Một tháng trước, chính là hắn phát hiện thuế ngân thiếu hụt nghiêm
trọng, hắn sợ tới mức hoảng hồn, bởi vì dựa theo quá trình, Giang Ninh
thuỷ quân muốn lãnh thuế ngân, nhất định phải có hắn xét duyệt ký tên.
Hắn có chức trách giám sát, nhưng vấn đề là ở chỗ thuế ngân bị Hoàng Phủ Vô Tấn chuyển vào Sở Châu Diêm Thiết Chuyển Vận Ti, hơn nữa thủ quản
kho bạc lại là người của Mai Hoa vệ, cho nên thuế ngân ra vào không đến
lượt hắn phê duyệt. Đến khi hắn phát hiện thuế ngân thâm hụt, ngàn vạn
thuế ngân chỉ còn lại không tới hai trăm vạn lượng. Lúc này Dư Nghiễm
Tài mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Hắn một mặt ra lệnh tất cả quận huyện không được chuyển bạc tới Giang Ninh phủ, mặt khác thu hồi tất cả sổ sách của Sở Châu Hộ bộ phân tư, đồng thời hướng triều đình vạch tội
Hoàng Phủ Vô Tấn tham ô thuế ngân.
Trải qua một tháng kiểm tra
đối chiếu sự thật, bọn hắn rốt cục biết được Hoàng Phủ Vô Tấn thành lập
Tấn Phúc Ký thương hội, mua thấp bán cao, bí mật tham ô thuế ngân. Không ngờ đêm nay một mồi lửa, đã đem tâm huyết cùng tất cả căn cứ chính xác
của một tháng qua thiêu hủy, hắn gấp đến độ hai chân muốn lao về phía
trước.
Hắn chạy vội tới trước mặt Thân Kỳ Võ hô to:
- Thân thiểu doãn, nhất định phải lấy được công văn bên trong, bên trong Công Văn Lâu có rất nhiều tư liệu tuyệt mật trọng yếu.
Công Văn Lâu cũng là tầng lầu cao nhất trong nha một, nương tựa nhà kho, lúc này, nó đã hoàn toàn bị đại hỏa nuốt sống, Thân Kỳ Võ lắc đầu: xem tại
TruyệnFULL.vn
- Dư đại nhân, không phải là ta không
muốn cứu hoả, Công Văn Lâu bên cạnh nhà kho, đã cháy một canh giờ, bên
trong toàn bộ là gỗ và giấy, ngươi cho rằng đồ vật bên trong còn có thể
bảo vệ được sao?
- Thế nhưng mà…
Dư Nghiễm Tài gấp đến độ dậm
chân, những sổ sách kia là chứng cớ, giờ toàn bộ đã bị thiêu hủy, hắn
phải hướng triều đình bàn giao như thế nào đây. Đã xong, con đường làm
quan của hắn đã xong, hắn cơ hồ muốn khóc ra thành tiếng:
- Thân thiểu doãn, ngươi thử một lần đi! Nói không chừng còn có vài thứ chưa cháy.
- Không được!
Thân Kỳ Võ cự tuyệt:
- Dư đại nhân, thủ hạ ngươi không phải cũng có hai mươi mấy người sao?
Các ngươi có thể tự mình đi cứu, vì cái gì nhất định phải là nha dịch
của ta đi chịu chết? Thật xin lỗi, ta chỉ có thể tận tâm cứu hoả, sau đó toàn lực tìm nguyên nhân xảy ra hoả hoạn, nếu có người cố ý phóng hỏa,
ta sẽ tróc nã quy án, sẽ làm đầy đủ phận sự của ta.
Thân Kỳ Võ đã biết nguyên nhân xảy ra hoả hoạn, Trần Trực cầm Thượng phương bảo kiếm
đến, hắn nguyên lai là người của Thái tử, nói không chừng sẽ thừa cơ
diệt trừ người của phái Sở vương, hắn cũng không muốn đem mình cuốn vào
vòng chiến của Hoàng Phủ Vô Tấn, bị Trần Trực tế cờ.
- Dư đại nhân, ta muốn đi tìm Hàn Phủ duẫn báo cáo việc này, trước xin lỗi không tiếp được!
Hắn quay đầu ngựa lại, hướng phủ nha chạy đi, Thân Kỳ Võ thầm mắng mình vẫn quá non, Hàn Thuận Nghĩa gần như vậy cũng không đến, mình nhiều chuyện
đến làm gì?
Sáng sớm ngày kế tiếp, Hoàng Phủ Vô Tấn cùng đám thân binh đi tới hiện trường hỏa hoạn tối hôm qua, chỉ thấy nơi này đổ nát
thê lương, lầu các bị đốt thành than, ở nhiều nơi còn tỏa khói xanh lượn lờ, cả tòa nha môn bị đốt thành đất trống. Hai mươi mấy quan viên của
Hộ bộ phân tư đang thanh lý phế tích, bên ngoài đứng đầy dân chúng từ
các nơi chạy đến xem náo nhiệt, hơn mười tên nha dịch đang duy trì trật
tự, không cho phép bọn họ tiến vào bên trong phế tích.
