Ed: Jang Bò

Thẩm Cảnh nhíu mày, cái này là ở trước mặt anh thổ lộ với Tống Hiểu Hoa, xem ra anh phải ra mặt, chỉ là không đợi đến lúc anh đi ra, đã nhìn thấy Tống Hiểu Hoa một cước giẫm lên chân Trương Triển, sau đó đấm một cái vào mặt của anh ta, nói: "Đừng ép tôi phải đánh anh."

Trương Triển ôm mặt, mặt kinh ngạc nhìn Tống Hiểu Hoa.

Thẩm Cảnh cũng sợ ngây người.

Đây là tình tiết gì?

Lại thấy Trương Triển nhắm mắt, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Làm sao nói đánh là đánh vậy! Quá đáng ghét! Chúng ta tuyệt giao, tuyệt giao!" Dứt lời, liền chạy đi.

Thẩm Cảnh: "......" Hình ảnh này quá mức rung động, đây là đang xảy ra chuyện gì.

Tống Hiểu Hoa đứng tại chỗ hít sâu một hơi, quay đầu tức giận đi tới chỗ Thẩm Cảnh, sau đó nói: "Vậy mới nói, anh không được tới đây."

Thẩm Cảnh chần chờ một chút, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng kỳ quái.

Ngay sau đó Tống Hiểu Hoa tiếp tục nói: "Trương Triển, trước kia ở trường học của chúng ta là một người đặc biệt nổi tiếng, khó có được, kể từ lần đầu tiên anh tới đoàn nghệ thuật, anh ta vẫn đối với anh có ý, mọi người ở trong đoàn đều coi anh ta là chị em tốt, mấy lần trước em đã nhìn ra, đã cảnh cáo anh ta, cũng dặn anh không nên tới, không ngờ người này thừa dịp em không chú ý, lại tới...... Anh không bị sàm sỡ chứ?"

Thẩm Cảnh: "......" Tình huống lộn ngược này là sao đây?

Anh nhớ lại vừa rồi mình bị Trương Triển khoác vai, không rét mà run, toàn thân không tự chủ run lên mấy cái.

Tống Hiểu Hoa nói: "Vừa rồi cho anh ta nếm một đau khổ, có lẽ anh ta không dám làm gì nữa rồi, Thẩm Cảnh, sau này anh đừng tới, em sợ anh ta lại làm cái gì......"

Thẩm Cảnh lần này rất dứt khoát đồng ý với Tống Hiểu Hoa.

Bây giờ nghĩ lại không phải Tống Hiểu Hoa bị tán tỉnh, mà giống như là mình bị người ta tán tỉnh, hình ảnh Trương Triển mới vừa rồi ôm mặt khóc thút thít bỏ đi cứ hiện lên trong đầu Thẩm Cảnh.

Hình ảnh này thật sự quá rung động lòng người rồi.

Nhưng qua chuyện vừa nãy, anh vẫn quyết định chờ Tống Hiểu Hoa tan làm, chỉ là vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, anh trực tiếp cùng bà dì ngồi chung một chỗ, nghe dì tán gẫu.

Bà dì nói: "Tiểu Thẩm, cậu xem cậu và tiểu Tống cũng nên làm đám cưới đi, cậu bao nhiêu tuổi?"

Thẩm Cảnh trả lời: "22."

Bà dù sửng sốt: "Ta còn tưởng rằng cậu lớn tuổi hơn tiểu Tống, thì ra là cùng tuổi, như vậy rất tốt, 22 tuổi thật tốt, khéo như vậy vô cùng hợp, đến ngày tổ chức, nhớ mời dì uống rượu mừng nha."

Thẩm Cảnh cười cười, nói: "Được, cũng không còn xa."

Gần đến sáu giờ Tống Hiểu Hoa chuẩn bị rời đi, xách túi đi tới trước mặt Thẩm Cảnh, nói: "Hôm nay sao anh lại rảnh rỗi như vậy, từ trưa vẫn đợi ở chỗ này......" Cô dừng một chút, lại nghĩ tới Thẩm Cảnh bình thường vốn cũng không bận rộn, nói: "Không biết còn tưởng rằng anh là không có việc làm đấy."

Thẩm Cảnh cười trả lời: "Chỉ cần em biết là được."

Tống Hiểu Hoa gật đầu.

Hai nguời đi trên đường cực kỳ bắt mắt, tạm thời không nói đến Thẩm Cảnh, chỉ nhìn Tống Hiểu Hoa vóc người mảnh mai, nhưng bộ ngực lại không hề nhỏ, dáng người cực kỳ đẹp mắt, theo số tuổi tăng lên, ngũ quan của Tống Hiểu Hoa lại càng xinh đẹp, khuôn mặt làm cho người ta có cảm giác rất khó quên, một vài người đàn ông đi ngang qua đều trộm liếc nhìn cô, cũng có người nhìn chằm chằm, tóm lại mọi người đều quay đầu nhìn lại.

Ai có thể nghĩ tới mấy năm trước Tống Hiểu Hoa còn là một cô gái mập mạp, mà bây giờ đã trở thành một người phụ nữ rất có tư vị.

