Làn khói trắng khẽ lượn lờ trên lư hương đồng, từng sợi từng sợi khói nhẹ bốc lên trên đỉnh màn thêu hoa phù dung, ánh hoàng hôn khẽ lướt qua một gốc cây sơn trà bên ngọn núi giả, lại xuyên qua lớp màn sa trắng hơi mỏng, chiếu mấy tia sáng vàng nhạt lên trên thảm trong phòng.

Mạnh Phất nằm ở trên giường ho nhẹ, nửa tháng trước, trên đường từ chùa Bạch Mã trở về nàng bị mắc mưa, về đến nhà liền bệnh nặng một hồi, cứ mãi dây dưa dây cà như vậy hơn nửa tháng, vẫn luôn không thấy khoẻ hơn.

Đại phu tới xem qua vài lần, khai mấy phương thuốc, khuyên nàng trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng làm gì vất vả, nhưng thân là phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu, trong phủ mỗi ngày đều có một đống việc vặt chờ nàng xử lý, hậu viện còn có ba vị cơ thiếp cả ngày tranh giành tình cảm, mấy trận gây gổ lớn lớn bé bé không ngừng, mặc dù nàng đang bị bệnh, cũng không thể hoàn toàn buông tay.

Đại phu chân trước mới vừa đi, Tạ Văn Chiêu sau lưng lại đến. Hắn đứng ở giữa phòng, cách Mạnh Phất chỉ một lớp màn sa mong manh nhàn nhạt, gió đêm theo cửa sổ thổi vào, mấy tua rua bên dưới mành hơi hơi đong đưa.

Tạ Văn Chiêu nhìn về phía Mạnh Phất, tựa hồ có chuyện muốn nói.

Mạnh Phất ngước mắt, đón lấy ánh mắt hắn, bộ dáng Tạ Văn Chiêu rất tốt, mắt tựa sao trời, mặt như quan ngọc, năm đó tiên đế khi thu săn ở Tùng Sơn nhìn thấy hắn còn khen ngợi hắn là quân tử đoan chính, khi đó, số lượng danh môn thục nữ trong đế đô muốn gả cho hắn phải nói có thể xếp hàng từ đầu đường đến cuối phố.

Đây là phu quân của Mạnh Phất, nhưng hắn không thích nàng, hoặc là có thể nói, hắn vô cùng chán ghét nàng.

Mùa xuân năm Văn Khang mười sáu, đại hôn công chúa Đoan Dương, mở tiệc chiêu đãi các khách nhân ở Kinh Hoa Viên, Mạnh Phất cùng muội muội Mạnh Du theo mẫu thân tiến đến dự tiệc, trên yến hội phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vì danh tiết của Mạnh Phất, Tạ Văn Chiêu không thể không cùng nàng thành thân.

Phụ thân Mạnh Phất là một đại nho gia nổi danh đương thời, khi Tạ Văn Chiêu còn nhỏ từng bái hắn làm thầy, đi theo hắn học mấy năm thư, hơn nữa khi đó tiên đế còn, phụ thân Mạnh Phất là Bình Chương Sự ở Trung Thư phái, kiêm nhiệm thái phó cho Thái Tử, Mạnh gia cùng Tuyên Bình Hầu phủ là môn đăng hộ đối, cho nên việc hôn nhân này tuy khai cục có chút không đẹp, nhưng nói chung, hai nhà Tạ, Mạnh đều cũng tính là vừa lòng.

Mạnh Phất cùng Tạ Văn Chiêu tiếp xúc không nhiều lắm, trước đó có gặp được vài lần, đối với chuyện hôn nhân của mình, nàng cơ hồ trước nay chưa từng ôm bất luận cái ảo tưởng gì, bất luận là gả cho ai, đối với nàng mà nói, hình như đều không có gì khác biệt quá lớn. Nhưng mãi cho đến sau khi thành thân, Mạnh Phất mới biết được, người không hài lòng nhất với việc hôn nhân này kỳ thật là Tạ Văn Chiêu, trong lòng hắn có người khác, mà người hắn thích lại là muội muội của Mạnh Phất.

