Hoàng Phủ Hằng vẫn y nguyên không chịu buông tha tiếp tục thăm dò.
- Bẩm bệ hạ phụ thân từ sau khi chuyện năm ngoái khoa cử phát sinh rối
loạn kỷ cương đã nản lòng thoái chí, hơn nữa thần cũng làm lễ bộ thượng
thư, ông ấy cho rằng Tô gia không thể chiếm hai địa vị cao trong triều
đình, điều này khiến cho thiên hạ không phục, lần này ông ấy đi Sở châu
vừa vặn gặp Hoàng Phủ Vô Tấn, mở học đường ở Giang Ninh, cho nên muốn
tới đó đảm nhiệm chức vụ.
Hoàng Phủ Hằng nửa ngày sau không nói một lời, lời của Tô Hàn Xương nói rất hợp lý hắn không thể có phản bác nào được.
- Được rồi, Tô ái khanh, ngươi có thể lui xuống, về phần lời đồn, trẫm có thể xử lý tốt.
- Thần cáo lui.
Tô Hàn Xương lui xuống, Hoàng Phủ Hằng tâm ý phiền loạn, không quan tâm
tới những lời đồn đãi này, nhưng nghĩ tới Hoàng Phủ Vô Tấn là cháu trai
của Tấn an hoàng đế thì trong lòng sợ hãi, đây chính là người muốn đoạt
ngôi vị hoàng đế của hắn hắn làm sao có thể bỏ qua làm như tai điếc
không nghe không thấy.
Hoàng Phủ Hằng cuối cùng cũng hạ quyết tâm lập tức nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm tiến tới Bích Tiên cung.
Bích Tiên cung chính là cung điện của Kính An thái hậu, Hoàng Phủ Hằng
cũng biết thái hoàng thái hậu biết bí mật này, nếu như Hoàng Phủ Vô Tấn
là cháu trai củ Tấn An hoàng đế vậy thì thái hoàng thái hậu phải biết
chân tướng, bất kể thế nào không biết rõ chuyện này Hoàng Phủ Hằng cũng
không ngủ được.
Hai hộ vệ của Vũ Lâm quân từ từ tiến tới Bích Tiên cung, một cung nữ trung niên đã chờ ở cửa lớn.
- Bệ hạ thái hoàng thái hậu đã ở Thính Phong các chờ đợi xin mời theo ta.
Vài tên thị vệ muốn đi theo, Hoàng Phủ Hằng lại trách mắng:
- Nơi này là Bích Tiên cung, người ngoài không thể dễ dàng tiến tới, một mình trẫm đi là được.
Lúc trước Hoàng Phủ Huyền Đức cũng như vậy đây là lệ cũ mọi người cũng
không phải đối, để hco Hoàng Phủ Hằng một mình một người đi vào bên
trong.
Vào bên trong, Hoàng Phủ Hằng bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra trong
đình có một gã áo xám ngồi, hắn nhận ra đây chính là hai tên thiếp thân
thị vệ của hoàng đế lúc trước, võ nghệ cao tuyệt, tại sao bọn chúng lại ở đây?
Hoàng Phủ Hằng nằm mơ cũng không ngờ, đây là do Mã Nguyên Trinh bí mật
sắp xếp, Hoàng Phủ Huyền Đức chết rồi bọn họ cũng không thuần phục Hoàng Phủ Hằng, tiến vào Bích Tiên cung tu hành, giải thoát phàm trần.
Hai tu sĩ áo xám đối với hắn giống như không thấy Hoàng Phủ Hằng tuy
trong lòng kinh nghi cũng không nghĩ thông nguyên nhân liền cùng với
cung nữ trung niên đi vào trong chỗ sâu của Bích Tiên cung, ở trong một
mảng rừng trúc tịch mịch của Thính Phong các, một làng gió thổi qua,
vang lên tiếng sàn sạt.
Đi vào trong các, ở hai bên đứng nhiều cung nữ, ở giữa là một màn trúc,
đằng sau có thể nhìn thấy bóng người, Hoàng Phủ Hằng bỗng nhiên cảm thấy khóe mũi cay cay, quỳ xuống nức nở nói:
- Hoàng tổ mẫu, tôn nhi Hoàng Phủ Hằng tới dập đầu với tổ mẫu.
Diệp Vấn Thiên sinh tổng cộng hai đứa con trai một người là Hoàng Phủ
Huyền Đức một người là Tấn An hoàng đế, Hoàng Phủ Hằng cũng là trưởng
tôn của bà, lúc đại hôn củ Hoàng Phủ Hằng bà cũng là người chủ hôn.
Diệp Vấn Thiên yêu thương nở ra nụ cười:
- Hoàng thượng đã đăng cơ tại sao lại còn khóc nhè như một đứa bé?
- Tôn nhi bất hiếu, hiện tại mới đến thặm hoàng tổ mẫu.
