Đám ám vệ không dám nhiều lời, chỉ có thể nói thầm trong lòng, thuận tiện dùng ánh mắt giao lưu một chút, nhưng bị Lý Việt trừng mắt liếc một cái, lại vội vàng thu ánh mắt trở về.

Cả đám bọn họ thành thành thật thật quỳ bên dưới, nghĩ thầm vị phu nhân này sao có thể đáng sợ giống bệ hạ bọn họ đến vậy?

Trách không được nhiều năm như vậy mà bệ hạ cũng chưa tìm được người vừa ý, rốt cuộc nếu muốn tìm ai tính tình giống hắn thật quá khó khăn.

Vị cô nương này thoạt nhìn rất có vài phần khí thế của bệ hạ bọn họ, thậm chí có thể nói đứng trước mặt cô nương này, bệ hạ tại thoạt nhìn còn ôn nhu hơn so với ngày thường chút.

Nhưng vị cô nương này đã gả chồng, còn là phu nhân của Tuyên Bình Hầu!

Bệ hạ làm như vậy không tốt lắm đâu.

Mặc kệ trong lòng đám ám vệ nghĩ như thế nào, cũng không dám nói nên lời, bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài. Sau khi an bài xong thoả đáng công việc của hai ngày kế tiếp, Mạnh Phất cùng Lý Việt cũng nên về Lân Đức Điện.

Sự tình đều đã dặn dò xong, đám ám vệ trở lại chỗ tối, Cao Hỉ thấy bọn họ từ trong đình ra tới, tiến lên khom người hành lễ, nhìn Mạnh Phất nói: "Bệ hạ, vừa rồi Trần cô cô lại đây."

Thần sắc Mạnh Phất bất biến, trong lòng cân nhắc xem Trần cô cô trong miệng Cao Hỉ là người nào.

"Là mẫu ——" Lý Việt đứng cạnh bên khẽ mở miệng, hắn dừng một chút, sửa lời nói, "Là người bên cạnh Thái Hậu."

"Thái Hậu?" Mạnh Phất quay đầu nhìn về phía Lý Việt, người của Thái Hậu nhìn thấy chính mình cùng bệ hạ ở chỗ này, sẽ nghĩ như thế nào?

Lý Việt đối diện với ánh mắt nàng, đại khái biết nàng đang lo lắng cái gì, liền nói với nàng: "Không cần để ý."

Mạnh Phất ừ một tiếng, nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

Bất quá những việc này trước mắt cũng không thể hoàn toàn tránh hết, chỉ có thể về sau khi gặp mặt thì càng cẩn thận hơn thôi.

Cao Hỉ đi theo phía sau hai người cực kỳ tò mò, bệ hạ cùng vị phu nhân Tuyên Bình Hầu này từ khi nào quen biết nhau vậy? Sao hắn chả biết một chút gì? Hơn nữa, thoạt nhìn bệ hạ đứng trước mặt vị phu nhân này hình như ôn nhu hơn rất nhiều.

Cao Hỉ không dám nhiều lời, rốt cuộc tuy bệ hạ đối đãi vị phu nhân này ôn nhu, nhưng khi nhìn hắn thì lại không được như thế. Trong lòng hắn như có con mèo con cứ cào trái cào phải không ngừng, vô cùng khó chịu.

Hai người Mạnh Phất cùng Lý Việt không tiện cùng nhau trở về, liền thương lượng để cho Lý Việt về trước, khi sắp sửa tách ra, Lý Việt dừng bước chân lại, hắn nhìn Mạnh Phất nói: "Ta thấy ngươi có chút quen mặt, trước đây có phải ta từng gặp ngươi hay không nhỉ?"

Ánh trăng chiếu sáng trên khuôn mặt trắng nõn của "chính mình", tâm thần Mạnh Phất hơi lung lay một chút, sau một lúc lâu, nàng trả lời: "Có lẽ là từng gặp nhau trên cung yến cũng nên."

Lý Việt cũng không hỏi nhiều, gật đầu: "Ừ, có thể."

Hắn xoay người đi vào trong Lân Đức Điện.

