Tuy rằng một giấc này ngủ không tốt, nhưng thượng triều thì vẫn phải thượng, chờ đến ngày hôm sau hạ triều xong, Mạnh Phất lại mời Ngụy đại nhân đến Tử Thần Điện nghe hắn nói về bước đầu an bài đối với chuyện đánh giá thành tích, mấy chỗ Ngụy Quân An nói có chút mơ hồ, Mạnh Phất nhất định hỏi cho rành mạch.

Nàng nghiêm túc nghe Ngụy Quân An đưa ra mỗi hạng mục thi cử, nàng vừa mới tiếp xúc việc triều chính, tuy lời các quan viên nói nàng có thể nghe hiểu, nhưng lại không thể hoàn toàn lý giải được các tầng nghĩa hàm ý trong đó, cho nên cần phải hỏi cho thật rõ, rồi đem ý tứ của Ngụy Quân An truyền đạt lại từ đầu chí cuối cho bệ hạ.

Trong lúc này, Mạnh Phất không biểu hiện ra bất luận cảm xúc gì dư thừa, nhưng nàng biểu hiện càng bình tĩnh, Ngụy Quân An càng cảm thấy kinh hãi, thái dương chảy mồ hôi lấm tấm, Mạnh Phất cho rằng hắn nóng, cố ý bảo Cao Hỉ bưng một chén nước ô mai ướp lạnh đưa đến trước mặt hắn.

Ngụy Quân An làm quan nhiều năm như vậy, có khi nào được hưởng thụ đãi ngộ này trước mặt vị bệ hạ đây, hắn cảm động đến tay run rẩy, cảm thấy nửa đời sau của mình càng ngày càng có hi vọng, rốt cuộc thì đến bây giờ, còn chưa từng có đồng liêu nào khác được ban thưởng nước ô mai trước mặt bệ hạ đây.

Hắn nhớ tới ngày ấy bệ hạ tín nhiệm cùng tán dương mình trên triều, trong lòng nảy ra áy náy vô hạn, càng thêm thành thật mà dựa vào ý tưởng của bệ hạ lúc trước, càng khai triển ra nhiều chi tiết tỉ mỉ hơn cũng như mục đích chung cho chuyện đánh giá thành tích lần này.

Ngụy Quân An vẫn luôn nói đến giữa trưa, Mạnh Phất nghĩ vị đại nhân này đã lớn tuổi như vậy rồi, buổi sáng đi thượng triều phỏng chừng cũng chưa ăn cái gì, nên bảo Cao Hỉ lại bưng một mâm điểm tâm đến đây.

Ngụy Quân An vui phát khóc!

khi hắn rời khỏi Tử Thần Điện, cả người như đang say, đi đường đều thấy lâng lâng.

Ngụy Quân An rời đi rồi, Mạnh Phất mới biết được tình huống đêm qua xảy ra ở phủ Tuyên Bình Hầu từ trong miệng đám ám vệ, sau đó nàng liền trầm mặc thật lâu.

Đám ám vệ đoán không chuẩn tâm tư bệ hạ, thành thành thật thật quỳ gối ở đó, chờ bệ hạ phân phó.

Mạnh Phất lúc này đã có hơi sinh ra hoài nghi với thân phận của mình. Nàng từng cho rằng mình làm đương gia chủ mẫu ở phủ Tuyên Bình Hầu, tuy rằng không đến mức xử lý mỗi sự kiện đều hoàn mỹ vô khuyết, nhưng đại khái cũng coi như là một vị chủ mẫu đủ tư cách đi. Nhưng hiện tại nghe đám ám vệ hồi bẩm xong, nàng cảm thấy mình còn có rất nhiều chỗ thiếu sót.

Hoặc là nói, bệ hạ không hổ là bệ hạ, bất luận đối mặt với vấn đề khó giải quyết đến cỡ nào, đều có thể nhẹ nhàng bóc qua.

Khi nàng ở ngoài cung, thường nghe người ta nói vị đại nhân nào đó định dùng cái chết can gián bệ hạ, nhưng khi thượng triều, nàng thấy tất cả quan viên đều vô cùng thuận theo, thuật trị người của bệ hạ quả thực lợi hại.

"Tiếp tục nói." Mạnh Phất nói.

