Rầm…

Trong lúc nó đang mất hồn thì cửa phòng nó bật mở, không biết H.Nam nó từ đâu lao đến chỗ nó, anh dang rộng vòng tay ôm chặt lấy nó, miệng không ngừng hỏi:

- B.Nhi, em có sao không? – nói rồi anh thả nó ra cẩn thận xem các vết thương trên.

- Sao lại ra nông nổi này? Sao em không đánh trả bọn chúng? – anh bắt đầu điên lên khi thấy những vết thương trên người nó. Có thể hình dung được lúc này anh tức giận cỡ nào.

- Em không sao đâu anh 2 – nó cố gượng cười để anh yên tâm, sợ phải thấy cảnh núi lửa phun trào.

- Em còn nói. Cả người bầm dập vậy mà không sao gì chứ.

- Thật mà. Em không sao thật đấy anh xem này – vừa nói nó vừa nhảy lên nhảy xuống giường cho anh xem.

- Thôi thôi… anh tin rồi… - anh kéo nó ngồi xuống cùng anh.

- Em đấy… - anh duối đầu nó xuống – anh không biết phải nói em sao nữa? Có biết anh lo lắng thế nào không?

- Em xin lỗi – nó cúi gằm mắt xuống đất như đang hối lỗi.

- Thôi chỉ cần em không sao là được rồi. Đừng làm anh phải lo lắng nữa.

- Yes ser… - nó đưa tay chào anh theo kiểu trong quân đội.

- Ơ nhưng sao anh biết em gặp chuyện? Có phải L.Vũ nói với anh không? – nó đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn anh như tra hỏi.

- Không – anh thản nhiên đối mặt với ánh mắt giết người của nó mà trả lời chắc chắn.

- Vậy tại sao anh lại biết chuyện này? Không lẽ anh cho người theo dõi em sao?

- Anh chỉ muốn chắc chắn rằng em không sao.

- Anh … aiz tức chết mà – nó vò đầu bức tóc - Vậy sao không ai giải vây cho em? – nó tức giận.

- Tại anh bảo bọn họ âm thầm theo dõi không được để lộ bất cứ sơ hở gì để em phát hiện…

- Nên họ không giám ra mặt chứ gì – nó đưa ánh mắt sắc lẽm nhìn anh – Bọn họ ăn cái gì mà ngu ngốc vậy chứ? Hừ tức chết mà…

- Thôi thôi công chúa… bớt giận, anh sẽ dạy lại họ mà – anh dỗ dành nó.

- Ùm vậy cũng được mà…

Cốc… cốc… - tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt lời nói của nó.

- Chuyện gì vậy? – H.Nam nói vọng ra sau khi cho phép người gõ cửa bước vào.

- Thưa, có người tìm tiểu thư ở dưới nhà – cô người hầu cung kính trả lời

- Ai thế? – nó thắc mắc.

- Thưa là thiếu gia hôm nọ đến ạ - nghe thế nó nghĩ ngay là hắn, mặt nó có chút biến sắc tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của…

- Hắn ta đến có việc gì – nó tiếp tục tra khảo.

- Thưa tiểu thư tôi không biết. Cậu ấy chỉ nói muốn gặp người.

- Em biết rồi. Em sẽ xuống ngay.

- Vâng – cô người hầu cung kính đáp trả nó rồi quay người bước ra cửa.

- À mà này – nó lên tiếng gọi khi thấy cô ta sắp ra ngoài.

- Chị đừng gọi tiểu thư tiểu thư hoài thế, chị cứ gọi em là Hải Băng được rồi. Dù gì em cũng nhỏ tuổi hơn chị mà.

- Nhưng… - cô ấp úng không dám đáp ứng nó.

- Không nhưng nhị gì hết… ưm… chị cứ coi như là lệnh của em đi – nó đanh mặt lại - … À chị nhớ nói với mọi người luôn nha.

