Ed: Jang Bò

Tống Hiểu Hoa nói với Adeline: "Adeline, tớ đã nói bao nhiêu lần, tớ và June là bạn bè, bạn bè a, cậu không cần nói lung tung với Thẩm Cảnh."

Adeline nhún vai, mái tóc đỏ rực xõa ở đầu vai, nhìn Hiểu Hoa ngu ngốc, nói: "Hiểu Hoa, trên thế giới này sẽ không có người đàn ông nào vô duyên vô cớ đối tốt với một người phụ nữ, đây là tớ đúc kết lại bằng kinh nghiệm của tớ, là cậu quá đơn thuần anh ấy thể hiện tình cảm rõ ràng như vậy, tớ cùng phòng với cậu, tớ nhìn liền có thể nhận ra."

Tống Hiểu Hoa xấu hổ liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh, nói: "Adeline là như vậy, anh đừng để ý."

Thẩm Cảnh gật đầu.

Adeline nghe không hiểu tiếng Trung, cũng không hiểu hai người bọn họ nói gì, tiếp tục nói: "Đúng rồi, Hiểu Hoa, dù cậu phải đi, cũng phải nhớ nói lời tạm biệt với June, dù sao June cũng quan tâm cậu như vậy."

Tống Hiểu Hoa nói: "Đây là đương nhiên, chỉ là một lời tạm biệt thôi mà, Adeline, không phải tớ đã nói với cậu tớ và Thẩm Cảnh ở chung một chỗ sao?"

Thẩm Cảnh vươn tay kéo Tống Hiểu Hoa, nhìn cô cười lên.

Adeline thở dài một cái, nói: "Đáng tiếc tớ theo phe của June, nhưng mà nếu cậu có thể ở chung một chỗ với người trong lòng, là bạn của cậu tớ cảm thấy rất vui."

Rốt cuộc cô ấy cũng nói một câu hữu ích, Tống Hiểu Hoa nói: "Được rồi, Adeline, cảm ơn cậu."

Tống Hiểu Hoa còn phải trở về trường học một chuyến, Thẩm Cảnh chủ động đưa cô đi, Khương Hồng Cầm, Thương Hợp Thuấn, Phương Văn,  Tống Đông bốn người liền chọn đi chơi một chút, hai nhóm người tách ra di chuyển.

Đi tới nhìn một toà kiến trúc mang đậm phong cách Châu Âu, thật sự ai cũng sẽ không nghĩ đây là một trường học, giống một tòa kiến trúc cổ làm cho người ta không nhịn được cầm máy lên chụp vài bức hình, mọi người nói trường học của Tống Hiểu Hoa tùy tiện lấy một góc cũng có thể dùng làm mẫu vẽ tranh, bây giờ nhìn lại quả nhiên là thật.

Chỉ là trường học cũng không khỏi quá lớn đi, Thẩm Cảnh tự nhận không phải dân mù đường, bây giờ đến nơi này, lại mơ hồ không nhớ nổi.

Thẩm Cảnh đứng bên cạnh Tống Hiểu Hoa, thấy cô rất rành đường ở trường học, một tay kéo Thẩm Cảnh thẳng đi về phía trước, có không ít người đi ngang qua đứng lại chào hỏi.

Tống Hiểu Hoa đều cười trả lời.

Rất nhiều người thấy bên cạnh Tống Hiểu Hoa đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đều biểu hiện ra vẻ mặt tò mò, dù sao Tống Hiểu Hoa ở trong trường học cũng có danh tiếng, người theo đuổi cô cũng không thiếu, nhưng mà hình như ở phương diện tình cảm này cô đều không có ý, vẫn đặt trọng tâm vào việc múa Ba-lê, hiện tại người đàn ông bên cạnh cô chẳng lẽ chính là bạn trai cô?

"Hắc, Hiểu Hoa, không giới thiệu một chút sao?" Hình như là gặp người quen, đối phương là một nam thanh niên da đen rất to cao.

Tống Hiểu Hoa cũng nghiêm túc trả lời: "Bạn trai tôi."

Đối phương nâng môi cười, hai hàm răng trắng cùng làn da màu đen tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, anh ta nói: "A, hoá ra là như vậy, xin chào, tôi là Kokychi."

Thẩm Cảnh nói: "Tôi là Thẩm Cảnh, chào anh."

