Ed: Jang Bò

Tống Hiểu Hoa thật sự rời đi, không phải đi một lát sẽ về được, lúc cô rời đi, Thẩm Cảnh tự mình ra sân bay đưa cô lên máy bay, sau đó nhìn bóng lưng của cô đột nhiên giống như hiểu được cảm giác của Tống Hiểu Hoa mỗi lần đưa anh lên xe lửa đi học trước kia. 

Vật đổi sao dời, không nghĩ tới hôm nay sẽ biến hóa như vậy.

Thời tiết từ từ chuyển lạnh, lúc Thẩm Cảnh đi ra phi trường, gió thổi rất lớn, thổi tung cả bụi đường, nhưng lại không thể thổi đi sự buồn bã trong lòng anh.

Hai nguời vẫn liên lạc giống như trước đây, nhưng cũng không có nói tỉ mỉ về cuộc sống của mình, chỉ nói rất đơn giản, chỉ vài lời đối phương có thể hiểu, bọn họ giống như ở chung một chỗ nhưng lại không ở chung một chỗ, cả hai đều hiểu cho đối phương, nhưng mà không có ai nói đến chuyện tình cảm.

Khoảng cách hình như cũng không có gì là đáng sợ.

Sau khi tốt nghiệp, có không ít người lựa chọn học nghiên cứu sinh, học sinh trường Y phải luôn luôn không ngừng trau kinh nghiệm cho mình, nhưng Thẩm Cảnh lại lựa chọn vừa làm việc vừa học, bản thân anh trong lúc đi học đã thi không ít chứng chỉ, danh tiếng trong trường học cũng rất lớn, kỳ thực tập anh tự mở một phòng khám Nha khoa, thời điểm mọi người đang đi tìm việc làm, anh đã có phòng khám riêng của mình.

Ngày khai trương, ông chủ Dương cố ý gửi tới rất nhiều giỏ hoa, thậm chí ngay cả mấy người đã từng mua tranh của Thẩm Cảnh cũng gửi tới một chút tâm ý, nhìn thế kia không giống như là khai trương phòng khám bệnh mà giống như là mở  cả bệnh viện Nha khoa.

Hiện tại Thẩm Cảnh không thiếu tiền, anh có nguồn thu khá ổn định, nhưng mà phải làm sao để tiền lại đẻ ra tiền đối với anh hiện tại mới là vấn đề?

Giống như việc ban đầu anh cố ý chọn chuyên nghành này, chính là do nhìn trúng tiềm lực phát triển của nó.

Ngay từ lúc trước nghỉ đông và nghỉ hè anh đều đến bệnh viện Nha khoa quen biết để học tập, đã học được không ít kinh nghiệm thực tế, hiện tại chính mình mở phòng khám cũng không cần lo lắng điều gì.

Học tập được kinh nghiệm, cộng thêm danh tiếng của chính bản thân còn có ông chủ Dương giới thiệu bạn bè của mình tới khám, nên công việc của phòng khám cũng rất được.

Ông chủ Dương rất nể mặt anh thỉnh thoảng sẽ đến phòng khám của Thẩm Cảnh khám răng, còn lừa gạt cháu gái mình đến đây, cháu gái ông vốn không vui, cảm thấy răng lợi mình rất tốt, đi theo ông mình tới đây vừa nhìn thấy Thẩm Cảnh, không nói gì cả, cũng không muốn cho Thẩm Cảnh khám răng cho mình.

Chỉ là răng của cô không đều, sau đó Thẩm Cảnh niềng răng cho cô, dặn cô một tháng qua tái khám một lần, thế nhưng mà cô gái này tuần nào cũng ghé qua một chuyến, cũng không phải qua khám răng, mà chính là dẫn theo bạn bè mà mình giới thiệu tới đây.

Sau đó ông chủ Dương lại trêu chọc Thẩm Cảnh, nói: "Cậu cũng không biết đó thôi, cháu gái của ta sau khi trở về ngày nào cũng ở trước mặt chúng ta khen cậu rất đẹp trai rất ưa nhìn, còn nói sau này muốn gả cho cậu."

