từng đau lòng vì ai, chưa từng quan tâm, lo lắng cho bất kỳ ai… ngoại trừ nó…