Mọi người đều nói tình yêu thấm nhuần, hôm nay cô và Thẩm Cảnh ở chung một chỗ, Tống Hiểu Hoa lại càng sáng chói, nhưng tâm tình của Thẩm Cảnh lại rất kỳ lạ, vừa vui mừng lại vừa cảm thấy bây giờ cô quá đẹp, trong lòng không thể yên.

Ban đầu, lúc Tống Hiểu Hoa còn mập, ít nhất anh không cần phải lo lắng nhiều đến những thứ hoa đào, hiện tại......

Quả thật phải sớm buộc cô lại mới là thượng sách, Thẩm Cảnh gật đầu, bấm điện thoại, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đang về."

Âm thanh của Cao Nhất Suất ở đầu bên kia vang lên, nói: "Hiểu rõ!"

Tống Hiểu Hoa chú ý tới hành động của Thẩm Cảnh, nghi ngờ hỏi: "Anh nói chuyện với ai thế?"

Thẩm Cảnh điềm tĩnh cất điện thoại vào trong túi áo, trả lời: "Cao Nhất Suất, cậu ấy vừa gọi điện thoại cho anh nói muốn xuất gia."

Đang đứng giữa nhà Thẩm Cảnh âm thầm chuẩn bị Cao Nhất Suất bị hắt xì một cái, sờ lại quần áo trên người mình, kỳ quái, mình như thế nào lại bị cảm?

Tống Hiểu Hoa giật mình nói: "Tại sao?"

Thẩm Cảnh nghiêm túc trả lời: "Nhìn thấu hồng trần, cảm thấy cuộc đời này chỉ là hư ảo rồi."

Tống Hiểu Hoa nói: "Chuyện này...... Không phải anh nên ngăn lại sao?"

Thẩm Cảnh nói: "Không cần ngăn, vừa vặn để cho cậu ta có thể ít gieo họa cho mấy nữ sinh."

Tống Hiểu Hoa hì hì cười, nói: "Anh đang nói thật sao, hay là chúng ta bây giờ tới chỗ Cao Nhất Suất, khuyên anh ấy một chút."

Thẩm Cảnh tiếp tục nói: "Không có việc gì, chính cậu ấy sẽ nghĩ thông."

Tống Hiểu Hoa lắc đầu một cái.

Lên cầu thang, lúc chuẩn bị mở cửa chống trộm, Tống Hiểu Hoa nghĩ cảm thấy không ổn, nói: "Không được, em cảm thấy chúng ta vẫn nên tới nhà Cao Nhất Suất một chuyến, khuyên anh ấy một chút, anh không phải nói lúc trước anh ấy vừa thất tình sao? Ngộ nhỡ đây là sự thực, nghĩ không thông, vậy phải làm thế nào đây?"

Thẩm Cảnh mở cửa, kéo tay cô nói: "Không có việc gì, đợi chút nữa em sẽ nhìn thấy cậu ấy."

Tống Hiểu Hoa ngẩn người, không kịp phản ứng, bên trong phòng rất tối, đến lúc Thẩm Cảnh đóng cửa lại, Tống Hiểu Hoa nói: "Sao anh lại không bật đèn thế?"

Vừa dứt lời, Cao Nhất Suất và những người khác cùng nhau cầm thanh phát sáng từ giữa nhà đi tới.

Làm Tống Hiểu Hoa giật mình......

Một nhóm người làm thành một hình trái tim, Cao Nhất Suất lớn tiếng nói: "Ngạc nhiên chưa!"

Nhìn xung quanh, căn phòng cũng sớm đã thay đổi dáng vẻ, trên mặt đất bày đầy hoa tươi, phía trên treo đầy dải ruybăng, ấm áp chiếu sáng.

Tống Hiểu Hoa đột nhiên hiểu, cô che miệng, nói thật, trước kia xem cảnh cầu hôn trên tivi cảm thấy họ khóc quá giả tạo, nhất định là giả, hôm nay đến phiên mình mới cảm thấy, đó là cảm giác hạnh phúc, tuyến lệ không tự chủ sẽ xúc động.

Hốc mắt có chút ướt át, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Cảnh, chỉ thấy Thẩm Cảnh nhìn cô nhướng mày, nhẹ giọng nói ra: "Bất ngờ chứ"

Cao Nhất Suất huýt sáo một tiếng, sau đó từ trong nhà chạy ra một con Samoyed trắng như tuyết, trên người nó mặc âu phục, trên lưng còn cõng một con Mèo màu lam, hai con tiểu quỷ này còn mang giầy tây, trên cổ con Samoyed đeo một cái hộp, mà trên cổ con mèo treo một tấm bảng.

Cao Nhất Suất nói: "Phú Hào, qua đi!"

Nghe tiếng Phú Hào lắc lắc cái đuôi đi tới chỗ Tống Hiểu Hoa, sau đó ngồi xuống, lè lưỡi, gật gù đắc ý híp mắt nhìn Tống Hiểu Hoa, mà con mèo Cao Lãnh không biết bị cố định thế nào trên lưng nó, trông bộ dáng rất không kiên nhẫn.

