Mạnh Phất có thể nhìn ra trong lòng Thái Hậu có điều suy nghĩ, nếu đây thật sự là mẫu thân của nàng, nàng sẽ trực tiếp mở miệng hỏi, nhưng chung quy nàng không phải Lý Việt chân chính.

Thái Hậu đột nhiên biết được cái bí mật kinh thiên động địa, lại còn không thể chia sẻ với người khác, nghẹn ở trong lòng thật khó chịu. Bà có chút ưu sầu mà liếc mắt một cái nhìn hoàng đế, nghĩ đến ngày sau nếu hắn thật sự muốn đón vị phu nhân Tuyên Bình Hầu kia tiến cung thì làm sao bây giờ? Chỉ mong bệ hạ trước khi hành động có thể thoáng lộ ra vài tiếng gió cho bà biết, để bà có chuẩn bị tâm lý.

Nhưng cho dù bà có chuẩn bị tâm lý đi nữa, thì các đại thần trong triều cũng không có chuẩn bị, trong số bọn họ có rất nhiều người đã cao tuổi, không biết có thể chịu được cái kích thích này hay không.

Tâm tư Thái Hậu bách chuyển thiên hồi, thập phần phức tạp, đến cuối cùng bà lại cảm thấy mình hiện tại nhọc lòng quá sớm, vị phu nhân Tuyên Bình Hầu kia có thái độ như thế nào bà còn chưa biết, chuyện của bệ hạ với nàng ta cũng không nhất định có thể thành.

Hơn nữa, cũng không ngoại trừ chuyện này từ đầu tới đuôi đều là chính bà đoán sai.

Nhưng trong lòng Thái Hậu cũng rõ ràng, dựa vào tính tình của hoàng đế, nếu như không có chuyện quan trọng, hắn tuyệt đối không khả năng đơn độc gặp mặt một vị cô nương ở Ngự Hoa Viên.

Trong lòng Thái Hậu có chuyện, nhưng động tác trên tay cũng không chậm trễ, Mạnh Phất không dễ dàng gì mới ăn hết một chén đầy đồ ăn bà gắp cho, bà liền gắp thêm một đống nữa, Mạnh Phất không thể không mở miệng nói: "Ngài đừng gắp cho ta nữa, ngài cũng tự mình ăn nhiều đi."

Thái Hậu nhìn vào trong chén "hoàng thượng" liếc mắt một cái, gật gật đầu, Mạnh Phất đổi đầu đũa, gắp mấy món mà mình cảm thấy không tồi thức ăn cho Thái Hậu cùng Cửu vương gia một ít.

Thái Hậu nhìn Mạnh Phất, hốc mắt tức khắc có chút nóng lên, bà vội vàng cúi đầu che giấu thất thố của bản thân. Từ sau khi hoàng thượng từ Bắc cương trở về,  mẫu tử bọn họ liền rất ít khi có được thời điểm ấm áp nhu tình như vậy. Tuy hoàng thượng không đề cập tới, nhưng bản thân bà cũng cảm thấy xấu hổ, mỗi lần gặp mặt hình như đều là không có lời nào để nói. Bà từng cho rằng mình cùng hoàng thượng về sau đều phải đối diện nhau như vậy, nhưng bữa tối hôm nay lại làm Thái Hậu thấy được một tia hy vọng chuyển biến tốt đẹp, hai huynh đệ bọn họ ngồi dùng bữa cùng mình ở chỗ này, có chút giống như những hộ nhân gia bình thường.

Bữa tối qua đi, Mạnh Phất nói với Thái Hậu: "Ngày mai nhi thần muốn xuất cung một chuyến."

"Hoàng thượng......" Thái Hậu nhìn Mạnh Phất liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi.

"Mẫu hậu muốn hỏi cái gì?" Mạnh Phất hỏi.

"Không có gì." Thái Hậu lắc lắc đầu, bà vốn muốn hỏi hoàng đế có phải muốn xuất cung đi gặp vị phu nhân Tuyên Bình Hầu kia hay không, chỉ là lời nói tới bên miệng, bà lại cảm thấy không ổn, quan hệ của hoàng đế với mình thật vất vả mới hòa hoãn được một chút, nếu để hoàng đế biết bà phái người hỏi thăm chuyện của hắn, sợ là lại chọc cho hoàng đế không cao hứng, việc này bà vẫn nên coi như không biết cái gì thì hơn.

Hơn nữa chuyện hoàng thượng đã quyết, cho dù bà có muốn ngăn trở cũng khẳng định ngăn không được.

