Hoàng Phủ Bách Linh lo lắng là lo lắng chuyện này, Duy Minh không ra
làm quan thì biết cũng không sao nhưng đi trên con đường làm quan, nếu
biết cữu cữu của mình là đầu lĩnh của Phượng Hoàng hội thì không chỉ Duy Minh tiền đồ vô vọng mà còn ảnh hưởng tới cả tính mạng, chuyện này
tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
- Vậy xin nhờ Trần đảo chủ
rồi, tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này, kể cả thân thế của bọn hắn
cũng tạm thời không cho ai biết. Di ngôn của Thiên Phượng công tử, Duy
Minh năm ba mươi tuổi mới được biết.
- Tiền bối yên tâm, ta hiểu rõ.
Lúc chạng vạng tối, Vô Tấn đi tới nhà của đại ca mình, lúc này nhà của đại
ca hắn vô cùng náo nhiệt, người nhà của Thích Hinh Lan cũng tới thăm Duy Minh, phụ thân của Thích Hinh Lan là Thích Khai Phục, giáo sư quận học, cũng là ân sư của Duy Minh, hai đứa con rai là Thích Bái cùng với Thích Thịnh, Thích Bái cùng Thích Thịnh cũng đọc sách Thích Bái cũng đậu cống cử sĩ, năm nay tham dự thi tiến sĩ, mà Thích Thịnh thì chỉ đỗ cử nhân,
năm ngoái trúng kinh khoa, hắn kém Duy Minh hai tuổi, hiện tại ở huyện
nha Bình Hồ đảm nhiệm chức chủ sự kho tào, Duy Minh đang chuẩn bị đưa
hắn làm hộ tào thay cho mình.
Trừ phụ tử ba người bọn họ ra còn
có mẫu thân của Thích Hinh Lan và hai chị của nàng, đều đang ở nhà bếp
hỗ trợ, bốn chất nhi chất nữ tuổi tác cũng sàn sàn Đóa Đóa và Lạc Lạc
đang chơi một bầy trước sân.
Ở trong phòng, Duy Minh nằm ở trên
giường đang cùng với hai anh em rể và nhạc phụ cùng Vô Tấn nói chuyện
phiếm, trải qua hai ngày tĩnh dưỡng ở nhà, thương thế của Duy Minh đã
chuyển biến tốt đẹp, khí sắc không tệ, thần thái sáng láng, tất cả mọi
người hiện tại đang thương lượng nên để Thích Thịnh vào kinh tham gia
khảo thí tiến sĩ hay là tiếp nhận khuyên bảo của Duy Minh làm hộ tào chủ sự.
Thích thị huynh đệ lớn lên đều rất thanh tú, Thích Thịnh văn nhược nói chuyện cũng tinh tế, bản thân hắn thì lại muốn vào kinh
tham gia khảo thí tiến sĩ.
- Nghe nói năm nay kỳ thi sửa lại quy
tắc, thi đậu kinh khoa cử nhân cũng có tư cách tham dự khảo thí tiến sĩ
rồi, ta cũng muốn vào kinh thử một lần, dù sao kinh khoa cánh cửa cũng
quá thấp, làm quan chỉ tới ngũ phẩm, ta cảm thấy tiền đồ của mình thật
bất lợi.
Thanh âm của Thích Thịnh rất nhỏ cần phải lắng nghe mới
rõ được, Vô Tấn thầm lắc đầu người này có phần ẻo lả hơn nữa cũng không
thức thời rõ ràng không cho đại ca mặt mũi, có thể tiếp nhận chức hộ tào được sao? Khó trách Tô Hàn Trinh muốn phỏng vấn hắn, đoán chừng hắn ở
Bình Hồ huyện lăn lộn cũng không được tốt,.
- Nhị đệ đệ hai lần
thi cống cử sĩ đều rớt thì nói chi tới thi tiến sĩ, ta cho rằng khả năng đệ đậu tiên sĩ là rất nhỏ, hơn nữa triều đình cho phép kinh khoa được
thi tiến sĩ nhưng hạn ngạch trúng tuyển có hạn, không hề gia tăng, vẫn
là ba mươi người cho nên triều đình có cho thi hay không cũng không có ý nghĩa gì, tiến sĩ vẫn là thiên hạ của cống cử sĩ, đệ đừng đi hãy nghe
Duy Minh sắp xếp.
- Làm sao huynh biết đệ không đậu?
Thích Thịnh mất hứng lầm bầm một câu, phụ thân bên cạnh hắn là Thích Khai Phục cười ha hả hỏi Vô Tấn:
- Vô Tấn ngươi nói ý kiến của ngươi đi.
