Editor: Jang bò

Buổi văn nghệ chào mừng tân sinh viên, Tống Hiểu Hoa được chọn để múa chính, đối với cô mà nói đây chính là sự khích lệ lớn lao, bình thường mấy đàn chị không thích nàng thì hôm nay ấn tượng của họ đối với Tống Hiểu Hoa cũng hoàn toàn thay đổi, Tống Hiểu Hoa tuy thân hình cũng không có mảnh mai, nhưng khi cô nhấc tay nhảy múa thì mọi ánh hào quang dường như đang vây quanh cô, dù là người không hiểu vũ điệu, cũng sẽ có suy nghĩ rằng cô chính là một diễn viên múa chuyên nghiệp.

Vô luận lúc ngồi dưới khán đài kia nhỏ bé như thế nào, khi đứng lên lập tức sẽ là ngôi sao sáng nhất bầu trời, làm cho người ta sẽ không thể tự chủ mà đặt ánh mắt dõi theo cô.

Cũng không trách được lúc trước Đội trưởng nhìn cũng không cần nhìn bài diễn tập của cô, đã trực tiếp báo lên tiết mục, có vài người trời sinh đã thuộc về sân khấu.

Giống như Tống Hiểu Hoa.

Vừa đúng lúc lần này Thẩm Cảnh cùng ông chủ có việc ra cửa, ông chủ dẫn anh sang vùng khác tham gia đấu giá, lần này mục đích chủ yếu là vì muốn gia tăng danh tiếng cho anh, thời điểm vừa tới nơi, anh mới biết chuyện Tống Hiểu Hoa sẽ biểu diễn ở trường, Tống Hiểu Hoa vẫn cảm thấy đây không phải là chuyện gì lớn, nên không nói cho Thẩm Cảnh.

Ông chủ liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh, nói: "Sao vậy? Lòng không yên."

Thẩm Cảnh trầm mặc mấy giây, nói: "Chẳng qua là cảm thấy có chút đáng tiếc, hôm nay có buổi biểu diễn của một người quan trọng."

Ông chủ đáy mắt mang theo một chút cười, dò hỏi: "Bạn gái?"

Thẩm Cảnh lắc đầu một cái, nói: "Bây giờ còn chưa phải, nhưng chắc sẽ nhanh thôi."

Ông chủ ha ha cười lên, nói: "Xem ra cậu phải thật thích người kia, bình thường trong các buổi triển lãm tranh, hay trong phòng ăn có nữ khách hàng làm quen với cậu cũng không thấy cậu có cảm giác gì, bây giờ nhìn cậu chủ động nói ra, quả thật là đặc biệt để ý đối phương."

Thẩm Cảnh cười cười, cũng không phủ nhận.

Anh cầm điện thoại di động lên, quay một đoạn video gửi đi, cũng không có nói gì nhiều, tóm lại chính là cổ vũ Tống Hiểu Hoa dặn cô buông lỏng cố gắng, và nói một ít lời có ý tứ.

Nhận được video Tống Hiểu Hoa ngồi vừa xem vừa cười, nếu không phải là ở đây có nhiều người, cô thật sự muốn hôn lên màn hình điện thoại vài cái, nhưng nghĩ lại thấy hành động này hình như có chút biến thái rồi, Tống Hiểu Hoa nhịn......

"Ah, cái cậu đẹp trai này, ta đã từng gặp!" đàn chị khóa trên đến tìm Tống Hiểu Hoa, không cẩn thận nhìn thấy đoạn video đang được phát trên điện thoại của Tống Hiểu Hoa, nói.

Tống Hiểu Hoa ngẩng đầu lên nhìn về phía đàn chị của mình, cười lên, nói: "Thật sao? Ở đâu vậy?"

Đàn chị đó trả lời: "Đó là lúc chị gái ta dẫn ta theo đi xem triển lãm tranh, ta nhìn thấy cậu ấy đang làm việc ở bên trong, rất là đẹp trai đó, nên ta đã lén nhìn nhiều một chút."

Tống Hiểu Hoa nghe thấy triển lãm tranh, buồn bực, nói: "Triển lãm tranh sao? Nhưng theo như em biết, anh ấy hình như chỉ làm thêm việc đánh đàn dương cầm ở một nhà hàng, chị chị sẽ không phải là nhận lầm người chứ?"

Đàn chị kia khẳng định nói: "Chính là cậu ta, chắc chắn, thị lực của ta rất tốt, hơn nữa, hơn nữa chỉ cần là trai đẹp ta đã nhìn qua đều sẽ không quên được."