Thẩm Cảnh mặc áo khoác trắng, trên mặt đeo khẩu trang màu trắng, cười nói: "Thật sao?"

Ông chủ Dương tiếp tục nói: "Phòng khám của cậu có lẽ bệnh nhân phần lớn là các cô gái đi, cậu xem gương mặt này của cậu thật đúng là rất biết gieo họa cho các cô gái."

Khoan hãy nói là thật hay không, gương mặt này của Thẩm Cảnh giống như là hàng hiệu, lại cộng thêm danh tiếng trong trường học, thậm chí đã từng có các tiền bối đưa con của mình tới đây khám, hơn nữa hôm nay Cao Nhất Suất cũng đã tới làm việc ở đây, các cô gái đúng là tới liên tục không ngừng.

Cao Nhất Suất ngày nào đó trong lúc làm việc cười nói: "Tớ nói này Thẩm Cảnh, cậu nhìn tớ xem có phải là đẹp trai đến xuất sắc rồi không?"

Thẩm Cảnh liếc mắt nhìn anh, sau đó trả lời: "Có lẽ là vậy."

Cao Nhất Suất vỗ một cái vào Thẩm Cảnh nói: "Cái gì mà có lẽ hả? Phải nói là kể từ khi tớ đến tới nơi này làm việc, khách cứ phải gọi là nối liền không dứt, mấy cô gái mười tám đôi mươi kia đều nhìn tớ cười khúc khích, ai u, theo lý tớ đã trở thành thương hiệu cho phòng khám của cậu rồi."

Thẩm Cảnh nhàn nhạt ồ một tiếng, liền cúi đầu cầm điện thoại di động, tiếp tục gọi điện thoại cho người bệnh để báo họ tới làm răng giả.

Cao Nhất Suất cười hắc hắc một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì, tớ chính là muốn nói, cậu xem phòng khám làm việc tốt như vậy, tớ muốn góp thêm cổ phần, cậu thấy có được không?"

Thẩm Cảnh rũ mắt xuống, nói: "Cậu đã nói đến như thế rồi, không có mặt cậu phòng khám bệnh chắc sẽ phải gỡ biển hiệu, cho nên tớ làm sao có thể không đồng ý đây?"

Cao Nhất Suất cười khúc khích, vỗ vỗ bả vai Thẩm Cảnh, nói: "Nhìn đi, đây mới đúng là huynh đệ nha, thật không hỗ là cùng ăn cùng ngủ với nhau từ trung học đệ nhất tới giờ."

Thẩm Cảnh vươn tay gạt tay Cao Nhất Suất, trả lời: "Chú ý cách dùng từ, cậu không biết là hai thực tập sinh của phòng khám vẫn luôn nghĩ rằng hai chúng ta đang léng phéng sao?"

Cao Nhất Suất nghiêng đầu nhìn thấy hai thực tập sinh bên cạnh đang đỏ mặt cười tít mắt nhìn chính mình và Thẩm Cảnh, trong đáy mắt chứa đầy sự hưng phấn.

Cao Nhất Suất lập tức trở về dáng vẻ nghiêm túc.

Đúng lúc này Thẩm Cảnh đang muốn mở rộng phòng khám, nếu Cao Nhất Suất muốn góp cổ phần, vừa vặn có thêm nhân lực, lúc đó cũng sẽ không đến mức quá bận rộn như bây giờ.

Mà anh cũng sẽ có nhiểu thời gian dành cho hội họa hơn.

Còn nhớ lúc đầu ông chủ Dương có nói, sẽ làm cho tác phẩm của Thẩm Cảnh giá trị trở nên gấp bội, mà ông chủ Dương cũng đã nói chuyện với mình, ông muốn cho Thẩm Cảnh một cơ hội, lại giúp móc nối quan hệ, giúp anh lăng xê và marketing, những năm này, anh đi theo ông chủ Dương đã học được rất nhiều.

Đến hôm nay anh đã quen ông chủ Dương được năm năm, mà anh ở trong hội cũng đã tạo ra được danh tiếng của mình, một bức họa có thể bán được hơn trăm vạn tệ.

Việc này đối với một họa sĩ trẻ mà nói quả thật có thể nói là kỳ tích.

