Nghĩ giống Tiểu Hòa, Tiểu Thuận mở miệng hỏi: “Hoàng thượng, có cần phải gia tăng thị vệ không…”

Triệu Tĩnh sắc bén nhìn về phía hắn: “Không cần.”

Có nhiều thị vệ hơn cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ sợ sẽ làm người kia cho rằng hắn là hạng người sợ chết mà thôi.

Đây là chuyện riêng của bọn hắn, không cần người khác nhúng tay vào.

Cho Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận lui ra, Triệu Tĩnh tiếp tục phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra cửa, chờ đợi bóng hình kia đến.

Tối hôm qua, y không xuất hiện, chắc là phải điều trị vết thương. Dù hắn đã rất ôn nhu, nhưng lần đầu tiên hoan ái cũng đã làm y bị tổn thương.

Đêm nay, y nhất định sẽ tới, bởi vì y là cửu hoàng thúc của hắn, là một người có trái tim kiêu ngạo, dù chết cũng không chịu nhục.

Hai ngày nay, hoàng hậu lại thỉnh thoảng sai người tới ám chỉ hắn nên quan tâm tới nàng. Đáng tiếc, hoàng hậu chỉ là Hồng Linh, chứ không phải Hồng Lân.

Hắn sai người truyền lời, nói là do quốc sự bận rộn, hơn nữa chiến sự liên miên, thân làm hoàng đế, hắn còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.

Hồng Linh cũng rất chăm lo cho hắn, nàng thường sai người mang bát canh do chính tay nàng nấu tới cho Triệu Tĩnh bồi bổ thân thể. Từ sau khi hắn đăng cơ, Hồng Linh cũng không còn quan tâm đến chính sự nữa, có được một người hiền tuệ như thế làm hoàng hậu thì còn cầu gì nữa?

Triệu Tĩnh buông tấu chương, ấn ấn mi tâm, yên lặng thở dài, tự hỏi có phải mình đã quá ích kỷ không?

Mà vấn đề này hắn chưa từng có được đáp án.

Bảo hắn buông tay, hắn làm không được. Lần đầu tiên gặp người kia, hắn đã quyết tâm không bao giờ buông tay. Nếu đã không buông tay, chỉ có thể ích kỷ chiếm lấy người đó, dù hai tay nhiễm đầy máu tanh cũng không màng.

Giơ tay lên, vốn là một đôi tay trắng nõn thon dài, không một chút tỳ vết, huống chi là máu.

Vùi mặt vào lòng bàn tay, thật lâu không nói gì.

Hắn có chút mệt mỏi…

Hàn quang chợt lóe, Triệu Tĩnh cảm thấy vai trái nhói đau, ngẩng đầu lên, hắn không khỏi kinh ngạc…

Là y… Nhưng y đang mặc trên mình một bộ y phục màu đen? Từ khi gặp y, đây là lần đầu tiên hắn thấy y mặc quần áo không phải màu trắng.

“Hừ! Ngươi không sợ chết sao?” Triệu Hồng Lân hừ lạnh, cả người tỏa ra sát khí dày đặc. Xem thường y ư? Ngay cả một tên thị vệ cũng không thêm, thậm chí hai tên tiểu thái giám cũng không thấy đâu.

Triệu Tĩnh vẫn nhớ kỹ. Năm hắn chín tuổi, cửu hoàng thúc vì cứu hắn đã dùng phiến diệp tử bắn vào giữa trán phản tặc… Hôm nay, phiến diệp tử này, chỉ sợ cũng là bắn vào chỗ đấy, chỉ khác đó chính là trán mình….

Nhìn về phía cái người lạnh như băng nhưng vẫn xinh đẹp như xưa kia, Triệu Tĩnh cười, cười sáng lạn như thuở còn bé: “Cửu hoàng thúc, Tĩnh Nhi chờ ngươi đã ba ngày… Chỉ là, một kiếm này… nhưng lại trật mất rồi…”

Nụ cười ngoài ý muốn kia làm Triệu Hồng Lân lặng đi một chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi. Trái tim y trong nháy mắt như ngưng kết lại, đầu ngón tay mang theo Xuât Vân kiếm mỏng manh như cánh ve, lạnh lùng chỉ vào giữa mi tâm của hắn: “Lần này… sẽ không trật nữa…”

Triệu Tĩnh vẫn tươi cười như cũ, tựa hồ vô cùng vui vẻ: “Có thể chết trong tay cửu hoàng thúc, Tĩnh Nhi chết cũng không oán.”

Ngón tay bạch ngọc khẽ run lên, Triệu Hồng Lân cắn môi, hàn quang như lưu tinh đoạt mạng lóe lên… lạnh như băng đầy vô tình bắn thẳng về mục tiêu.

Điều gì tới cũng sẽ tới…

Triệu Tĩnh tươi cười, nhìn thẳng về phía Triệu Hồng Lân không chớp mắt.

Trước khi chết, hắn muốn khắc sâu dung nhan của y vào trong lòng!

Một lúc sau…

Triệu Tĩnh trừng mắt nhìn, vì sao hắn không cảm thấy đau đớn như dự đoán?

“Giết ngươi, không thể giải được mối hận trong lòng ta! Ngươi chết rồi, khác gì ngươi được giải thoát!” Triệu Hồng Lân lạnh nhạt nói: “Là ngươi lãnh huyết trước, đừng trách ta vô tình! Ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng đâu…”

Gió lạnh mang theo mưa thu tiến vào Ngự Thư phòng, đưa đẩy ánh nến lập lòe, cuốn theo luồng khí ấm áp.

Triệu Tĩnh ngỡ ngàng đứng thẳng, nhìn về phía bóng đen đã sớm tung bay trong gió…

Hoa nến lúc sáng lúc tối, trên ngự án lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đó chính là thứ vốn nên bắn vào hắn chứ không phải cắm sâu vào thớ gỗ – Xuất Vân kiếm!

Vươn tay cố gắng nhổ nó ra, lại bị nó cắt vào ngón trỏ, từng giọt máu đỏ sẫm rơi xuống, Triệu Tĩnh ngây ngốc nhìn, không cảm thấy đau đớn chút nào…

“Ôi… Hoàng thượng…”

Tiểu Hòa cố gắng nói thật bé. Ở đằng sau, Tiểu Thuận đóng cánh cửa Ngự Thư phòng lại, ngăn không cho gió lạnh xâm nhập, hoa nến cũng ngoan ngoãn không lay động nữa.

Hai người nhìn thấy tấu chương bị gió thổi rơi xuống đất, chưa kịp cúi xuống nhặt lên, đã bị vết máu đỏ sẫm trên vai Triệu Tĩnh thu hút tất cả sự chú ý. Cửu vương gia… đã tới rồi ư?

Một người vội vàng tìm hòm thuốc đặt ở góc phòng, người còn lại thì tới bên Triệu Tĩnh, sốt ruột hô: “Hoàng thượng, nô tài đi mời ngự y tới ngay.”

Triệu Tĩnh lấy lại tinh thần, nhìn Tiểu Thuận: “Đừng cho ai biết Trẫm bị thương. Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai tới thái y viện lấy kim sang dược đặc chế cho Trẫm là được, vết thương này dùng dược bình thường sẽ không cầm được máu.”

Không cầm được máu? Hai tiểu thái giám biến sắc. Tiểu Thuận vội vàng chạy như bay về phía thái y viện, không thèm quan tâm tới Triệu Tĩnh đang gọi lại.