Ám vệ lại một năm một mười đem chuyện xảy ra sau đó bẩm lên Mạnh Phất, đêm qua Khúc Hàn Yên ngồi ở Tễ Tuyết Viện đàn đến nửa đêm, đàn đến ngón tay đều chảy máu, Lý Việt mới kêu thôi, cho nàng ta trở về, ắt hẳn một thời gian dài tới đây Khúc Hàn Yên đều sẽ không muốn chạm vào đàn.

Sáng sớm hôm nay, Khúc Hàn Yên còn chưa kịp đến tìm Tạ Văn Chiêu cáo trạng, đã bị lão phu nhân gọi đến Lạc Ngọc Đường giáo huấn một chút trận. Lão phu nhân nói thẳng, nếu nàng ta cảm thấy bất mãn với an bài của bà cùng Mạnh Phất, vậy thì chín ngày đó cũng đừng lấy nữa, mang chia lại cho Hoa Tiểu Lăng cùng Tôn Ngọc Liên, hai người bọn họ biết khẳng định cao hứng, không giống như nàng ta, hơn nửa đêm rồi mà còn không yên phận.

Mặt Khúc Hàn Yên phải nói là xụ xuống đến thật dài, mặc dù trong lòng nàng ta có nhiều oán khí đến mấy, cũng không dám làm theo lời lão phu nhân. Cái thân phận này của nàng ta nếu muốn dừng chân ở Hầu phủ, cũng chỉ có thể dựa vào sủng ái của Tạ Văn Chiêu, nếu ngay cả mặt Tạ Văn Chiêu cũng không gặp được, vậy còn nói gì sủng ái?

Nàng ta cũng không nghĩ tới, Tạ Văn Chiêu đường đường là một Hầu gia mà lại vô năng như thế, bị một nữ nhân như Mạnh Phất nắm mũi kéo đi, mắt thấy Tạ Văn Chiêu đến bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, trong lòng Khúc Hàn Yên tuy mắng một tiếng phế vật, nhưng bề ngoài thì ủy ủy khuất khuất mà nhận sai, tỏ vẻ mình sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa.

Lão phu nhân thấy nàng ta như thế, không chỉ không chút vui mừng, ngược lại có chút thất vọng. Bà thật hy vọng lúc này Khúc Hàn Yên có thể quật cường thêm một chút, nói với bà là chín ngày kia nàng ta cũng không cần. Tưởng tượng đến đứa cháu đầu tiên của mình có khả năng chui ra từ trong bụng một nữ tử thanh lâu, trong lòng lão phu nhân liền nóng ruột đến không được. Ngay từ lúc đầu bà đã xem Khúc Hàn Yên chỗ nào cũng không vừa mắt, lúc trước phải chi thái độ bà cường ngạnh thêm chút, không cho Tạ Văn Chiêu nạp nàng ta vào trong phủ là tốt rồi.

Kỳ thật lúc ấy lão phu nhân là muốn nhờ vào Mạnh Phất để ngăn cản, không nghĩ tới Mạnh Phất căn bản không quản. Nhớ lại việc này, lão phu nhân cảm thấy mấy cái cửa hàng kia vẫn nên ở trong tay bà đi, qua chút thời gian nữa lại nói.

Mạnh Phất nghe ám vệ bẩm báo xong, liền gật gật đầu, thoạt nhìn trong khoảng thời gian ngắn thì phủ Tuyên Bình Hầu hẳn là sẽ không chết người, nàng viết hết chuyện phát sinh khi lâm triều hôm nay vào một phong thư, bảo ám vệ nhanh chóng đưa đến phủ Tuyên Bình Hầu, thuận tiện dặn dò nói: " Cố gắng chiếu cố Mạnh phu nhân."

Còn Tạ Văn Chiêu...... Chính hắn tự cầu nhiều phúc đi.

Ám vệ chửi thầm, vị phu nhân kia làm gì cần đến bọn họ đi chiếu cố? Với tình huống hiện tại ở phủ Tuyên Bình Hầu, bọn họ đi chiếu cố Tạ Văn Chiêu còn đúng hơn, cứ tiếp tục như vậy, vị hầu gia này nói không chừng ngày nào đó sẽ điên mất.

Hơn nữa rốt cuộc thì bệ hạ cùng vị phu nhân kia có quan hệ gì nhỉ? Không chỉ phái ám vệ bên cạnh theo trông giữ, còn mỗi ngày viết một phong thơ đưa đến trong phủ Tuyên Bình Hầu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ thật không có biện pháp nào tin được đây là chuyện mà bệ hạ bọn họ có thể làm.