Thái Hậu dứt khoát sửa miệng, dặn dò Mạnh Phất nói: "Ra cung nhớ mang theo nhiều người bảo hộ chính mình."

Mạnh Phất đáp: "Nhi thần đã biết."

Nàng vừa dứt lời, Trần cô cô bưng một mâm điểm tâm từ bên ngoài đi vào, trình lên trước mặt Mạnh Phất, Thái Hậu nói: "Mứt táo xong rồi, con mau nếm thử."

Mạnh Phất đã ăn không ít, nhưng thịnh tình Thái Hậu khó cự, nàng liền cầm lấy một miếng, đặt lên bên miệng, cắn một ngụm.

Thái Hậu vội hỏi nàng: "Thế nào? Vẫn là hương vị như lúc trước không?"

Mạnh Phất từ trước nay cũng chưa từng ăn mứt táo Thái Hậu làm, tất nhiên không biết lúc trước là hương vị thế nào, nàng ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt có chút khẩn trương lại tràn đầy chờ mong của Thái Hậu, gật gật đầu, nói: "Cũng giống như trước, ăn rất ngon."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Trái tim Thái Hậu cuối cùng cũng hạ xuống, cười tủm tỉm khuyên, "Hoàng thượng ăn nhiều một chút."

Mạnh Phất mới vừa cầm miếng mứt táo trong tay ăn xong, Thái Hậu ở đối diện lại cầm một miếng đưa cho nàng, Mạnh Phất cười nói: "Nhi thần hôm nay thật sự ăn không nổi nữa."

Thái Hậu nghĩ nghĩ, vừa rồi lúc dùng bữa tối, hoàng thượng xác thật ăn không ít, chỉ là mình vất vả cả một buổi trưa làm mứt táo, hoàng thượng chỉ ăn một miếng, trong lòng Thái Hậu vẫn có chút thất vọng.

Mạnh Phất liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thái Hậu, nàng hỏi: "Nhi thần có thể mang về cung được không? Nhi thần trở về lại ăn."

Thái Hậu nghe thấy lời này, lập tức liền nở nụ cười, hoàng thượng thường không thân cận với mình, tiểu nhi tử lại có chút ngốc, nàng có hồi lâu không giống hôm nay như vậy thoải mái, nàng lập tức quay đầu đối Trần cô cô nói: "Còn không nhanh gói lại cho bệ hạ."

Trần cô cô đi tới hộp đồ ăn, đem hết mứt táo còn lại bỏ vào.

Mạnh Phất nhìn nhìn tiểu vương gia ở bên kia, lại nói với Thái Hậu: "Để lại một ít cho hoàng đệ đi."

Thái Hậu thật vui vẻ vì hoàng thượng có thể nghĩ đến tiểu Cửu, bà cũng không chối từ hảo ý của hoàng đế đối với tiểu Cửu, bảo Trần cô cô lấy trong hộp đồ ăn ra hai miếng mứt để lại cho tiểu Cửu, lại nói với hoàng đế: "Nếu con thích ăn, mẫu hậu về sau sẽ thường làm cho con ăn."

Mạnh Phất nói: "Đa tạ mẫu hậu."

"Đạ tạ cái gì mẫu hậu chứ." Thái Hậu cười tủm tỉm nói.

Mạnh Phất ở Từ Ninh Cung nói chuyện thêm một lát với Thái Hậu rồi mới rời đi, khi nàng đi, Thái Hậu lưu luyến không rời mà đứng ở cửa cung, nhìn theo một hồi lâu. Vì chuyện của tiểu vương gia lần trước, Mạnh Phất cho rằng quan hệ của Thái Hậu cùng Hoàng Thượng cũng không phải quá hòa hợp, nhưng hôm nay xem ra, Thái Hậu kỳ thật rất để ý Hoàng Thượng.

Còn hộp mứt táo lấy từ chỗ Thái Hậu, nếu như bệ hạ thích ăn, Mạnh Phất tính để lại ngày mai đi chùa Bạch Mã sẽ mang cho bệ hạ.

Cũng may mắn Thái Hậu làm là làm mứt táo, để một hai ngày cũng sẽ không hư, nếu như làm mấy món ngâm món nước này nọ, nàng thật không biết ngày mai làm sao đưa cho vị bệ hạ kia.