Kokychi nói với Tống Hiểu Hoa: "A, Hiểu Hoa, anh không biết là em lại thích mẫu người cùng dòng tộc, không trách được ban đầu em lại không đồng ý anh, nhưng như vậy, anh cho là June vẫn tốt hơn một chút, dù sao vũ điệu của anh ta so với anh vẫn tốt hơn, cho nên anh càng hy vọng em và anh ta là một đôi."

Anh ta dừng một chút, nhìn Thẩm Cảnh, tiếp tục nói: "Chỉ là...... Nếu đây là người mà em lựa chọn, anh nghĩ anh ta cũng sẽ không tệ......"

Anh ta vươn tay đấm một cái vào lồng ngực Thẩm Cảnh, lại đấm đấm vào ngực mình, nói: "Chỉ là xem ra vẫn có chút gầy yếu."

Trước là hiệu trưởng, đây là người thứ hai nói Thẩm Cảnh gầy yếu, nhưng nếu để mà nói, đặt Thẩm Cảnh trong đám người, anh cũng coi là rất rắn chắc.

Thẩm mỹ của người nước ngoài quả nhiên vẫn khác biệt, bọn họ thích dáng người cường tráng, cơ bắp đầy tư vị đàn ông.

Mà Thẩm Cảnh...... Ừm...... Gương mặt cũng không phù hợp với ánh mắt thưởng thức của bọn họ, quá xinh đẹp, hoàn mỹ nhìn kỹ đến nữ nhân cũng muốn lép vế.

Đợi đến lúc Kokychi rời đi, Thẩm Cảnh dò hỏi: "Hiện giờ trong mắt em mẫu đàn ông nào thì được coi là đẹp trai?"

Tống Hiểu Hoa suy tư một chút, nghiêm túc trả lời: "Sau khi tới đây, gu thẩm mỹ của em có chút thay đổi, ở đây mọi người đều cảm thấy đàn ông cường tráng cơ bắp mới đẹp trai, giống như Kokychi vậy, sau này em cũng cảm thấy như vậy rất đẹp mắt."

Thẩm Cảnh trầm mặc mấy giây, vươn tay đập đập bắp tay mình, tưởng tượng đến bộ dáng của mình đầy cơ bắp, nghĩ thấy cũng có vẻ rất đẹp mắt.

Tống Hiểu Hoa hì hì cười ra tiếng, nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Thẩm Cảnh, không hiểu bây giờ anh đang nghĩ tới điều gì, sau đó nói: "Có điều, chỉ cần anh đứng trước mặt em, những người khác đều không tính là gì, từ nhỏ trong mắt em anh chính là người đẹp trai nhất."

Thẩm Cảnh ngẩn người, nghiêng đầu, tủm tỉm cười.

Đi theo Tống Hiểu Hoa gặp không ít người, đến cuối cùng cô đi tới chỗ của giảng viên, có lẽ là để làm thủ tục rời trường học, mà Tống Hiểu Hoa sợ anh phiền toái, nên để anh đứng ở ngoài đợi.

Thẩm Cảnh đi tới hồ nhân tạo lớn nhất trường, nhìn hồ nước kia, nước xanh biếc, vô cùng đẹp đẽ sáng chói, không cẩn thận nghiêng mặt nhìn sang bên kia là có thể nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau trên bãi cỏ.

Rất tự nhiên ôm hôn nhau ở đó.

Đây chính điều anh không biết ở trường Tống Hiểu Hoa, anh bóp bóp trán, không trách được Tống Hiểu Hoa lại trở nên cởi mở như vậy, bây giờ ở trước mặt anh dù là đang trần truồng cũng không đỏ mặt, cũng sẽ không vì một chút động tác mập mờ mà cảm thấy xấu hổ, mặc dù như vậy không phải không tốt, nhưng anh vẫn không khỏi có chút hoài niệm.

"June, cậu có biết Hiểu Hoa chuẩn bị trở về chưa? Nghe nói cô ấy còn dẫn theo một người đàn ông châu Á tới trường." Cách đó không xa có tiếng của một cô gái.

Người thanh niên đứng bên cạnh mặc áo phông màu đen bên ngoài khoác một cái áo bóng chày, quần Jean rách, trông khá phong cách, vóc dáng không cao lắm, chừng một mét bảy, làn da hơn ngăm đen, nhưng gương mặt nhìn lại rất baby, lông mày hơi thô, anh nói: "Anh biết rồi."