Biết được hết thảy việc này, Mạnh Phất cũng không nói gì, chỉ xem như mình không biết cái gì cả, vẫn ở hầu phủ bình yên làm phu nhân của nàng.

Nàng đã quen với chuyện tất cả những người bên cạnh mình đều thiên vị muội muội, hiện tại thêm Tạ Văn Chiêu, cũng không tính nhiều.

Từ lúc còn rất nhỏ, nàng liền hy vọng có thể làm hài lòng mỗi một người bên cạnh mình, cho nên khi phụ thân yêu cầu nàng làm một danh môn thục nữ, nàng làm được; người trong nhà hy vọng nàng có thể gả cho Tạ Văn Chiêu, nàng cũng gả cho hắn; Tạ Văn Chiêu không thích nàng đánh đàn, sau khi gả vào Tuyên Bình Hầu phủ, nàng đã không bao giờ đánh nữa.

Mạnh Phất biết như vậy không tốt, nhưng những cái phản ứng đó tựa như bản năng sinh tồn của nàng vậy, đã khắc sâu vào xương cốt nàng, nàng xoay chuyển không được.

"Sức khoẻ của ngươi đỡ chút nào chưa?" Sau một lúc lâu, Tạ Văn Chiêu trước mặt rốt cuộc mở miệng hỏi.

Mạnh Phất nhàn nhạt nói: "Cũng được."

Tạ Văn Chiêu không rời đi, hắn vẫn đứng tại chỗ, thoạt nhìn như còn có chuyện muốn nói.

Hắn đã không biết bao lâu không tới chỗ này của Mạnh Phất. Ngần ấy năm, hắn vẫn luôn cho rằng chuyện ở Kinh Hoa Viên năm đó là do mình bị Mạnh Phất tính kế, cuối cùng không thể không cưới nàng ta. Sau khi hai người bọn họ thành thân, Tạ Văn Chiêu vẫn luôn cố ý tránh Mạnh Phất, hôm nay có việc cầu nàng mới không thể không tới. Rõ ràng là phu thê, nên là quan hệ thân cận nhất thế gian này, nhưng còn xa lạ hơn với người thoáng gặp qua trên đường, chỉ ở chỗ này trong chốc lát, đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Mạnh Phất nói: "Hôm nay Hầu gia đến chỗ ta có chuyện gì, không ngại cứ nói thẳng."

"Thân thể Hàn Yên không tốt, nàng ấy ở Đinh Thuỷ Các, ngươi cũng biết, vừa lạnh lại vừa ẩm thấp, ngày hôm qua nàng ấy tìm đại sư tới xem, đại sư nói nơi đó phong thuỷ không tốt lắm," Tạ Văn Chiêu dừng một chút, nhìn Mạnh Phất nói, "Cho nên nàng ấy muốn đổi một viện khác."

Hàn Yên trong miệng Tạ Văn Chiêu là Khúc Hàn Yên, nguyên là một nữ tử thanh lâu, sau này được hắn nâng vào trong phủ làm cơ thiếp thứ ba, Khúc Hàn Yên đàn rất hay, cho nên ở trong phủ rất được Tạ Văn Chiêu yêu thích.

Mạnh Phất ừ một tiếng, chỉ là đổi một gian sân viện mà thôi, không tính là chuyện lớn, nàng cũng không đến mức vì loại chuyện này mà cố ý làm khó Khúc Hàn Yên, nàng nói: "Phía Nam còn có ba gian viện bỏ trống, mấy chỗ đó ánh nắng khá tốt, bảo nàng ta chọn một gian đi."

Tạ Văn Chiêu lại nói: "Đại sư tính rồi, ba gian viện đó bát tự tương khắc với nàng ấy, cũng không tốt."