- Vâng… thưa… - cô tính nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt khó chịu của nó nên cô cũng đành ngậm miệng. Tuy bắt gặp ánh mắt giết người của nó nhưng hình tượng đẹp đẽ của nó trong lòng cô không hề suy giảm một chút nào. Cả 2 anh em nó đều mang lại cho người khác một cảm giác ấm áp, rất thoải mái, dù họ cố tỏ ra xa lánh mọi người nhưng họ đều rất yêu quý 2 người này. Họ đã từng làm việc cho biết bao người quyền quý nhưng không một gia đình nào đối xử tốt với họ như gia đình nó.

Sau khi cô người hầu lui ra nó cũng đuổi H.Nam ra ngoài rồi thay quần áo, trang điểm lại để che bớt các vết bầm trên người.

Lúc này nó đang yên ổn trang điểm trên phòng còn dưới lầu lại xảy ra một cuộc đấu mắt giữa 2 chàng hotboy của chúng ta.

Quay lại lúc hắn vừa vào nhà nó.

- Tưởng ai đến đây hóa ra là đại thiếu gia Hạo Kỳ Phong – L.Vũ đang ngồi xem phim thấy hắn bước vào nên móc xỏ. Cậu chẳng ưa gì hắn vì hắn dám hành hạ cô bạn thân của cậu

- Tôi thì sao. Mà sao anh lại ở đây giờ này – hắn thắc mắc nhìn cậu đầy sát khí.

- Nhà này có phải của anh đâu sao anh hỏi nhiều thế. Tôi muốn ở tới mấy giờ là tùy tôi – cậu cũng lườm lại hắn

- Con trai gì mà giờ này còn ở nhà con gái người ta. Anh không sợ người ta nói ra nói vào sao?

- Anh cũng biết nói H.Băng là con gái người ta, vậy anh quan tâm làm gì thế? Nhọc lòng anh quá – Nở một nụ cười đểu, cậu nói tiếp – Hay là cậu thích con người ta rồi?

- Cậu… cậu nói bậy gì thế… tôi mà thèm thích loại người như cô ta sao? Hưm… thực nực cười – cậu chếc mép tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

- Không thích vậy sao nói năn lắp bắp thế? Bộ cà lăm à? – Cậu không bỏ xót bất cứ biểu cảm gì trên khuôn mặt hắn.

- Không đời nào.

- Vậy à – nói rồi cậu bỏ lên phòng. (Nhà cậu, H.Băng và N.Anh rất thân với nhau nên cả ba muốn ở nhà nào cũng được)

Lại nói về hắn sau khi L.Vũ lên phòng hắn cũng bắt đầu thừ người ra suy nghĩ về điều cậu vừa nói. “ Mình thích cô ta sao? Không… không thể nào… Người mình thích cũng chính là người mình yêu nhất đúng vậy… phải… trong lòng mình chỉ có cô ấy thôi… đúng vậy… nhưng ở bên cạnh cô ta mình thấy rất vui… không… không… cô ta quá giống cô ấy chắc chắn là thế rồi”

Hắn cứ mãi suy nghĩ không hề hay biết một người đang âm thầm quan sát hắn từ góc khuất.

Trên khuôn mặt của người ấy giờ đây có đủ các loại cảm xúc, ngạc nhiên có, hoảng hốt có, sợ hãi có và hơn hết là lo lắng. Người đó chính là H.Nam – anh nó.

Một người là cô em gái anh yêu thương nhất, một người là bạn thân từ thuở nối khố với anh đến giờ. Anh không hi vọng bất cứ ai trong 2 người phải đau khổ. Chính vì vậy Anh đã giấu hắn bấy lâu nay, nhưng tai sao 2 người họ lại gặp nhau. Đáng lý ra anh không nên cho nó về lại Việt Nam mới đúng.

Trong khi mãi suy nghĩ anh không phát hiện nó đã ra khỏi phòng từ lúc nào, cho đến khi một tiếng hét vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh và…

- NÀY… HẠO KỲ PHONG… TÊN ĐIẾC KIAAAAAAA –sau khi trang điểm lại mình nó tự tin, tung tăng xuống lầu định móc xỏ hắn nhưng chẳng hiểu sao nó gọi mãi mà hắn không trả lời, tức mình nó hét vào mặt hắn.