Phủ Tuyên Bình Hầu, Lý Việt đánh quyền ở hậu viện nửa canh giờ, Thanh Bình ở bên cạnh xem đến trợn mắt há hốc mồm. Đây không phải lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy phu nhân đánh quyền, nhưng mỗi lần nhìn đến nàng ta đều sẽ cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng được, đặc biệt là hiện tại phu nhân còn muốn lôi kéo mình cùng học đánh quyền, Thanh Bình chưa kịp cự tuyệt, đã bị Lý Việt coi như đồng ý.

Đến cuối cùng, nàng ta đứng ở phía sau phu nhân, ngơ ngơ ngác ngác mà nâng tay lên theo Lý Việt.

Sự tình sao liền biến thành như thế này nhỉ?

Hiện giờ Lý Việt ở Hầu phủ là thể xác và tinh thần đều thoải mái, Hoa Tiểu Lăng cùng Tôn Ngọc Liên nhìn thấy hắn liền một tiếng phu nhân, hai tiếng phu nhân hết sức hòa khí, thái độ Khúc Hàn Yên tuy vẫn không được tốt, nhưng ít ra không làm yêu, bọn hạ nhân càng là người này ngoan ngoãn hơn người kia.

Vất vả có mỗi Tạ Văn Chiêu, hạnh phúc cả một nhà.

Nếu như khi Tiên hoàng còn sống cũng có cái giác ngộ này, các phi tử nơi hậu cung cũng không đến mức vì tranh giành tình cảm mà kẻ chết kẻ tàn, cuối cùng cũng chưa dư lại được mấy người còn đầy đủ tay chân.

Lý Việt không quên ước định của mình cùng Mạnh Phất, ngày mai đi chùa Bạch Mã dâng hương, chỉ là phụ nhân nơi nội trạch ra cửa có chút phiền phức, bên cạnh cũng phải mang theo mấy nha hoàn, hắn dứt khoát giao toàn bộ việc này cho Thanh Bình đi an bài.

Chờ đến ngày thứ hai, Lý Việt ngồi trên xe ngựa hướng về phía Phong Tích Sơn, qua giữa trưa, hắn rốt cuộc đã đến quán trà dưới chân núi chờ Mạnh Phất.

Mạnh Phất không phải cố ý tới chậm, hôm nay vừa lâm triều các đại thần liền cãi nhau nửa ngày về chuyện đánh giá thành tích, mãi mới hạ triều được, nàng vội vàng đuổi lại đây.

Nàng đến nơi cũng không nói chuyện với Lý Việt, hai người làm bộ như không quen biết, một trước một sau lên núi.

Thanh Bình thấy khó hiểu, sáng sớm nay phu nhân vừa dậy đã lên đường đến Phong Tích Sơn, nhưng đến nơi rồi phải chờ tới buổi chiều mới lên núi, chẳng lẽ là có cái gì phải chú ý chăng? Sao mình chưa từng nghe nói qua?

Tới chùa Bạch Mã, Lý Việt lại bảo đám người Thanh Bình ở bên ngoài, chỉ mình hắn vào, Thanh Bình lo lắng hắn đi một mình sẽ nguy hiểm, muốn cùng đi theo vào, nhưng thái độ Lý Việt rất kiên quyết, nàng ta đành phải thôi, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy trong chùa miếu hẳn cũng sẽ không có cái gì nguy hiểm.

Lý Việt thoát khỏi mấy nha hoàn bên người xong liền lập tức hội hợp cùng Mạnh Phất, hai người cùng đi lên chùa Bạch Mã, tìm cao tăng đắc đạo, Hoài Minh đại sư.

Chú tiểu ở trước cửa nghe bọn họ nói là tới tìm Hoài Minh đại sư, có chút khó xử nói cho bọn họ rằng Hoài Minh đại sư đang bế quan, phải một tháng sau mới có thể ra. Nhưng sau khi hắn nhìn thấy Mạnh Phất, à, nói cho chuẩn xác là nhìn thấy mặt Lý Việt, liền tỏ vẻ có thể giúp bọn họ đi hỏi một tiếng.

Hiện tại Mạnh Phất vô cùng tin tưởng lời nói lúc trước của Lý Việt, Hoài Minh đại sư có thể thật sự không muốn chủ trì lễ Vu Lan ngày 15 tháng 7 mà thôi.

Sau đó không lâu, chú tiểu kia trở về, dẫn theo hai người bọn họ đi về hướng sau núi.

Khi bọn họ tới, Hoài Minh đại sư đang tham thiền trong thạch thất ở động phong tích phía sau núi.

