Edit: Tịch Ngữ

Chu Vũ và Trương Nhan từ nhà hàng đi ra, cả hai uống không ít rượu, cảm thấy khoảng cách từ nhà hàng đến lộ không xa, lái cẩn thận một chút sẽ không sao, ai biết đột nhiên phanh không ăn, lúc đèn tới đèn đỏ, lái xe Chu Vũ đạp mấy lần cũng không ngừng, trái lại còn chạy nhanh hơn trước.

Hai người không ngờ rằng, trận tai nạn này sẽ thay đổi cuộc đời bọn họ.

Sau khi Khương Hồng Cầm được đưa vào bệnh viện, tiến hành kiểm tra tổng quát, cuối cùng may mắn chỉ bị thương ngoài da và nứt xương mắt cá chân thì không có gì lớn, điều trị xong được chuyển đến phòng bệnh.

Tống Hiểu Hoa ở bên cạnh không nhịn được khóc, bé còn nhớ một màn kinh hồn vừa rồi, nếu không phải Khương Hồng Cầm phản ứng mau lẹ, có lẽ bây giờ…

Thẩm Cảnh siết chặt quả đấm, lặng lẽ đứng bên người Khương Hồng Cầm, nhìn chân Khương Hồng Cầm được bó bột, oán hận tàn nhẫn từ đáy lòng không nhịn được xông lên.

Đi chết đi! Đi chết đi! Tại sao hai người kia không bị đâm chết đi!

Hai tay hắn run lên, tàn ác giấu trong đáy lòng giống như lửa hừng hực thiêu đốt, nhưng mà… hắn hiểu, hiện tại hắn không thể làm gì được.

Hắn không còn là Phạt Vũ Vương quyền khuynh thiên hạ như xưa, cũng không thể nắm giữ sinh mạng của người trong thiên hạ trong tay, cho tới bây giờ, thậm chí không thể đem hai tên tiện nhân kia giết ngay!

Bàn tay còn đọng máu đặt lên trán Thẩm Cảnh, Khương Hồng Cầm nhẹ giọng nói: “Thẩm Cảnh, mẹ không sao, đừng lo lắng, hiện tại mẹ cảm thấy rất tốt.”

Lồng ngực giống như được rót hơi thở mát lạnh vào, hắn giơ mắt nhìn gương mặt đầy ý cười của Khương Hồng Cầm, cảm xúc dần bình ổn lại.

Đám người Phương Văn, Tống Đông, bà Trần, ông Thẩm vội vội vàng vàng chạy đến, bà Trần vừa nhìn thấy Khương Hồng Cầm trên giường bệnh, đôi mắt vốn ướt lệ liền chảy nước mắt, khẩn trương hỏi thăm.

Một đám người thật lòng quan tâm Khương Hồng Cầm, Phương Văn nhìn Tống Hiểu Hoa hoàn toàn không bị thương, nước mắt không ngừng tuôn ra nói: “Rất cám ơn chị, cám ơn chị, cám ơn…”

Tống Đông ôm cô vợ khóc không thành tiếng, cũng luôn miệng nói cám ơn.

Trái lại, Khương Hồng Cầm rất bình tĩnh, sau cùng, cô còn an ủi người bạn đang xúc động của mình, cô cảm thấy một đám người lớn không như ma khóc nhè, thật là đáng yêu quá đi!

Ông Thẩm tức giận quát to: “Rốt cuộc là cháu của con rùa nào dám đụng con dâu nhà chúng ta.”

Thẩm Cảnh trả lời: "Có hai người, nam chừng ba mươi bốn tuổi, nữ chừng hai mươi, hiện tại chắc đang ở đồn cảnh sát.”

Ông Hoàng chau đôi chân mày rậm, nói: “Đi! Chúng ta đi tìm bọn họ tính sổ!”

Khương Hồng Cầm muốn nói gì đó, bà Trần xen ngang: “Con dâu, con đừng xía vào, con ngoan ngoãn nằm ở đây chờ, cha con có chừng mực mà.”

Đừng thấy ông Thẩm hiện tại suốt ngày đánh mạt chược, lúc còn trẻ ông cũng được coi là nhân vật số một, ông từng làm quan trong chính phủ, từng dẫn dắt… Ông quen biết cũng không ít, nhớ năm đó ông cũng là nhân vật vang dội.