Mạnh Phất ngồi xuống ghế đá sau lưng, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao sáng, Cao Hỉ đứng ở phía sau này, thấy dáng vẻ này của bệ hạ, trong lòng không khỏi sinh ra chút sầu lo.

Bệ hạ không phải là thật sự nhìn trúng phu nhân nhà người ta đó chứ?

Vậy thì không được tốt đâu.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, về sau gặp được vị phu nhân này, phải cung kính một chút.

Trong Lân Đức Điện, thấy "Mạnh Phất" quay trở về, trái tim treo cao của Tạ Văn Chiêu cuối cùng có thể thả xuống.

Trong khoảng thời gian "Mạnh Phất" đi ra ngoài, Tạ Văn Chiêu quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lưng như kim chích, bên cạnh chỉ cần truyền đến một tiếng ho khan, hắn đều có thể sợ tới mức suýt nữa thì nửa cái linh hồn nhỏ bé cũng bay đi, Tạ công tử đoan chính như ngọc chưa bao giờ có thời điểm chật vật đến như vậy.

Chờ đến khi Lý Việt ngồi xuống, hắn vội vàng hạ giọng hỏi: "Ngươi đi ra ngoài làm cái gì?"

Lý Việt tà tà liếc hắn một cái: "Liên quan gì đến ngươi?"

"Mạnh Phất!" Tạ Văn Chiêu thật sự tức giận.

Nhưng Lý Việt căn bản không để cơn phẫn nộ của Tạ Văn Chiêu ở trong lòng, hắn híp mắt đánh giá Nguỵ Quân An ngồi ở cách đó không xa. Hắn thật rất tò mò,  đặc biệt muốn biết lão nhân này hôm nay rốt cuộc có chuyện gì mà vui vẻ đến như vậy? Khoé miệng cũng sắp kéo đến mang tai rồi kìa.

Ngụy Quân An đang vui tươi hớn hở mà cùng đồng liêu nói đến chỗ tốt của chuyện đánh giá thành tích, đột nhiên cảm giác hình như mình bị đưa đến trên triều, đang bị bệ hạ nhìn chăm chú, hắn quay đầu nhìn quanh một vòng trong điện, bệ hạ cũng chưa trở về mà nhỉ.

Ngụy Quân An ấn xuống nghi ngờ trong lòng, tiếp tục cùng đồng liêu khen bệ hạ anh minh.

Đồng liêu có lệ mà đáp hai tiếng, từ trước nay sao bọn họ không hề phát hiện Ngụy Quân An thích khoe khoang đến như vậy nhỉ!

Sau đó không lâu, Mạnh Phất từ bên ngoài tiến vào, mãi cho đến khi yến hội kết thúc, mọi người cũng chưa hiểu được lý do tại sao bệ hạ hôm nay lại muốn mở tiệc ở Lân Đức Điện.

Khi rời đi Lân Đức Điện, Tạ Văn Chiêu theo bản năng duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu mình, không biết vì sao, hắn mạc danh có cảm giác như có người đang âm thầm nhìn chằm chằm đầu hắn vậy.

Đầu hắn thì có cái gì đẹp đâu.

Hắn chỉnh mũ mão lại một chút, bước chân lại nhanh hơn vài phần.

Trong Từ Ninh Cung, Thái Hậu đương triều đang nằm trên một cái giường nhỏ, năm nay bà chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhờ bảo dưỡng tốt, trên mặt cũng không thấy hiện lên quá nhiều dấu vết năm tháng, còn lại có một vẻ đẹp mặn mà khác.

Cung nữ đứng phía sau quạt quạt, trong điện phiêu tán ra hương thơm của các loại hương liệu quý báu, bà mở mắt ra, ánh mắt quét một vòng ở trong điện, hỏi: "Tiểu Cửu đâu? Sao bây giờ còn chưa thấy tới?"

Cung nữ bên cạnh đáp: "Bẩm Thái Hậu, điện hạ vẫn chưa thấy đâu."

"Bảo người mau đi tìm đi," Thái Hậu thở dài, ngón tay mang nhẫn ban chỉ cong lại, xoa xoa thái dương, việc này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, bà thậm chí đã có chút tập mãi thành quen, bà lại lẩm bẩm, "Bên cạnh vương gia có nhiều cung nhân như vậy, sao lại mới đây đã không thấy người đâu?"

