Hoàng Phủ Vô Tấn khẽ cười nói:
- Mỗi một nơi đại tướng đã lập uy, nếu như ta đem bọn họ giết chết về
sau ai còn dám đầu hàng ta nữa, chúng ta không cần phải gấp sau này cứ
từ từ mà thu thập bọn họ.
Tôn Kiến Hồng cũng cảm thấy có lý liền gật đầu cười nói:
- Hoàng Phủ Anh Tuấn quả thực bị sợ tới mức bể mật, một phát pháo rung
lên hắn liền suất lĩnh Tú Y vệ chạy về phía cửa bắc, ngay cả bóng dáng
cũng không thấy.
- Ta cùng người này đã quen biết từ khi còn ở kinh thành, vốn tưởng rằng hắn có sở trường bắn tên không ngờ bản tính khó sửa đổi nhát gan như
vậy, người như vậy không đáng làm đối thủ của ta, hắn bỏ chạy rồi chúng
ta cũng không cần để ý tới nữa.
Lúc này Hoàng Phủ Vô Tấn đi tới trước cửa phủ của Hoàng Phủ Anh Tuấn, ở
phủ có binh sĩ gác không cho ngoại nhân tùy ý đi vào, Vô Tấn liền hỏi:
- Thê tử của hắn cũng chạy trốn cùng hắn sao?
- Không, thê tử của hắn nghe nói bị Hoàng Phủ Anh Tuấn đả thương, đang có lang y trị liệu cho nàng.
Hoàng Phủ Vô Tấn từng được mật thám Giang Đô báo cáo, Hoàng Phủ Anh Tuấn thường xuyên mang kỹ nữ về nhà chơi, không kiêng sợ gì cả, thành Giang
Đô ai cũng biết, điều này cho thấy Hoàng Phủ Anh Tuấn đã quyết định
buông tha cho Ung Kinh cho nên hắn mới làm ra thái độ ác liệt như vậy
với thê tử.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu hắn đi vào trong phủ, vừa vặn gặp được Bạch
Miêu Nhi đi ra trên trán của nàng máu đã ngừng, đang dán một cái băng
gạc trắng toát, nàng nghe nói Lương tự vương tới thì vội vàng quỳ xuống
khóc không ra tiếng:
- Ta không hỏi qua quân tình mong điện hạ tha cho một mạng.
Trước khi Hoàng Phủ Vô Tấn đi, Tô Hạm đã đặc biệt dặn dò qua hắn, Bạch
Miêu Nhi chính là khuê trung mật hữu trước kia của nàng, mong hắn có thể đối xử tử tế, Vô Tấn cũng biết Bạch Miêu Nhi là con gái duy nhất của
thượng thư Bạch Minh Khải, có thể thông qua nàng mà có được liên hệ với
Bạch Minh Khải.
Vô Tấn vội vàng đỡ nàng dậy:
- Phu nhân mau đứng lên, ta không có ý tứ làm hại phu nhân, vương phi đã đặc biệt dặn dò qua bảo ta đối xử tử tế với phu nhân, ta tự nhiên sẽ
dùng lễ đối đãi, mong phu nhân yên tâm ở trong phủ, không có người nào
quấy rầy phu nhân cả.
Hoàng Phủ Vô Tấn thấy thân thể của nàng gầy yếu, trong lòng rất đồng tình hắn lại quay đầu nói:
- Mỗi tháng cho Bạch phu nhân một nghìn lượng bạc tiền phụng dưỡng, không được chậm trễ.
Bạch Miêu Nhi ngay nghe thấy ngay cả chuyện phụng dưỡng mình mà vương
gia cũng nghĩ tới, lại nghĩ đến trượng phu ngoan độc vô tình thì không
khỏi rơi lệ cám ơn:
- Đa tạ điện hạ ra ân, Bạch Miêu Nhi vô cùng cảm kích.
- Không cần cám ơn hai ngày nữa thê tử của ta sẽ tới thăm phu nhân đến lúc đó mọi người trò chuyện thật vui.
Hoàng Phủ Vô Tấn an ủi nàng vài câu liền rời khỏi, nói với mấy tên lính:
- Các ngươi thủ hộ ở đây không cho bất kỳ ai tới quấy rối, cũng không được can thiệp sự tự do của phu nhân.
Mấy tên lính lập tức thi lễ:
- Tuân mệnh.
Hoàng Phủ Vô Tấn trở mình lên ngựa hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện liền hỏi Tôn Kiến Hồng:
- Thân Uyên đâu, có bắt được không?
