Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 377: Lương Ứng ra tay (hạ)

Ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn mọi người tất cả đều gật đầu đáp ứng:

- Lương đại ca chúng ta đều không muốn rời khỏi quê quán, tất cả đều nguyện ý nghe lời của huynh.

- Được tất cả nghe ta nói.

Lương Ứng vẫy tay đám đông đi lên, hắn hạ giọng nói:

- Ta tuy là người phương bắc nhưng ở Giang Ninh phủ có mấy bằng hữu, hai ngày trước ta nhận được tin Lương vương điện hạ đã chiêu mộ binh sĩ Giang Hoài, mỗi tháng được ba lượng bạc và một thạch gạo, giáo úy thì mười lượng bạc, so với chúng ta ở đây thì cao hơn nhiều, hơn nữa sau khi chiến tranh kết thúc mỗi người còn được phân đất nghe nói từng binh sĩ ít nhất cũng được hai mươi mẫu, lập quân công thì còn nhiều hơn dù sao chúng ta nhập ngũ cũng là kiếm tiền tại sao phải xa xứ, vứt bỏ gia đình? Ở quê hương tham gia quân ngũ chúng ta có thể kiếm tiền nhiều hơn, nuôi sống gia đình, chúng ta là kẻ ngốc sao?

Mao giáo úy là người đầu tiên nói:

- Lương đại ca nói đúng chúng ta là người Hoài Bắc chạy tới Ung châu Thục châu làm gì, để cho cả nhà già trẻ chết đói sao? Ta quyết định hôm nay trở về mang lão mẫu thê nhi trở lại Hoài Bắc hưởng ứng lệnh triệu tập.

- Ngươi là thằng ngốc một mình ngươi chạy về thì chính là đào binh, sẽ bị giết chết tất cả phải cùng nhau đi mọi người nếu tin được ta, nghe ta chỉ huy chúng ta mười lăm doanh bốn nghì năm trăm người đồng loạt trở về Đồng An quận mọi người có làm không?

Thanh âm Lương Ứng nghiêm khắc, nhìn qua mọi người:

- Làm hay không làm?

- Ta làm.

- Ta cũng làm.

Hơn mười giáo úy liên tục đồng ý, bọn họ đều qý tâm, Lương Ứng rót một chén rượu, cắn nát ngón tay, nhỏ vào đó một giọt máu, đàn ông Hoài Bắc từ trước tới nay đều dũng mãnh, mọi người liên tục noi theo, mỗi người nhỏ một giọt máu, đem máu và rượu trộn lẫn, sau đó từng người uống một hớp, tất cả đều kích động.

- Hiện tại mọi người đều quay trở lại đại doanh, đúng giờ hợi tất cả đều mang huynh đệ của mình tới phía nam, chúng ta tụ tập cùng một chỗ, nhớ kỹ mỗi người trên tay trái quấn một tấm vải màu đen làm ký hiệu.

Giáo úy từng người trở về đại doanh, Lương Ứng ổn định cảm xúc lại, gọi một gã Mai Hoa vệ khác thấp giọng nói với hắn:

- Đi về phía đông mười dặm tìm quân đội chúng ta, nói cho tướng quân lĩnh đội đêm nay giờ hợi ta sẽ phát động biến ở trong Bạch Y quân người của ta thì đeo vải đen bên tay trái, phân bố ở phía nam.

Gã binh lính Mai Hoa vệ liền đáp ứng nhanh chóng lấy cớ tuần tra rời khỏi đại doanh, đi về phía đông tìm quân đội Sở Châu.

Đêm dần khuya, bầu trời đêm nắng ráo sáng sủa, lộ một vầng trăng sáng, đem mảnh đất phía dưới chiếu cho sáng ngời, ở trên mặt sông từng đống lửa cũng đã bị dập tắt, một bộ phận các binh sĩ đã ngủ một bộ phnậ khác thì khó ngủ nên bàn luận với nhau chuyện nhập thục, tin tức này khiến cho bọn họ phải hoảng sợ.

Cách bãi sông khoảng mấy trăm bước ở trong một rừng rậm lúc này một nhóm bóng đen lớn đang lặng yên tiến tới, khoảng chừng ba vạn năm nghìn quân đội, bọn họ phân bố ở tứ phương đem Bạch Y quân vây quanh, thậm chí cả bên bờ sông cũng bày phục binh.

Trương Nhan Niên cân nhắc rất chu toàn, nước sông không sâu chỗ sâu nhất chỉ ngang cổ người, Bạch Y quân vì phát sinh kinh hoàng muốn chạy trốn cho nên cũng đã phá hủy tuyến đường.