Tống Hiểu Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đàn chị mình, hì hì cười, nói: "Vậy sao, vậy em cũng không rõ ràng lắm."

Đần chị này tiến tới nhìn Tống Hiểu Hoa, hỏi "Cậu ta là gì của em vậy?"

Tống Hiểu Hoa mặt đỏ lên, đàn chị này cười nói: "Được rồi, không cần nói, ta hiểu, bạn trai, có đúng hay không! Ha ha ha, Hiểu Hoa, thật sự không tệ! Bạn trai này tiêu chuẩn còn rất cao!"

Tống Hiểu Hoa vội vàng lắc đầu một cái, nói: "Không phải, là em thích anh ấy mà thôi, anh ấy không thích em."

Người đàn chị này sờ sờ lên cằm, nhíu mày, nói: "Không sao, về sau nhất định sẽ thích, nghe ta, em tài giỏi như vậy, sau này sẽ có một xấp dầy người theo đuổi."

Tống Hiểu Hoa véo lên cánh tay mũm mĩm của mình trả lời: "Chị, em đây rất mập!"

Đàn chị này vươn tay chọc chọc Tống Hiểu Hoa nói: "Mập thì có sao cơ chứ, ôm vào tuyệt đối không muốn buông, trên cái thế giới này cũng không phải là tất cả mọi người đều thích người mảnh mai, em bây giờ còn múa chính không phải là chứng minh điểm này sao."

Tống Hiểu Hoa nhãn tình sáng lên, nhìn đàn chị gật đầu một cái.

Người đàn chị vỗ vỗ Tống Hiểu Hoa nói: "Được rồi, đợi chút nữa lên sân khấu phải cố gắng lên, phải thật tỏa sáng, để cho những đàn em khóa sau biết những tiền bối chúng ta lợi hại như thế nào."

Tống Hiểu Hoa dùng lực gật đầu nói: "Được!"

Phương Lộ vào vai chính một vở kịch ở tiết mục thứ năm, gương mặt cô được trang điểm tinh xảo, mặc trang phục Châu âu cổ điển, tóc bện tinh sảo, cho dù ngũ quan không phải rất hoàn mỹ, nhưng nếu đứng như vậy quả thật rất đẹp, thời điểm cô ta đi qua trước mặt Tống Hiểu Hoa, liền nghiêng mặt liếc, sau đó từ trong mũi truyền tới một âm thanh: "Hừ......"

Tống Hiểu Hoa chỉ cảm thấy buồn cười, người đàn chị bên cạnh ngược lại nói: "Hanh hanh tức tức, ai không biết còn tưởng rằng là một con heo chạy qua, đầu năm nay heo cũng có thể tu thành hình người nguy hại nhân gian."

Phương Lộ nghe tiếng quay đầu, đáy mắt bốc hỏa, nhìn người đàn chị, nhưng lại không dám cãi lại.

Đàn chị này là Phó Chủ Tịch của hội học sinh, bình thường có không ít việc phải thông qua người này, đắc tội thật sự đối với mình không có lợi, Phương Lộ quay đầu uốn éo cái mông đi ra.

Phương Lộ lên sân khấu, vai diễn của cô ta chính là công chúa tóc dài, hiệu ứng sân khấu không tệ, ít nhất cô ta vẫn có một chút kỹ năng biểu diễn, bằng không cũng sẽ không được chọn vào vai chính.

Diễn xong, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay, Phương Lộ ngước đầu, cao ngạo đi ra, nhìn thấy ở phía sau cánh gà đám người Tống Hiểu Hoa đang chuẩn bị để lên sân khấu.

Trong lòng ác độc nghĩ tốt nhất trên sân khấu nên gặp chuyện gì không may mới tốt.

......

Đầu tiên Tống Hiểu Hoa gọi nhóm múa tập trung hết phía sau, vội vã xuống dưới sân khấu, sau đó thay quần áo, gọi toàn bộ nhóm biểu diễn tập chung một chỗ.

"Lát nữa lên sân khâu, nếu như quá khẩn trương mà quên động tác, đừng ngừng lại, nhìn người chung quanh một chút rồi tiếp tục múa, làm sai cũng không được đợi đứng tại chỗ, lập tức đuổi theo, mọi người cố gắng lên, để học sinh mới nhìn một chút thành quả luyện tập của chúng ta một tháng này." Tống Hiểu Hoa nâng lên đôi gò má có phần trẻ con, đáy mắt mang theo ánh sáng, lớn tiếng nói.