Thân Uyên chính là thứ sử Quảng Lăng quận, quan nha ngay tại ở trong
thành Giang Đô, là đối tượng trọng điểm truy nã của Hoàng Phủ Vô Tấn,
Tôn Kiến Hồng vội vàng nói:
- Đã bắt được đang giam giữ ở trong quận nha.
- Rất tốt giải hắn đi Giang Ninh phủ cùng với đám Thân Kỳ Võ giam chung
vào một chỗ, mặt khác mệnh cho Quảng Lăng quận cùng với quan viên Giang
Đô đồng loạt tới gặp ta.
Hai ngày sau đội thuyền Sở châu dọc theo kênh đào đã tới sông Hoài, sông Hoài là ranh giới Quảng Lăng quận cùng với Bành thành, Hạ Bi quận,
Hoàng Phủ Vô Tấn cướp lấy Quảng Lăng quận mục đích chủ yếu là muốn tranh thủ một khu vực hòa hoãn, đem phòng ngự đổ lên sông Hoài.
Dựa theo suy nghĩ của mình Hoàng Phủ Vô Tấn muốn đem quân dự bị trở nên
chính quy hóa, trong đó tạm vạn binh mã chiêu mộ và sáu vạn quân đội đầu hàng tổng cộng là 14 vạn quân chia làm tam quân, bố trí ở Quảng Lăng
Chung Ly cùng Thọ Xuân.
Đội thuyền neo đậu ở phía Tây sông Hoài đây cũng là vị trí khúc sông hẹp nhất quan trọng hơn là ở trung tâm dòng sông có một hòn đảo nhỏ, hai
bên dựng cầu gỗ có thể khiến cho quân đội qua sông rất nhanh và thuận
tiện.
Có thể nói nếu như không có hai cầu gỗ này trong cuộc chiến Giang Đô quân đội của Hoàng Phủ Anh Tuấn đã bị toàn quân tiêu diệt.
Hoàng Phủ Vô Tấn ngưng mắt nhìn hai cây cầu gỗ thật lâu, nói với Tôn Kiến Hồng:
- Hai cây cầu gỗ này lập tức dỡ bỏ, dùng đò đưa người qua sông tương lai sẽ xây cầu gỗ lại.
- Nhưng mà như vậy sẽ khiến cho dân chúng qua sông bị bất tiện, không bằng chúng ta đổi thành cầu nổi.
Tôn Kiến Hồng khuyên can.
- Không được!
Hoàng Phủ Vô Tấn quyết đoán bác bỏ, dùng một loại khẩu khí cứng rắn nói:
- Cầu nổi cũng không thể xây dựng, chỉ có thể đưa đò bất tiện thì cũng
chỉ có vài năm mà thôi, ngươi là quân nhân điều đầu tiên cân nhắc là lợi ích quân đội những thứ khác chỉ là thứ yếu.
Tôn Kiến Hồng chỉ có thể gật đầu, lúc này Hoàng Phủ Vô Tấn lại chỉ vào hòn đảo ở trung tâm lòng sông mà nói:
- Ở trên hòn đảo đó xây dựng một tòa pháo đài, để mấy nòng pháo, phòng ngừa quân địch tương lai xây dựng cầu nổi ở chỗ này.
- Vâng ty chức minh bạch.
Hoàng Phủ Vô Tấn biết rõ hắn xuất thân bần hàn, chú trọng cảm thụ của
tầng lớp dân chúng mình dùng quân đội ước thúc hắn tuy tuân lệnh nhưng
trong lòng chưa hẳn đã tán thành, Hoàng Phủ Vô Tấn đối với Tôn Kiến Hồng có kỳ vọng rất cao, vẫn hi vọng hắn có thể mau chóng trưởng thành trở
thành đại tướng một phương.
Hắn vỗ vai Tôn Kiến Hồng mà cười nói:
- Ta có thể hiểu được cảm thụ của ngươi nhưng thực tế ngươi nên suy nghĩ một chút, thực sự dân chúng cần sang sông cũng không nhiều, bọn họ chủ
yếu là đi thăm người thân và bằng hữu mà thôi, một năm cũng chỉ có một
hai lần, chủ yếu là thương nhân cùng với quân đội, đối với những người
này đưa đò là có thể giải quyết nhu cầu của bọn họ, chỉ là phía một chút thời gian và tiền tài mà thôi. Mấu chốt chính là quân đội ảnh hưởng
nhiều nhất, hoàn toàn cần cho chúng ta phòng bị, chúng ta vượt sông
không có vấn đề mà quân địch xuôi nam lại bất tiện, cho nên cây cầu này
không thể không hủy. Ngươi là chủ tướng Giang Đô, mỗi chuyện đều có lợi
có hại, cần phải cân nhắc lợi hại rõ ràng, vậy ngươi nói xem cây cầu kia nên hủy hay không?