Mà Thẩm Cảnh chính là một kỳ tích.

Dĩ nhiên cũng có người nói anh đại khái là dựa vào gương mặt ở trong hội được vài người ưa chuộng, cũng có người nói gia đình anh có tiền cho nên một mực lăng xê, lại có người nói anh được như vậy nhất định là có người bao nuôi, bằng không sao có thể có được thành tích như vậy?

Tóm lại mỗi người nói một kiểu, đáng tiếc người trong cuộc lại hoàn toàn không quan tâm.

Bất kể là dựa vào gương mặt hay là dựa vào khả năng, anh đều đã thành công không phải sao? Hôm nay tiện tay ném ra một bức tranh chính là có một đống tiền, chưa nói đến sau này tỉ giá sẽ còn tăng, chỉ cần mình không ngừng lăng xê, marketing còn sợ gì?

Phạt Võ vương không nghĩ tới lúc trước mình chỉ là rảnh rỗi nghiên cứu chút thư họa  hôm nay nó lại trở thành công cụ kiếm tiền hữu ích.

Cái thế giới này luôn làm cho người ta không ngờ, và tràn đầy hấp dẫn, không phải sao?

Còn chuyện đáng nhắc tới nữa là chuyện Khương Hồng Cẩm và Thương Hợp Thuấn vừa tổ chức lễ cưới, mấy hôm trước Thẩm Cảnh vừa tham gia hôn lễ hai nguời, mặc dù đã hơn bốn mươi nhưng Khương Hồng Cẩm mặc áo cưới đứng cùng với Thương Hợp Thuấn nhìn không hề thấy tuổi già, ngược lại còn cảm giác giống như càng ngày càng trẻ.

Nói thật, Thẩm Cảnh đối với chuyện hai người họ về chung nhà, cũng không cảm thấy kinh ngạc, hoặc là nói ngay từ đầu anh đã nghĩ sẽ là kết quả như vậy.

Gừng hồng cầm cùng thương hợp Thuấn từ của mình trung học đệ nhất cấp bắt đầu gãy giày vò vọt cho tới bây giờ, hai nguời có thể kết hợp, không thể không nói nhất định là lẫn nhau thật sự có tình cảm.

Gừng hồng cầm sợ bị thương, đồng thời cũng sợ tình cảm, để cho nàng trước mặt thương hợp Thuấn  thế công hết lần này tới lần khác lui bước, vậy mà thương hợp Thuấn nhưng cũng dùng hành động của mình chứng minh một chuyện.

Hắn sẽ không giống là đã từng Thẩm Hạo dương một dạng.

Gừng hồng cầm cuối cùng vẫn là lõm vào, thương hợp Thuấn khiến cho   mình muốn, nhìn hắn  mẫu thân mình ánh mắt, khiến Thẩm cảnh yên tâm.

Nếu Khương Hồng Cẩm lựa chọn Thương Hợp Thuấn, nhất định bà đã suy nghĩ kỹ càng, Thẩm Cảnh sẽ không ngăn cản.

Đối mặt với cha dượng trẻ tuổi, tha thứ cho Thẩm Cảnh không có cách nào kêu một người đàn ông có tuổi tác cũng không hơn mình là bao bằng cha, cũng may đối phương cũng không có cố chấp, không để ý đến loại chuyện xưng hô này, ngược lại còn giơ ly rượu lên, hướng về phía Thẩm Cảnh nhướng nhướng mày nói: "Tôi đã thành công rồi, mà cậu tới chừng nào thì mới có thể rước Tống Hiểu Hoa vào nhà đây?"

Thẩm Cảnh cầm ly rượu cạch với anh ta, trả lời: "Tôi và Tống Hiểu Hoa là đối mặt, luôn có thể tương ngộ."

Thương Hợp Thuấn nhún vai, nói: "Vậy tôi chỉ có thể chúc cho cậu và Hiểu Hoa sớm gặp nhau."

Thẩm Cảnh gật đầu.

Ở lại thành phố A mấy hôm, anh liền trở về thành phố C, trước khi đi Thương Hợp Thuấn nói muốn cho anh một món quà lớn, anh cũng không để ở trong lòng, vội vã rời đi.