"Cái gì! June vậy mà cậu vẫn có thể bình tĩnh! Cậu không phải là bạn trai của Hiểu Hoa sao?" Cô gái tiếp tục bất bình thay anh.

June ngiêm mặt trả lời: "Anh và cô ấy chỉ là bạn bè."

"Nhưng anh thích Hiểu Hoa không phải sao?" Cô gái lớn tiếng nói.

Không trả lời cô, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Thẩm Cảnh, có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh hình như nhớ ra cái gì đó, đi tới chỗ Thẩm Cảnh.

"June!" Cô gái đứng tại chỗ lớn tiếng tiếp tục gọi.

Thẩm Cảnh vẫn có ấn tượng với anh ta, dù sao cũng đã từng gặp qua một lần, anh vươn tay, bắt tay June, nói: "Chào anh."

Trên mặt không chút vui mừng, June nói: "Cậu lần này tới đây, là muốn cùng Hiểu Hoa trở về sao?"

Thẩm Cảnh gật đầu: "Dĩ nhiên."

Ánh mắt June trầm xuống, nói: "Nếu như tôi nói không được? Hiểu Hoa ở lại nước ngoài tiềm lực phát triển so với ở trong nước tốt hơn nhiều, cô ấy trở về chỉ là tự hạ thấp mình, chỉ vì cậu? Vứt bỏ giấc mộng của mình, chẳng lẽ cậu không cảm thấy xấu hổ sao? Dù cô ấy là cậu mới trở thành như thế, nhưng nếu như cậu thật sự thích cô ấy, tại sao lại muốn giam cầm cô ấy bên người mình? Cô ấy không thích hợp với cậu, cậu khiến cô ấy quá mệt mỏi."

Đối mặt với lời nói hùng hổ lớn tiếng của tình địch, Thẩm Cảnh chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Cậu nghĩ quá nhiều, tôi sẽ không để Hiểu Hoa đánh mất ước mơ, cũng vậy nếu như cô ấy muốn làm gì tôi sẽ không ngăn cản, tôi cũng không giam cầm cô ấy, là cô ấy lựa chọn trở về."

Nhìn Thẩm Cảnh, cho dù anh thấp hơn Thẩm Cảnh một cái đầu, nhưng vẫn bức người, tiếp tục nói: "Nếu như không phải do cậu, cô ấy tuyệt đối sẽ ở lại, nếu như cậu hiểu lời tôi nói, cô ấy sẽ tương lai, chứ không phải làm một người phụ nữ bình thường, giúp chồng dạy con."

Thẩm Cảnh nâng môi, nói: "Cám ơn, đúng như cậu nói, tôi bây giờ là một phần của Tống Hiểu Hoa, mà cô ấy cũng chính là một phần của tôi, trong đáy lòng cậu cũng không phải đã công nhận tôi sao? Tôi sẽ không để cô ấy từ bỏ Ba-lê, ngược lại, tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy dùng tài năng của bản thân tôi khiến cho cô ấy ở trong nước cũng có thể phát triển thật tốt."

"Những năm nay, cô ấy vẫn luôn nỗ lực, mà tôi cũng ở bên đó phấn đấu, chúng tôi là vì lẫn nhau mà cố gắng, thời điểm cần phải xa nhau cũng đã xa, tự nhiên hai bên sẽ hiểu nhau mà cùng cố gắng, Hiểu Hoa cô ấy vì tôi...tôi cũng sẽ không để cho cô ấy hối hận vì lựa chọn của mình."

June lắc đầu một cái, nói: "Các người cũng quá ích kỷ."

Thẩm Cảnh cười nói: "Yêu vốn chính là ích kỷ."

Ánh mắt June sáng quắc nhìn Thẩm Cảnh, cái nhìn không quá thiện cảm đột anh ta nở nụ cười, bình thường bộ dáng của anh ta quá mức nghiêm túc, thì ra khi cười lên lại rất đẹp trai.

Anh ta nói: "Được rồi, xem ra dù tôi có nói cái gì cậu cũng sẽ không dao động, như vậy nếu......" Anh dừng một chút, nói: "Vậy cậu hãy đối xử với cô ấy thật tốt."

"Nếu không đừng trách tôi sẽ thừa lúc đó, cướp lại cô ấy."