Vốn dĩ ông Thẩm và Tống Đông cùng đi, nhưng ông Thẩm vừa định đi thì Thẩm Cảnh kéo lại, sống chết gì cũng muốn đi theo, ông Thẩm nhíu mày: “Con nít con nôi đi theo làm gì?”

Thẩm Cảnh chống lại ông Thẩm, nói: “Cháu là đương sự, hiện trường xảy ra chuyện gì cháu hiểu nhất, mang theo cháu nhất định có chỗ dùng.”

Tống Đông nhìn ông Thẩm một chút, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên anh rất kinh ngạc với những lời Thẩm Cảnh nói, nhưng ông Thẩm đã quen rồi, ông gật đầu, liền dẫn Thẩm Cảnh theo.

Đồn cảnh sát, Chu Vũ bị thu hồi bằng lái, nộp phạt, còn bị tạm giam, thế nhưng Trương Nhan vì không có lái xe, mặc dù có uống rượu nhưng chuyện này không liên quan gì đến ả, lập hồ sơ xong sau đó được rời đi.

Trương Nhan muốn mau chóng thoát thân, cho nên đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên người Chu Vũ, đại khái nói là Chu Vu có tình ý với ả, ả một mực cự tuyệt, hôm nay thật sự không thoát thân được, cho nên mới đi dùng cơm với gã, không ngờ Chu Vũ uống rượu còn đụng người ta.

Chu Vũ không ngờ Trương Nhan phản pháo cắn ngược gã một ngụm, uổng công lúc đầu gã còn che chở cho ả.

Trương Nhan đang muốn lén lút bỏ đi, vỡ Chu Vũ vội vã đi tới, vừa thấy Trương Nhan không thèm nói lời nào liền bạt tai trước, lớn tiếng mắng sau: “Con mẹ nó! Đồ gái **** không biết xấu hổ, tao còn tưởng Chu Vũ bị làm sao, làm nửa ngày mới biết, gã với hạng người không biết xấu hổ như mày ở chung một chỗ.”

Trương Nhan bị đánh sưng mặt, ả còn chưa kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần, ả có giận không chịu được, từ nhỏ đến lớn ả chưa từng chịu uất ức như vậy, trực tiếp nhào qua, cào người đàn bà kia.

“Mày dám đánh tao! Mày dám đánh tao! Ba mẹ tao còn chưa từng đánh tao!”

Người đàn bà kia cười lạnh: “Mẹ nó! Tao thay ba mẹ mày đánh con tiện nhân là mày! Nếu ba mẹ mày biết họ sinh ra đứa con gái như mày, nói không chừng đã đánh chết mày từ lâu rồi!”

Hai người đàn bà choảng nhau, cảnh sát vội can thiệp: “Chuyện nhà các người muốn giải quyết thì ra bên ngoài, nơi này là đồn cảnh sát, không phải nơi để các người cãi lộn đánh nhau.”

Cái gọi là đuổi kịp không bằng tới đúng lúc, nhóm người ông Thẩm vừa tới đã thấy cảnh náo nhiệt này, ông Thẩm cười nói: “Ai da! Ở đây đang đánh nhau à?”

Thẩm Cảnh nhìn bộ dạng tóc tai rối bời của Trương Nhan, chỉ vào ả nói: “Chính cô ta, đi cùng còn có một người đàn ông.”

Trương Nhan nhìn Thẩm Cảnh, mắt trừng lớn, đây không phải thằng nhóc ở hiện trường tai nạn sao?

Cảnh sát hỏi: “Các người là ai?”

Ông Thẩm nói: “Chúng tôi là người nhà của Khương Hồng Cầm, cô gái này có phải là người đi cùng với một người đàn ông nữa, đúng không?”

Cảnh sát gật đầu, nói: "Đúng đó, nhưng cô ta không phải người lái xe…”

“Không phải! Chú cảnh sát, là cô ta lái xe đụng mẹ cháu!” Thẩm Cảnh đột nhiên há mồm chỉ vào Trương Nhân nói.

Trương Nhan sửng sốt, sau đó, liền kích động: “Thằng nhỏ này nói bậy gì đó! Rõ ràng là Chu Vũ lái xe, liên quan gì đến tao!”