Nó giằng co nhảy xuống, từ lưng nhảy Phú Hào nhảy xuống, nó bất mãn nhìn về phía Cao Nhất Suất kêu gào mất cái.

Giống như là đang nói...cái con sen đê tiện nhà ngươi, lại dám đem Bản Đại Vương buộc vào con chó ngu xuẩn này, ta xem ngươi là chán sống rồi có phải hay không!

Lúc Tống Hiểu Hoa vươn tay cầm cái hộp, Phú Hào dùng đầu lưỡi không ngừng liếm ngón tay của cô.

Cô đang định mở hộp, Thẩm Cảnh nói: "Đợi chút." Sau đó nhìn Cao Nhất Suất, anh vội vàng bắt Cao Lãnh đưa bảng hiệu tới, Cao Lãnh không thèm để ý tới, mọi người cùng nhau đi tóm nó.

Nó mạnh mẽ trực tiếp giật bảng hiệu trên cổ xuống, rồi chạy đi.

Thẩm Cảnh liếc mắt nhìn Cao Nhất Suất, Cao Nhất Suất trưng ra vẻ mặt thật xin lỗi, ban đầu là anh xung phong giành nhận việc này cho Cao Cãnh cùng Phú Hào, thế nhưng hai tiểu quỷ này thật không thể dạy bảo..... 

Dám để cho Tống Hiểu Hoa đang nước mắt rơm rớm, lại phải cười đến ha ha ha.

Chuyện đã làm tới đây, cũng không thể bỏ dở nửa chừng, Thẩm Cảnh nhắm mắt cầm bảng hiệu, đi tới bên cạnh Tống Hiểu Hoa, sau đó quỳ một chân trên đất, con ngươi màu đen nhìn vào mắt Tống Hiểu Hoa, thành thật nói: "Trước kia anh đã từng nói sẽ tặng cho em buổi lễ trưởng thành thật hoàn mỹ, đến cuối cùng lại lỡ lời, thời gian trôi qua lâu như vậy, anh vẫn muốn nói những lời trước kia chưa kịp nói."

"Em làm bạn với anh từ lúc còn trẻ người non dạ trải qua thời thanh xuân ngây ngô rồi đến lúc thành thục ổn trọng, hai mươi mấy năm thời gian, phần lớn thời gian chúng ta đều ở đây cùng nhau, đối với anh mà nói, sẽ không có cô gái nào hiểu anh hơn em, sẽ không có cô gái nào thích hợp với anh hơn em, cũng như vậy sẽ không có cô gái nào có thể hoàn mỹ hơn em, với anh em là người tốt nhất."

“Em đã từng hỏi anh, anh có người trong lòng hay không, khi đó anh đã nói với em anh có, em lại nói với anh không được thích cô ấy, mà phải thích em, nhưng em không biết, thật ra thì từ đầu đến cuối cô gái đã chiếm cứ lòng anh chính là em."

"Hai mươi mấy năm tình cảm, thật sự mà nói, tình cảm anh dành cho em đã ăn vào tận xương tủy, là một phần thân thể anh, ban đầu lúc em rời đi, anh chưa từng nói với người khác tâm tình của mình. Anh là một người chạm chạp, luôn cảm thấy cần chờ một chút lại một chút, anh hi vọng tình cảm của chúng ta là độc nhất vô nhị, là anh yêu em em cũng yêu anh, đến chết cũng không đổi, anh muốn chờ đợi em lớn lên, mấy năm nay em rời đi, anh vẫn sống như vậy, chỉ là luôn cảm thấy mất đi gì đó......"

"Cuộc sống trở nên vô vị tẻ nhạt, không cùng em hít thở chung một bầu không khí, anh luôn nghĩ nếu như em ở bên kia có người khác vậy thì anh sẽ làm thế nào? Sau đó không dám suy nghĩ thêm nữa."

"Trong phương diện tình cảm, người nào yêu càng sâu đậm người đó thua, anh không muốn thừa nhận mình là kẻ thua cuộc, nhưng duy chỉ có em, anh thua."

Anh cầm bảng hiệu đưa lên, trên bảng hiệu là nét chữ của anh ——

Gả cho anh.

Tống Hiểu Hoa đôi mắt đẫm lệ mông lung, hộp nhẫn trong tay đã rơi xuống tay Thẩm Cảnh, anh nhỏ giọng hỏi: "Em có nguyện ý lấy anh không?"

Trên mặt nhẫn lóng lánh ánh sang, hòa với ánh sáng của đôi mắt cô.

Tống Hiểu Hoa vòng tay ôm chặt lấy cổ Thẩm Cảnh, nức nở nói: "Điều đó còn cần phải nói sao? Dĩ nhiên, dĩ nhiên, em nguyện ý."

Nghi thức cầu hôn này không biết có thể coi là hoàn mỹ hay không, có nụ cười có nước mắt, giống như cuộc sống của hai người, sẽ có những việc ngoài ý muốn, sẽ có kỳ tích, nhưng kết cục sớm đã được viết thật hoàn mỹ.