- Ối cô làm gì mà hét lên thế? Đau hết cả tai. Tôi có bị điếc đâu – hắn ngoáy ngoáy tai.

- Vâng anh không điếc đấy! Vậy sao tôi gọi mà anh không trả lời? Khinh thường tôi đấy à? – nó trừng mắt nhìn hắn.

- Không phải vậy. Tôi nào dám.

- Không phải vậy. Vậy thì tại sao?

- Tôi… tôi… tôi… - hắn ấp a ấp úng như gà mắc tóc – A… tại tôi đang bận suy nghĩ chút chuyện. Mà này, đi bar không? – hắn lảng sang chuyện khác tránh để nó lại tiếp tục hỏi, nếu thế hắn cũng chẳng biết phải trả lời làm sao nữa.

- Không – nó chu mỏ lên, đôi má phụng phịu khiến ai trông thấy cũng chỉ muốn cắn một cái mà thôi.

- Tôi ra lệnh cho cô phải đi - hắn tựa vào ghế nhìn nó khiêu khích.

- Không. Anh xem tôi này, mình mẩy bầm dập thì sao mà đi được chứ - nó chìa tay ra cho hắn coi vết thương của nó. Tuy đã cố gắng che đi nhưng vẫn còn có thể thấy được dấu vết chỉ là không quá rõ ràng.

- Tôi có thấy gì đâu – hắn vờ cầm tay nó tìm kiếm.

- Tôi đã lấy phấn che đi thì sao anh thấy được, phải nhìn cho kĩ vào.

- Vậy à! Nhưng bây giờ tôi muốn cô đi với tôi. Cô nên nhớ những gì cô đã hứa với tôi – nói rồi hắn mở một nụ cười đầy gian trá. Nhìn hắn như vậy nó chỉ muốn nện vào mặt hắn vài đấm.

- Được rồi. Giờ còn sớm lát 9h sang đón tôi.

- Vậy mới ngoan chứ o-s-i-n – hắn cố tình ngân dài chữ osin để chọc tức nó.

- Biến ngay không tôi cho anh vài phát bây giờ - đầu nó đã bắt đầu bốc khói.

- Ok. Bye nhé – hắn quay đi nhưng… chụt

Hắn bất ngờ quay lại hôn lên trán nó rồi quay người bước thật nhanh ra xe để che dấu gương mặt ửng đỏ của mình. Còn nó… ôi thôi…một bước tượng đá được tạc hoàn hảo đến từng chi tiết. Đôi má ửng hồng, trông rất đáng yêu, cái miệng há to đến nổi có thể nhéc cả cái trứng ngỗng vào đấy.

“mày sao vậy Kỳ Phong… mày điên rồi, sao lại hôn cô ta chứ. Aiz…” hắn vò đầu, bức tóc, cốc đầu, nhéo đùi, sờ trán,… để chắc chắn đây là thật, hắn không hề nằm mơ hay bị sốt. Nhưng không hiểu sao hắn lại làm vậy. Thấy nó bị thương hắn đau lắm chứ, hắn muốn ôm nó vào lòng để yêu thuong, chăm sóc, để bảo vệ, an ủi nhưng không… không thể… hắn vẫn phải cố gắn giả vờ như không có chuyện gì. Thấy nó phụng phịu không chịu đi, hắn chỉ muốn ôm nó vào lòng rồi hôn lên đôi má phúng phính, bầu bĩnh ấy. nhưng hắn lại sợ… hắn sợ… hắn sợ có lỗi với người ấy, sợ nó hiểu lầm hắn… Hắn cứ ngồi đấy – trong chiếc xe đua đời mới mà nhìn vào một khoảng không cô định mãi lâu sau mới lái xe lướt đi thật nhanh trên đường.

Lại nói về một người trong góc khuất, anh đã thấy hết tất cả, thấy cách nó giận dỗi khi hắn lơ nó, thấy cách 2 người cãi nhau, thấy ánh mắt xót xa khi hắn nhìn vào những vết thương của nó, tuy ánh mắt ấy chỉ xuất hiện trong vài giây. Và anh cũng thấy cái hôn nhẹ nhàng và bất ngờ của hắn. Anh biết hắn…