Diệp Vấn Thiên khoát tay;
- Ta thích yên tĩnh không thích quấy rầy, chỉ cần trong lòng ngươi có tổ mãu là được còn đến hay không đến cũng không quan hệ ngươi đứng lên đi.
- Vâng.
Hoàng Phủ Hằng đứng lên nói;
- Tôn nhi hôm nay tới tìm tổ mẫu là muốn hỏi một chuyện, khẩn cầu tổ mẫu cho biết chân tướng.
- Chuyện gì?
Hoàng Phủ Hằng quyết định nói;
- Tôn nhi phát hiện di chỉ của phụ thân, nói Hoàng Phủ Vô Tấn là cháu
của Tấn An hoàng đế, Tôn nhi cảm thấy không tưởng tượng nổi cho nên xin
tổ mẫu chứng thực.
Diệp Vấn Thiên sau nửa ngày mới từ từ nói:
- Đúng thì thế nào không đúng thì thế nào.
Hoàng Phủ Hằng trầm lòng xuống hắn nghe ngữ khí của tổ mẫu thì chỉ sợ là thật, nhưng hắn không cam lòng nhất định phải minh xác câu trả lời của
tổ mẫu.
- Hoàng tổ mẫu thực ra không có quan hệ gì, tôn nhi chỉ là muốn sự trợ
giúp của hắn, nếu như minh xác thân phận của hắn, tôn nhi cũng có thể ăn nói với hắn.
Diệp Vấn Thiên trầm mặc, nàng đã bảy mươi tuổi, trải qua vô số nhấp nhô
trong nhân gian làm sao không hiểu ý tứ của Hoàng Phủ Hằng được, đây
cũng là nguyên nhân nàng không ưa thích Hoàng Phủ Hằng, hắn lòng dạ quá
sâu ngoài miệng tuy không để ý nhưng mà một khi xác minh hắn tuyệt đối
không tha cho Vô Tấn.
Diệp Vấn Thiên không muốn trả lời liền thản nhiên nói:
- Đã không có quan hệ gì thì ngươi cũng không cần hỏi nữa, ta không yết.
Hoàng Phủ Hằng giống như đạp phải một cái đinh, trong lòng hắn mệt mỏi,
tuy nhiên hắn tìm tổ mẫu cũng không phải là để chứng minh thân phận của
Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn lại quỳ xuống nói:
- Tôn nhi còn có một chuyện xin tổ mẫu hỗ trợ.
- Ngươi nói đi chỉ cần có thể ta sẽ giúp.
- Tôn nhi hiện tại cô lập một mình tình cảnh hung hiểm hi vọng có thể có sự trợ giúp của Vô Tấn, khẩn cầu tổ mẫu khuyên bảo Vô Tấn thay cho con.
- Hằng nhi ngươi nói tổ mẫu phải làm sao bây giờ, ngươi là cháu của ta,
Chung nhi cũng là cháu của ta, Vô Tấn cũng là cháu của ta, ngươi nói ta
trợ giúp một cháu trai đánh cháu trai khác sao?
- Huynh đệ các ngươi tương tàn làm cho ta rất thương tâm.
Hoàng Phủ Hằng thất vọng trong lòng biết không thể làm gì đành nói;
- Tôn nhi biết sai rồi không dám quấy rầy tổ mẫu nữa.
Diệp Vấn Thên thấy hắn đáng thương trong lòng cảm thấy không dành dù sao cũng là trưởng tôn của nàng liền thở dài nói:
- Như vậy đi Vô Tấn sinh cho ta một chắt trai, ta muốn đi thăm một phen
coi như là lần đi xa cuối cùng trong đời của ta, ta đi nói với Vô Tấn,
để hắn hết sức hỗ trợ ngươi.
Hoàng Phủ Hằng tâm tình nguội lạnh tổ mẫu mặc dù không nói rõ nhưng hành vi của nàng trên thực tế đã thừa nhận, hắn là cháu trai của Tấn An
hoàng đế điều này khiến cho Hoàng Phủ Hằng trong lòng vô cùng oán hân,
Hoàng Phủ Vô Tấn thật sự là cháu trai của Tấn An hoàng đế.
Tuy nhiên hoàng tổ mẫu ra mặt khích lệ Vô Tấn trợ giúp mình cũng khiến
cho hắn vui mừng bất kể thế nào, địch nhân lớn nhất hiện tại của hắn
không phải Hoàng Phủ Vô Tấn mà là Hoàng Phủ Điềm và Hoàng Phủ Chung.
- Ba ngày sau ta xuất phát, ngươi muốn Vô Tấn trợ giúp ngươi thế nào, thì viết thư, ta sẽ mang đi.
Diệp Vấn Thiên mệt mỏi khoát tay:
- Như vậy đi ta hơi mệt ngươi lui đi.
- Vâng tôn nhi cáo lui.