Ở trong rừng cây Trương Nhan Niên đang nằm sấp người ở sau một tảng đá, hắn đã nhận được tin tức từ Lương Ứng cho nên kiên nhẫn chờ đợi tới giờ Hợi.

Trước khi hắn đi, Hoàng Phủ Vô Tấn đã phái người đưa tin tới hắn, chỉ có bốn chữ: Không đánh mà thắng. Ý của Hoàng Phủ Vô Tấn rất rõ ràng muốn hắn dùng một loại thương vong nhỏ nhất mà nắm được Bạch Y quâ.

Trương Nhan Niên đã góp nhặt tình báo này xong, phương án thì hắn đã suy nghĩ kỹ càng, trước hết bắt giặc cần phải bắt vua trước vì vậy hắn đã thiết kế một kế hoạch chặt chẽ.

Thời gian từ từ trôi qua, Trương Nhan Niên quay đầu thấp giọng hỏi:

- Lúc nào rồi?

- Hồi bẩm tướng quân giờ hợi một khắc rồi.

Đến giờ rồi.

Trương Nhan Niên lập tức nói với chúng binh sĩ:

- Đi thôi thông tri cho dương đô úy để hắn lập tức hành động.

Thời gian cuối cùng cũng đã tới giờ hợi, hai vạn binh sĩ ở bãi sông đã xuất hiện di động, binh sĩ cả doanh lập tức thu thập đồ vật, hướng về phía nam mà đi, lúc bắt đầu chỉ có mấy doanh nhưng càng lúc càng nhanh, quân đội ngày càng nhiều, dần dần giống như một hồng thủy.

- Ngũ lang các ngươi đi nơi nào vậy?

- Vương tam ca quân đội đề đi Thục châu, cha mẹ ta ở Đồng An, ta không đi đâu.

- Ngươi... chờ ta một chút ta cùng đi với ngươi.

Có binh sĩ lại kéo thân thích của mình:

- Nhị ca huynh theo đệ.

Đám người bọn họ giống như một trái cầu tuyết, người càng đi càng nhiều, có người cũng biết chuyện đi Thục châu tuy bàng hoàng nhưng vẫn chưa có chủ ý, có lẽ nếu ít người đi bọn họ sẽ không có dũng khí nhưng nếu nhóm lớn trở về Đồng An quận, thì phía trên cũng không trách bọn chúng được.

Đại đôi hành động tập thể dĩ nhiên là kinh động tới chủ tướng Chương thị huynh đệ hai người đang ở trong doanh trướng, chung quanh là hơn một nghìn tên thân binh.

Bọn họ vừa mới chìm vào giấc ngủ không lâu thì đã bị thân binh đánh thức:

- Tướng quân nội doanh xảy ra chuyện.

Chương Hiếu Hổ tỉnh lại đầu tiên, hắn lập tức hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Có rất nhiều binh sĩ tiến về phía nam cũng không phiả là đào ngũ mà là tụ tập lại bọn họ nói là không muốn đi Thục châu.

- Cái gì?

Chương Hiếu Long cũng tỉnh lại hắn giận dữ:

- Là tên cẩu tặc nào? Hắn dam giật dây làm binh sĩ tạo phản sao?

Hắn đứng lên mặc khôi giáp, phóng ra bên ngoài.

- Đại ca chờ một chút.

Chương Hiếu Hổ tỉnh táo hơn, lại hỏi:

- Là đi lẻ tẻ hay có tổ chức?

- Bẩm tướng quân là từng doanh từng doanh đi.

- Ta hiểu rồi.

Chương Hiếu Hổ lập tức hiểu được, đám quân sĩ này đã thương lượng trước với nhau, hắn vừa muốn hạ lệnh thì đúng lúc này một thân binh chạy vào bẩm báo:

- Tướng quân bên ngoài xuất hiện một chi kỵ binh ước chừng hơn nghìn người cũng là Bạch Y quân từ Hợp Phì huyện mà tới, tướng lãnh cầm đầu là Tư Mã Phương, hắn nói rằng tướng quân biết hắn, cho tướng quân nhanh đến gặp.

Chương thị huynh đệ sửng sốt bọn họ đã nhận được Tư Mã Phương là chủ tướng đến từ Ung Kinh, Chương Hiếu Long sợ hãi vội vàng nói:

- Không xong rồi, chúng ta ở trên đường chậm trễ thời gian quá nhiều, Tư Mã tướng quân hẳn là đến hỏi tội.

Hắn nói xong liền quay đầu chạy nhanh ra ngoài.

Chương Hiếu Hổ cảm thấy kỳ quặc nhưng kỳ quặc hiện tại doanh trại quân đội dang loạn, Tư Mã Phương đúng lúc này tới đây làm gì