Bệ hạ thậm chí còn không muốn xưng hô vị phu nhân kia là Tạ phu nhân.

Chậc chậc.

Khi đám ám vệ muốn lui ra, Mạnh Phất bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, nàng còn dặn dò thêm: "Đúng rồi, nếu như nàng ấy có hỏi chuyện trong cung, các ngươi chỉ cần nói đúng sự thật là được."

Cái này cũng được sao?

Trong lòng đám ám vệ vô cùng kinh ngạc, nhưng ai cũng không dám biểu hiện ra ngoài trước mặt bệ hạ, có một chuyện có thể khẳng định, là địa vị của vị phu nhân kia trong lòng bệ hạ tất nhiên không tầm thường! Chỉ là có không tầm thường thì cũng là phu nhân người ta, đây là chuyện gì thế này chứ.

Ám vệ rời đi rồi, Mạnh Phất dùng ngọ thiện xong, đi vào điện xử lý mấy tấu chương hôm nay mới đưa lên. Nàng cùng vị bệ hạ kia đã ước định ngày mai muốn đi chùa Bạch Mã dâng hương, Mạnh Phất cũng không rõ đại sư trong chùa Bạch Mã có thể giúp đổi hai người bọn họ trở về hay không, nhưng tốt xấu cũng có hy vọng.

Tấu chương bên dưới trình lên thật sự có hơi nhiều, Mạnh Phất cảm thấy ngày mai đi chùa Bạch Mã mình nên gom hết mớ tấu chương này đi theo, trên đường đi hẳn có thể xử lý một ít, chờ tới trong chùa rồi, bệ hạ cũng có thể giúp xử lý một ít.

Mạnh Phất giơ tay ấn ấn thái dương, nghĩ lại một chút, vẫn là thôi đi, ngồi trong chùa miếu phê duyệt tấu chương tựa hồ có chút bất kính với Phật Tổ, ngay  thời điểm then chốt thế này, vẫn nên để Phật Tổ cảm thụ mình thành tâm một chút thì hơn.

Cao công công từ ngoài điện bước nhanh vào, bẩm tấu với Mạnh Phất: "Bệ hạ, Thái Hậu nương nương nói đêm nay bảo phòng bếp làm chút điểm tâm ngài thích, muốn mời ngài qua đó nếm thử."

Mạnh Phất ừ một tiếng, nói: "Ta đã biết."

Cao công công không đoán ra bệ hạ nói đã biết thì là có muốn đi hay không. Hai ngày nay bệ hạ thay đổi rất nhiều, Cao Hỉ chỉ cảm thấy bệ hạ càng thêm sâu không lường được hơn trước đây.

Trong phủ Tuyên Bình Hầu, đêm qua Lý Việt ngồi nghe Khúc Hàn Yên đàn đến hơn nửa đêm, tới khi trời bắt đầu hơi rạng sáng hắn mới ngủ được. Thân thể Mạnh Phất vốn không tốt lắm, nên buổi sáng hắn dứt khoát ở trong phòng ngủ bù.

Khi tỉnh dậy, Lý Việt nhìn ánh nắng trong phòng, nghĩ thầm không lo làm hoàng đế quả thật thoải mái, muốn ngủ tới khi nào liền ngủ tới khi đó, căn bản không ai quản.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn muốn là hoàng đế, vậy thì cũng không ai dám không có mắt đêm khuya còn đi quấy nhiễu thanh tịnh của hắn.

Cũng may người không có mắt trong phủ này đều giải quyết xong rồi, bọn hạ nhân hiện giờ thoạt nhìn cũng quy củ hơn, đợi ngày sau khi hai người bọn họ đổi trở về, hắn cũng nói một câu với vị phu nhân kia, về sau làm việc phải kiên cường hơn một chút, trải qua một phen nỗ lực này của hắn, về sau nàng chính là lão đại của phủ Tuyên Bình Hầu, lão đại thì nên có tư thế củ lão đại.

Lý Việt nhận được tin của Mạnh Phất từ đám ám vệ, ngoại trừ ký lục về những chuyện lúc thượng triều, còn có viết tỉ mỉ về kế hoạch sơ bộ chuyện đánh giá thành tích do Ngụy Quân An đưa ra.