Thích Khai phục dạy dỗ Duy Minh vài chục năm, sớm đã biế Vô Tấn thậm chí còn
dạy cho Vô Tấn mấy ngày đọc sách chỉ vì Vô Tấn ngu dốt nên mới bỏ qua,
hắn nghe Duy Minh nói Vô Tấn ở ngoài vài năm về nhà trở nên vô cùng
thông minh, trong lòng thầm kinh ngạc muốn thăm dò một thoáng.
Duy Minh hiểu ý của phụ thân liền cười với Vô Tấn:
- Vô Tấn năm đó nhạc phụ ta dạy đệ một tháng vẫn khong biết được chữ, tục ngữ có câu một ngày làm sư cả đời là phụ, đệ cũng nên thi lễ.
Vô Tấn tuy trong lòng không nguyện ý nhưng đại ca đã nói cũng nên nể mặt
mũi, hắn liền đứng dậy thi lễ thật sâu với Thích Khai Phục:
- Tiểu tử Vô Tấn, đa tạ lão tiên sinh năm đó dạy bảo, Vô Tấn ngu dốt, đê cho lão tiên sinh thất vọng rồi.
- Không thất vọng.
Thích Khai Phục vuốt râu gật đầu, Vô Tấn biết lễ, cho thấy so với năm đó đã
khác biệt, năm đó thiếu chút nữa là hắn đốt mất chòm râu của lão.
- Ngươi nói đi, ta rất muốn nghe ý kiến của ngươi, Thịnh nhi vào kinh hay là ở đây làm hộ tào?
Vô Tấn thấy Thích Khai Phục mới năm mươi tuổi, tinh thần quắc thước, hơn
nữa nghe nói là xuất thân tiến sĩ, mạch suy nghĩ rõ ràng nhanh hơn con
của hắn rất nhiều, nếu như người này mà làm hộ tào chủ sự thì thật không tệ hắn liền khẽ cười nói:
- Vãn bối cảm thấy nếu như Thích lão tiên sinh chịu rời núi thì đây chính là phúc của Tô đại nhân.
- Ngươi nói lão phu?
Thích Khai Phục nhịn không đưới mà cười to:
- Duy Minh ngươi nói ta có thể không?
Duy Minh chưa bao giờ nghĩ tới điều này, Vô Tấn đưa ra đề nghị này khiến
cho hắn tinh tế tưởng tượng, tim cũng đập thình thịch, với uy vọng của
nhạc phụ ở Đông Hải quận thì lão chịu rời núi chính là một trợ lực rất
lớn của Tô đại nhân, nhưng hắn không lập tức tỏ thái độ lại cười nói với Vô Tấn:
- Vô Tấn đệ nói tiếp đi.
Vô Tấn nhanh chóng liếc
qua Thích Khai Phục thấy hắn tưởng mình nói đùa nhưng hai mắt lại sáng
lên, cho thấy trong lòng của hắn cũng có ý, chỉ là không muốn tranh
giành với nhi tử, Vô Tấn tiếp tục cười nói:
- Thích nhị ca đảm
nhiệm chức chủ sự hộ tào tuy tốt nhưng mà lâu dài vẫn không có tiền đồ
bằng thi tiến sĩ, ca thấy Thích nhị ca tài học và khát vọng đều rất cao
nếu như chỉ dừng lại ở quan ngũ phẩm thì thật đáng tiếc, hơn nữa hiện
tại nhân số trúng tuyển tiên sĩ có mở rộng hay không bây giờ nói vẫn còn hơi sơm, ta đoán rằng triều đình đang cân đối, nếu như toàn bộ cống cử
sĩ đậu không có kinh sĩ thì triều đình cũng mất mặt mũi, cá nhân ta cho
rằng lần này rất có thể sẽ mở rọng nhân số trúng tuyển đương nhiên ta
tôn trọng ý của Thích nhị ca.
Thích Bái bất mãn nhìn Vô Tấn, hắn
hiểu tâm tư của Vô Tấn vì để cho phụ thân đảm nhiệm chức hộ tào chủ sự
cho nên liền muốn cho huynh đệ của mình thi tiên sĩ, trình độ tiểu đệ
của hắn hắn không rõ thì ai rõ, tiểu đệ hắn hai lần thi cống cử sĩ đều
rớt, thi đậu kinh khoa trúng tuyển thuần túy cũng chỉ là may mắn, bây
giờ đi thi tiến sĩ khi trở về chỉ sợ cơ hội đảm nhiệm chức chủ sự hộ tào cũng không còn, gà bay trứng vỡ, quan trọng hơn là, Thích Bái phản đối
phụ thân ra quan trường làm quan, phụ thân đã ngoài năm mươi tuổi cần
tĩnh dưỡng hơn.
Nhưng hắn khó nói với Vô Tấn bèn lạnh lùng nói với huynh đệ:
- Nhị đệ trình độ của đệ huynh còn không biết sao, đệ làm sao đỗ tiến sĩ được?
- Đại ca sao huynh lại nói vậy?