Cảnh sát nhíu mày, cúi đầu hỏi: “Bạn nhỏ, cháu nói cho chú biết, sao cháu lại biết được?”

Kỳ thật, đúng là Trương Nhan lái xe, sau khi xảy ra tai nạn, Trương Nhan và Chu Vũ không xuống xe ngay, đó là do Chu Vũ nóng lòng bảo vệ người đẹp, cư nhiên đổi vị trí cho nhau, chuyện xảy ra rất đột ngột, cho nên sự chú ý của mọi người đều tập trung vào nạn nhân là Khương Hồng Cầm, không ai nhìn thấy, chỉ có Thẩm Cảnh luôn nhìn chằm chằm vào hai người trong xe, vừa vặn cửa sổ xe có khe hở, hắn liền nhìn thấy hoạt động của bên trong xe, vốn dĩ người mặc áo đỏ ngồi ở vị trí cạnh ghế lái…

Trương Nhan còn cho rằng không ai phát hiện, lại không biết rằng mọi chuyện đều lọt vào mắt Thẩm Cảnh.

Trương Nhan kích động phản bác: “Nó mới bao lớn, có thể biết cái gì, còn bày đặt lên mặt, trời tối như vậy có thể thấy được cái gì!?”

Vợ Chu Vũ ùm một tiếng, ngồi bệt xuống đất khóc bù lu bù loa, cô ta khóc cái gì? Cô ta khóc cho mình, khóc cho người chồng có mới quên cũ của mình, ấy vậy mà gã lại nhận tội thay cho người đàn bà này.

Đạo cao một thước, ma cao một trường, Trương Nhan còn cho rằng mình có thể thoát tội, nhưng cho dù không có Thẩm Cảnh, cũng sẽ có người khác nhìn thấy sự việc, cuối cùng bại lộ chỉ là vấn đề thời gian.

Cuối cùng, Chu Vũ thừa nhận bản thân có giúp che giấu sự thật.

Ba mẹ của Trương Nhan liền chạy tới, bọn họ đều biết chuyện của con gái, mẹ ả tức giận mà ngất xỉu, ba ả mắng to nói sẽ không xen vào chuyện ả nữa.

Trong lòng ả ta tâm tâm niệm niệm cái pháo cứu mạng, Thương Hợp Thuấn, đến sau cùng cũng không xuất hiện một lần.

Trương Nhan bị kết án bốn tháng tù giam, phạt tiền mấy nghìn nguyên, bồi thường toàn bộ tiền chữa bệnh và phí tổn thất tinh thần cho Khương Hồng Cầm, không còn công việc, danh tiếng lại thối, vốn là con gái cưng của trời hiện tại rơi vào hoàn cảnh này, đúng là tự làm tự chịu.

Còn Chu Vũ bị tạm giam một tháng, phạt tiền một nghìn nguyên, công ty cũng khai trừ gã, sau khi ra tù, vợ gã ầm ĩ đòi li hôn, nói chung là không được sống yên.

Như vậy. . . Thương Hợp Thuấn thì sao?

Anh tiếp tục sống cuộc sống của mình, đồng thời trong thời gian Khương Hồng Cầm bị thương, thường xuyên đến thăm, tựa như không có chuyện gì.

Khương Hồng Cầm đã nói vài lần, nhưng Trương Hợp Thuấn vẫn quyết làm theo ý mình, cô nghĩ tám phần mười là do Thương Hợp Thuấn còn yêu Trương Nhan, cho nên làm mọi chuyện để chuộc tội thay Trương Nhan.

Thật đáng tiếc, rõ ràng hai người bọn họ rất xứng đôi, bây giờ lại biến thành như thế này, thật là tự làm bậy không thể sống.

Lại nói, lúc Khương Hồng Cầm nằm viện còn có một chuyện xảy ra.

Đó chính là chuyện sau khi Chu Vũ ra tù, đột nhiên mang theo bọc lớn bọc nhỏ thuốc bổ đến thăm Khương Hồng Cầm, ngoài miệng thì nói đến tham Khương Hồng Cầm và xin lỗi cô, trên thực tế là tới tìm Thương Hợp Thuấn.

Hết chương 35