Lý Việt nhìn chằm chằm hai trang giấy một lúc lâu, cái lão Ngụy Quân An này thế mà cũng có thể quay về làm người, quả thật là sống lâu rồi, cái gì cũng có thể thấy.

Hắn buông lá thư xuống, nhìn ám vệ nói: "Nói lại tỉ mỉ chi tiết cho ta biết lời nói, việc làm, còn có biểu tình của Ngụy Quân An hôm nay ở Tử Thần Điện đi."

Những việc này vốn không nên nói cho một phụ nhân như phu nhân Hầu phủ này, nhưng mà lúc gần đi bệ hạ có dặn dò riêng, cho nên ám vệ cũng rất thống khoái thuật lại cùng Lý Việt, nhưng đám ám vệ rốt cuộc cũng không phải là tiên sinh kể chuyện, công việc chủ yếu mỗi ngày của bọn họ là bảo hộ bệ hạ an toàn, trong hoàn cảnh không có gì nguy hiểm, đôi khi bọn họ cũng không quá chú ý chi tiết, nên lời thuật lại cũng có chút thiếu sót.

Lý Việt thực không thể nào hiểu được, khi nghe ám vệ kể đến đoạn Ngụy Quân An rời khỏi Tử Thần Điện, bước chân vui sướng như một con heo mọi mới được thả khỏi chuồng nuôi nhốt, Lý Việt liền càng không thể lý giải.

Thật lâu sau, hắn lại mở miệng lần nữa, phân phó ám vệ: "Phái một người đi tra xem gần đây Ngụy Quân An rốt cuộc gặp cái hỉ sự gì."

Nếu cái hỉ sự này không quá khó thực thi, hắn phải tìm biện pháp làm cho các quan viên khác trong triều đều được một lần, quét sạch hết mấy cái thói xấu kia đi.

Trong lòng đám ám vệ có thật nhiều lời muốn nói, sao tư thế vị phu nhân này sai khiến bọn họ lại giống hệt bệ hạ bọn họ đến thế? Không khỏi quá không ý thức được mình là người ngoài nhỉ?

Nhưng suy xét đến thái độ của bệ hạ hiện giờ đối với nàng ấy, có lẽ này thật sự không phải người ngoài......

Ai da, đáng thương cho Tuyên Bình Hầu, hắn vẫn đang còn không biết gì cả.

Trong hoàng cung bên kia, tuy không được hồi đáp  hoàng đế khẳng định sẽ đến, Thái Hậu vẫn tự mình xuống bếp, bà đã lâu rồi chưa từng nấu ăn, cũng không biết đồ làm ra có còn mang hương vị như trước không.

Trần cô cô đi tới, bảo cung nhân bốn phía lui ra, lại bẩm báo Thái Hậu: "Nương nương, nô tỳ đã tra ra cô nương ngày ấy cùng bệ hạ nói chuyện ở Ngự Hoa Viên là ai."

Trong hậu cung Hoàng thượng vẫn luôn không ai, hắn không có chút để bụng nào đối với nữ sắc, Thái Hậu khuyên hắn rất nhiều lần nhưng căn bản vô dụng, còn tưởng rằng là do chuyện năm đó để lại bóng ma cho hoàng thượng, hiện tại nghe nói hắn cùng cô nương lén lút gặp gỡ ở Ngự Hoa Viên, trong lòng Thái Hậu ít nhiều gì cũng nhẹ nhàng thở ra.

Mặc kệ cô nương kia là thiên kim của vị đại thần nào, hay là cung nữ trong cung cũng được, Thái Hậu đều thấy vui mừng.

Thái Hậu vội buông cục bột trong tay ra, giương mắt nhìn về phía Trần cô cô, hỏi bà ta: "Là cô nương nhà ai?"

Trần cô cô nhìn vào ánh mắt tràn ngập chờ mong của Thái Hậu, tâm tình càng nặng nề hơn, nói: "Nương nương, là phu nhân của Tuyên Bình Hầu."

"A," Thái Hậu gật gật đầu, cười nói: "Tuyên Bình Hầu không tồi, lão Hầu gia còn từng cứu tiên hoàng, nhưng mà ai gia nhớ rõ trong phủ Tuyên Bình Hầu hình như không có cô ——"

Giọng Thái Hậu đột nhiên im bặt, bà quay đầu khiếp sợ mà nhìn Trần cô cô bên cạnh.

Cái gì của Tuyên Bình Hầu? Cái gì phu nhân? Phu nhân cái gì?