Cung nữ nói: "Điện hạ hẳn là ở Ngự Hoa Viên, chỉ là sợ điện hạ ham chơi, sẽ va chạm bệ hạ."

Thái Hậu cũng lo lắng cái này, bà nói: "Vậy còn không mau đi tìm người về."

"Đã cho người đi tìm ạ." Cung nữ nói.

Thái Hậu ngồi dậy, nặng nề thở dài.

Đứa nhỏ tiểu Cửu này là sau khi Lý Việt đi Bắc cương bà mới sinh hạ, đầu nó cũng không quá sáng sủa, thời gian hai huynh đệ bọn nó ở chung với nhau không nhiều lắm, cho nên tình cảm cũng không mấy thân thiết.

Lúc trước Lý Việt đúng là vì bắt gặp bà cùng Hà thái y lén lút gặp nhau, nên mới va chạm với Thái Tử, bị tiên hoàng điều đi đến Bắc cương, sau đó tiên hoàng bệnh nặng, hắn mang binh đánh vào đế đô, bà cùng tiểu Cửu thiếu chút nữa lại liên lụy hắn.

Cho nên Thái Hậu vẫn luôn cảm thấy mình thẹn với Lý Việt, cho dù có cung nhân nói nhìn thấy hắn tức giận với tiểu Cửu, bà cũng chỉ giả vờ như mình không biết gì cả, tận lực không để tiểu Cửu xuất hiện ở trước mặt Lý Việt.

Rất nhiều thời điểm, bản thân bà cũng không biết mình nên đối mặt đứa con trai này như thế nào, bà cũng muốn quan tâm nhiều đến Lý Việt hơn, chỉ là vừa nhìn thấy hắn, bà lại nhịn không được cảm thấy chột dạ, rất nhiều lời tới bên miệng rồi cũng không nói ra được.

"Bảo các cung nhân nhanh lên đi," Thái Hậu nói, "Bệ hạ hôm nay mở tiệc ở Lân Đức Điện, đợi thêm chút nữa thì yến tiệc cũng sẽ tan mất, đúng rồi, Trần cô cô đâu?"

Cung nữ nói: "Trần cô cô đã đi ra ngoài tìm điện hạ."

Thái Hậu khẽ gật đầu, nhưng Cửu vương gia không trở về, bà vẫn có chút không yên tâm.

Sau khi yến hội kết thúc, Mạnh Phất không ngồi ngự liễn mà đi bộ về hướng Tử Thần Điện, ven đường có một cái hồ, sóng nước trên mặt hồ lóng lánh, còn có rất nhiều đom đóm nhỏ xíu mang ánh sáng bay múa.

Khi đi qua núi giả, nàng mơ hồ nghe được bên trong truyền đến động tĩnh rất nhỏ, liền dừng bước chân lại, bảo Cao Hỉ mang đèn nhìn xem là chuyện gì.

Cao Hỉ đi lên phía trước nhìn thoáng qua, rồi sau đó xoay người bẩm với Mạnh Phất: "Bệ hạ, là Cửu vương gia."

Mạnh Phất đi tới, quả nhiên thấy phía trong núi giả có một tiểu hài tử, bộ dáng chừng năm sáu tuổi, một mình ngồi trên một tảng đá cao, cũng không biết làm thế nào mà nó có thể leo lên được, đôi mắt nó không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, cũng không nói lời nào.

Trong kinh vẫn luôn có lời đồn rằng đầu óc Cửu vương gia có chút vấn đề, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Cửu vương gia cùng đương kim Thánh Thượng là huynh đệ một mẹ đẻ ra, nhưng mà quan hệ của đương kim Thánh Thượng cùng Thái Hậu rất lãnh đạm, cho nên cũng không thân cận với cái đệ đệ này.

Mạnh Phất nhớ rõ vị bệ hạ kia vừa rồi cố ý bảo mình phải chăm sóc Cửu điện hạ nhiều một chút, vậy chứng minh là lời đồn đãi cũng không thể tin.

"Bế Cửu điện hạ xuống dưới." Mạnh Phất nói.