Thật xa, Giang Ninh huyện Huyện lệnh Tả Vân trông thấy Hoàng Phủ Vô Tấn đến, bước lên phía trước thi lễ:
- Ty chức tham kiến Điện hạ!
Vô Tấn xoay người xuống ngựa hỏi:
- Có người thương vong không?
- Hồi bẩm điện hạ, chỉ có một người khi cứu hoả té bị thương, nhưng không đáng ngại, ngoài ra không có thương tổn gì.
Vô Tấn gật gật đầu, hắn thấy bên cạnh phế tích có một ít hòm sắt bị đốt biến hình, liền hỏi:
- Bên trong hòm sắt là gì vậy?
- Bên trong rương là khuôn đúc tiền cùng kiểu dáng thuế ngân các nơi,
cũng chỉ có chúng không có bị thiêu hủy, những thứ khác toàn bộ không
còn.
- Thân thiểu doãn các ngươi đâu? Còn có Hàn đại nhân, bọn hắn đã tới chưa?
- Thân thiểu doãn tối hôm qua đã tới một lát, sau đó rời đi, Hàn đại nhân thì sinh bệnh, không cách nào tới.
Vô Tấn cười cười, xem ra là gừng càng già càng cay. Lúc này, Dư Nghiễm Tài vừa vặn từ bên cạnh đi qua, Tả Vân vội vàng gọi hắn một tiếng:
- Dư đại nhân, Tự Lương Vương điện hạ tới.
Dư Nghiễm Tài hừ một tiếng, lại không để ý tới, hắn cũng không ngu xuẩn.
Tối hôm qua sau khi tỉnh táo lại, cũng dần dần đoán được là Hoàng Phủ Vô Tấn hạ thủ. Sáng hôm nay, ở nhà kho cùng Công Văn Lâu có dấu vết dầu
hỏa, rõ ràng cho thấy có người phóng hỏa, ngoại trừ Hoàng Phủ Vô Tấn còn ai vào đây?
Trong lòng của hắn phẫn hận dị thường, không thèm nhìn Tả Vân gọi hắn, Hoàng Phủ Vô Tấn lại lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ là một Ngoại Lang nho nhỏ, cũng dám coi rẻ bổn Vương sao?
Trong nội tâm Dư Nghiễm Tài phẫn hận tới cực điểm, nhưng lại không thể làm gì, chỉ phải tiến lên oán hận chào:
- Ty chức Dư Nghiễm Tài, tham kiến Điện hạ!
Hoàng Phủ Vô Tấn thản nhiên nói:
- Dư đại nhân, Hộ bộ phân tư vài thập niên đều không có sự tình, ngươi
tới mới hai tháng, liền xảy ra sự kiện nghiêm trọng như vậy, thiêu hủy
hồ sơ trọng yếu vài thập niên, Dư đại nhân, trách nhiệm của ngươi rất
lớn đó!
Dư Nghiễm Tài nhịn không được nữa, hắn phẫn hận nói:
- Là có người vì tiêu hủy chứng cớ, phóng hỏa đốt lâu, ta khó thoát khỏi
tội, nhưng tội cũng không bằng kẻ dám tham ô mấy trăm vạn lượng thuế
ngân.
Hoàng Phủ Vô Tấn biến sắc, lạnh như băng nhìn hắn, gằn từng chữ:
- Ngươi dám vu oan bổn Vương, dao động quân tâm của ta?
Dư Nghiễm Tài cũng bất chấp nhiều như vậy:
- Sự thật như thế, chờ Trần đại nhân đến, kiểm kê Vật Tư, thẩm tra đối
chiếu thuế ngân thực tế, chân tướng hết thảy liền rõ ràng.
Vô Tấn vốn định dùng cớ dao động quân tâm giết hắn, bỗng nhiên nội tâm xoay chuyến, liền khinh thường cười nói:
- Rất tốt, đến lúc đó chúng ta tới từng nơi thẩm tra đối chiếu thực tế.
Chỉ là của ta muốn nói cho ngươi, ta có rất nhiều vật tư quân dụng đều
không ở Giang Ninh, có thể rất hao phí thời gian, ngươi có chuẩn bị tốt
chưa hả?
Dư Nghiễm Tài cắn răng nói:
- Ta có rất nhiều
thời gian, một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì
ba tháng, chỉ cần ngươi không lấy thế đè người, ta nhất định sẽ tra rõ
ràng.
Hoàng Phủ Vô Tấn ánh mắt híp lại:
- Tốt! Ta cũng không lấn ngươi quan nhỏ, chúng ta lấy sự thật mà nói.
Hắn vung tay lên:
- Chúng ta đi!