Hắn năm nay chỉ mới hơn 30 tuổi, thân hình cao lớn, diện mạo đoan chính, làm người vừa nhìn thấy liền không khỏi sinh lòng thân thiết.

Khi Hoài Minh nghe được tiếng bước chân, liền xoay người lại nhìn về phía Lý Việt cùng Mạnh Phất, sau đó không đợi Lý Việt mở miệng giải thích tình huống, vị đại sư này không hổ là cao tăng đắc đạo, trực tiếp liền cười lên ha ha, giọng cười đó đầy ma tính, đủ để cho đám vịt trong phạm vi trăm dặm đều hổ thẹn cúi thấp đầu.

Mạnh Phất từng có duyên gặp vị đại sư này có một lần, đó là vào 5 năm trước, hắn mặc áo cà sa đỏ thẫm ngồi ở trên đài cao giảng kinh cho chúng tăng, thần sắc trang nghiêm, ít khi nói cười.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thật sự rất khó lòng mà liên tưởng cái tiếng cười ma tính này với vị đại sư đây.

Lý Việt thì ngược lại, vô cùng rõ ràng cái tên Hoài Minh này là tính tình gì, nhưng hắn cũng không ngờ tới tên này có thể cười đến vui vẻ như vậy.

Hoài Minh cười đến nấc lên một cái cũng chưa dừng lại, Lý Việt nhíu mày nói: "Cười bao nhiêu đó đủ rồi, ngươi còn cười như vậy nữa, đừng trách ta động thủ."

"Được rồi." Hoài Minh giấu đi ý cười trên khóe môi, thân thể đứng thẳng, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn về phía Lý Việt. Nhưng mà bộ tịch cao tăng này của hắn cũng không thể duy trì quá lâu, nhìn thấy Lý Việt hiện tại như thế này, tức khắc nhịn không được lại là phụt một tiếng, che miệng cười.

Lý Việt hít sâu một hơi, nhìn thẳng Hoài Minh, Hoài Minh dưới ánh mắt muốn giết người của vị bệ hạ này, cũng không nhịn được cười cho đến khi con vịt cuối cùng trên núi cũng xấu hổ chui vào khe đất, mới hoàn toàn thu giọng lại.

Hắn tằng hắng một chút, nghiêm trang nói: "Đây cũng là duyên phận."

Lý Việt cười nhạo: "Cái duyên phận này ta cho ngươi, ngươi muốn không?"

Hoài Minh cười nói: "Nếu là Phật Tổ ban cho, bần tăng tất nhiên vui vẻ đón nhận."

Lý Việt hừ lạnh một tiếng.

Mạnh Phất nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thấy "bản thân mình" làm ra cái biểu cảm này, thật có chút mới lạ.

Hoài Minh chắp tay trước ngực, hai mắt hơi híp lại, hắn nói một tiếng a di đà phật, một cơn gió theo cánh cửa đang khéo hờ thổi quét vào, lay động kinh thư trên bàn, tăng bào màu trắng trên người của Hoài Minh cũng hơi cuốn theo làn gió kia, lúc này hắn lại có chút bộ dáng cao tăng đắc đạo.

Hắn mở mắt ra, nhìn Lý Việt cùng Mạnh Phất nói: "Chư pháp nhân duyên sinh, chư pháp nhân duyên diệt, chư pháp vô thường, chư pháp vô ngã."

Mạnh Phất cúi đầu, suy tư vị xem câu kinh Phật vị đại sư này nói có hàm nghĩa gì, thật ra kinh Phật cũng không khó lý giải, chỉ là không biết bên trong còn có hàm ý nào khác hay không.

Mày Lý Việt thì nhíu chặt lại, chờ đến khi Mạnh Phất xoay người nhìn hắn, liền phát hiện mày hắn đã giãn ra, hình như là có điều hiểu được, đôi mắt Mạnh Phất sáng lên, ngay sau đó liền nghe hắn không kiên nhẫn buông một câu: "Nói tiếng người."

Mạnh Phất: "......"

Hoài Minh thở dài: "Đều là duyên phận, ngài cứ đối mặt với hiện thực đi. Nếu thực sự không được, ngài nghĩ biện pháp dịch dung, nhưng kỳ thật ngài xem đi,  hiện tại ngài như thế này cũng khá xinh đẹp, còn đẹp hơn bản thân ngài nhiều, có lẽ sẽ có kinh hỷ ngoài dự đoán của mọi người."

Lý Việt cả giận nói: "Có cái rắm!"