Cao Hỉ buông đèn lồng trong tay, vươn tay muốn ôm hắn, Cửu vương gia ngơ ngác nhìn hắn một cái, hai cẳng chân đang buông rũ xuống chợt rụt trở về, cả người né về phía sau.

Cao Hỉ thấy thế cũng không dám động thủ tiếp, rốt cuộc thì đây cũng là hoàng tử điện hạ, ngã xuống ắt là không tốt rồi.

Mạnh Phất tiến lên nói: "Vậy để Trẫm đi."

Cao Hỉ thối lui qua một bên, Mạnh Phất ngửa đầu nhìn Cửu vương gia ngồi ở trên tảng đá, thằng bé cũng đang nhìn nàng, chỉ là ánh mắt có chút ngơ ngác, cũng may khi Mạnh Phất vươn tay ra, nó lại không tránh né.

Mạnh Phất một tay bế nó xuống dưới, vốn là muốn đặt nó xuống trên mặt đất, nhưng vị Cửu vương gia này lại đem hai tay ôm choàng qua cổ Mạnh Phất.

Tay nó có chút lạnh, Mạnh Phất quay đầu nhìn Cao Hỉ nói: "Buổi tối gió lớn, ngươi đi lấy cái áo choàng lại đây cho Cửu điện hạ."

Cao Hỉ đáp một tiếng, vội vàng bảo cung nhân khác nhanh chóng đi lấy áo choàng lại đây.

Mạnh Phất ôm Cửu vương gia từ sau núi giả đi ra, vị Cửu điện hạ này ngoan ngoãn ghé vào trên vai nàng, khi Mạnh Phất nhìn nó, nó sẽ hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen to tròn chớp chớp, rất đáng yêu.

Mạnh Phất cũng không phải đặc biệt thích hài tử, chỉ là nhìn thấy Cửu vương gia như thế, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nàng mở miệng hỏi: "Sao lại ở đây có một mình vậy? Cung nhân bên cạnh đâu?"

Cửu vương gia vẫn không nói lời nào, Mạnh Phất không quá để ý, chỉ là có hơi không biết nên chờ lát bảo cung nhân đem vị Cửu điện hạ này đưa về Từ Ninh Cung, hay là chính mình đưa trở về.

Bên này Từ Ninh Cung cũng nghe được tin tức, nói Cửu vương gia chơi ở Ngự Hoa Viên bị Hoàng Thượng gặp được.

"Sao lại chạy đến chỗ của Hoàng Thượng vậy chứ?" Thái Hậu giơ tay ấn thái dương, thở dài nói.

Hoàng Thượng vốn dĩ đã không thích nó, Lưu ma ma bên cạnh thằng bé cũng không chỉ một lần nói nhìn thấy Hoàng Thượng phát giận lên với nó, nhưng đầu óc nó có chút ngốc, mãi vẫn không học được bài học nào.

Lưu ma ma quỳ gối trước mặt Thái Hậu, khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt: "Lão nô chỉ mới đi tìm cái áo choàng, điện hạ đã không thấy tăm hơi đâu, Hoàng Thượng xưa nay không thích điện hạ, lần này không biết lại tức giận đến mức nào nữa đây! Ôi điện hạ đáng thương của nô tỳ, ngài còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu."

Thái Hậu bị lão ma ma này gào đến mức đau đầu, bà nói: "Đừng khóc nữa, ai gia đã cho người đến chỗ hoàng thượng đón tiểu Cửu trở lại."

Tuy là như thế, Thái Hậu vẫn là bị lời Lưu ma ma nói ảnh hưởng, mỗi lần Lưu ma ma đi qua chỗ hoàng đế bên kia đón tiểu Cửu, hoàng đế thế nào cũng toát ra một chút bất mãn, có lẽ rốt cuộc, hắn vẫn không thể tha thứ cho chuyện mình làm năm đó.

Rõ ràng bà đều đã nghe theo lời Lưu ma ma kiến nghị, tận lực làm cho tiểu Cửu không được xuất hiện ở trước mặt hoàng đế, nhưng quan hệ giữa hai mẫu tử bọn họ vẫn càng ngày càng kém, bà đã hoàn toàn không biết phải làm như thế nào mới có thể bồi đắp được.