"Dĩ nhiên, phải cho đám kia học sinh mới vào kia nhìn thấy chúng ta đặt chúng ta trong mắt, tỷ tỷ đây muốn dùng thực lực để nói cho bọn họ biết, mới tới cũng không cần phách lối." Nói chuyện chính là đàn chị đang học năm 3, trước từ trước đến nay cùng với Tống Hiểu Hoa bất hòa, hiện tại lại rất hợp.

Trên sân khấu là hội trưởng cùng với hai nam sinh khác, đang biểu diễn Locking dance, động tác thuần thục kỹ thuật cực cao, bản thân hội trưởng thuộc về loại hình trai đẹp, chỉ là bình thường nghiêm mặt, tính tình lại rất quái, nhưng khi vừa lên sân khấu, cười rộ lên, gương mặt trẻ con, lông mi thô dày, thật ra lại khiến người nhìn rất thoải mái.

Âm nhạc kết thúc, hội trưởng từ trên sân khấu lui xuống, vừa đúng lúc đối mặt với Tống Hiểu Hoa cũng đang chuẩn bị lên sân khấu, anh nhướn nhướn mày nói với Tống Hiểu Hoa: "Nếu để cho Câu lạc bộ khiêu vũ mất thể diện, trục xuất."

Tống Hiểu Hoa trợn tròn mắt, sau gật đầu, nói: "Hội trưởng, em sẽ nỗ lực!"

Hội trưởng cười cười, vươn tay vỗ vỗ đầu Tống Hiểu Hoa, nói: "Tôi tin tưởng em." Anh nâng môi cười, để lộ răng mèo, kiểu tóc ngắn khiến anh nhìn khỏe khoắn lên không ít.

Dẫn chương trình giới thiệu tiết mục xong, Tống Hiểu Hoa hít sâu một hơi, nâng môi lên dẫn một đám người đi lên sân khấu, tiếng nhạc cũng dần dần vang lên.

Bước chân đầu tiên của cô nhẹ nhàng nhảy ra, sau đó giống như là dây xích, lôi kéo dẫn ra một nhóm người, theo sát ở phía sau cô.

Mọi người làm rất tốt từng người một đều chuẩn xác, Tống Hiểu Hoa giống như là một cái chìa khóa, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh một người trong đám người, sau đó giống như là mở ra điểm mấu chốt.

Một nhóm người làm một loạt các động tác giống nhau.

Cùng một lúc, toàn thể sinh viên ngồi phía dưới hai mắt tỏa sáng.

Vũ khúc nhẹ nhàng chầm chậm, âm thanh du dương mềm mại, khiến cho người thưởng thức vũ điệu của các cô, giống như là đang ở trên mặt hồ trêu đùa một đám thiên nga, điềm nhiên yên tĩnh, vậy mà gió nổi mây vần.

Âm nhạc đột nhiên biến chuyển, giống như là mưa xuống ào ào như thác đổ.

Tất cả thiên nga đã bay về các hướng khác nhau, vậy mà thiên nga ở giữa trung tâm của màn mưa tàn nhẫn này vẫn đang vùng vẫy đồng thời thân thể nhanh chóng bay múa.

Xoay tròn, cất bước, lại xoay tròn, nhảy lên, xoay người.

Liên tiếp những động tác có độ khó cao Tống Hiểu Hoa làm liền một mạch, thậm chí trên mặt cũng không hề có lấy một tia lo lắng, hay hồi hộp.

Tiếng vỗ tay vang lên, vì động tác hoàn mỹ của cô mà vỗ tay.

Mà ngay lúc này những thiên nga khác cũng bay ra ứng cứu, nhanh chóng tái hiện lại các động tác mà Tống Hiểu Hoa mới vừa làm, nếu như nói một người làm được đã cực kỳ tuyệt vời, như vậy một đám người làm thì hiệu ứng thị giác chỉ có thể nói là rung động.

Cả màn diễn không có ai rớt khỏi dây chuyền, không một chút sai lầm.

Thời điểm chào cảm ơn mọi người vây quanh Tống Hiểu Hoa, Tống Hiểu Hoa nghiêng mặt sang bên hướng về phía bọn họ giống như là cảm ơn bình thường cúi nhẹ đầu.

Âm nhạc dứt, tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, Tống Hiểu Hoa cùng mọi người đứng chung một chỗ cúi đầu cúi người chào, sau đó lui xuống dưới sân khấu.

Phương Lộ trừng to tròng mắt nhìn Tống Hiểu Hoa, tự mình cắn chặt môi dưới, không cam lòng nhìn Tống Hiểu Hoa, gót giầy cao đạp mạnh lên mặt đất hai cái.