Mạnh Phất hơi thẳng người lên một chút, trong lòng ẩn ẩn đoán được Tạ Văn Chiêu muốn nói cái gì, nàng hỏi: "Vậy ý Hầu gia là sao?"

Tạ Văn Chiêu nói: "Tễ Tuyết Viện không tồi."

"Nàng ta muốn ở sân viện này của ta?" Mạnh Phất hỏi.

Tạ Văn Chiêu gật gật đầu, Mạnh Phất đang muốn muốn hỏi xem Khúc Hàn Yên có muốn ở trắc viện (sân nhỏ) của bên mình không, lại nghe hắn nói: "Mấy viện khác trong phủ, ngươi có thể tùy tiện chọn."

Mạnh Phất trầm mặc.

Mạnh Phất là một chính thê, lại phải làm chuyện nhường sân viện cho một thiếp thất, đây là chuyện buồn cười gì vậy.

Thấy Mạnh Phất không nói lời nào, Tạ Văn Chiêu tiếp tục nói: "Ta biết ngươi xưa nay rộng lượng, minh bạch lý lẽ, sẽ không để ý việc nhỏ thế này. Hàn Yên bên đó thật sự không có cách nào, hai ngày nay nàng ấy vô cùng tiều tụy, ngươi nhìn thấy nàng ấy cũng sẽ đau lòng. Mấy sân viện khác cũng đã tìm người xem qua, luôn hơi kém chút, nếu cảm thấy mấy sân viện khác trong phủ không hợp ý ngươi, đến lúc đó ta ra tiền sửa lại cho ngươi."

Hắn nói nhiều như vậy, Mạnh Phất trên giường trước sau vẫn không mở miệng, Tạ Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, Mạnh Phất bình tĩnh như vậy, ngược lại làm hắn thấy mình như một ngốc tử. Vẻ mặt của hắn dần dần lãnh đạm xuống, hắn nhìn Mạnh Phất nói: "Ngươi không muốn đổi thì thôi, cũng chỉ là một gian sân viện chứ có gì."

Mạnh Phất đột nhiên vô cùng đau đầu, nàng nên làm một phu nhân tốt, mọi chuyện đều thuận theo phu quân, làm một đương gia chủ mẫu làm người ta xưng tán cảm nhớ mới đúng. Nhưng sau đó thì thế nào? Nàng làm được hết những chuyện này, rồi sau đó nàng được gì? Nàng có nguyện ý đổi hay không, có gì khác nhau?

Mạnh Phất có chút mờ mịt.

Cuối cùng, nàng nhìn Tạ Văn Chiêu: "Để ta suy xét đi."

Biểu tình Tạ Văn Chiêu nhu hòa đi một chút, tựa hồ có hơi áy náy, hắn mím môi, ngữ khí có chút cứng đờ mà nói: "Hiện tại không phải quá gấp, ngươi chậm rãi suy xét, chờ ngươi hết bệnh rồi lại dọn cũng không muộn."

Mạnh Phất đáp một tiếng, Tạ Văn Chiêu cảm thấy việc này hẳn là thành, lúc sau thuận miệng dặn dò hai câu, liền rời khỏi Tễ Tuyết Viện.

Hắn rời đi không lâu, thị nữ Thanh Bình bưng chén thuốc từ bên ngoài đi vào, đứng ở mép giường nói: "Phu nhân, nên uống thuốc rồi."

Khi giọng nói Thanh Bình cất lên, thì một khúc tiếng đàn tranh tranh từ phương hướng Đinh Thuỷ Các truyền đến, Khúc Hàn Yên ở nơi đó, khúc nhạc này tất nhiên cũng là nàng ta đàn.

Thanh Bình nghiêng đầu ra bên ngoài nhìn, sau đó khó chịu nói: "Đàn, đàn, đàn, chỉ biết đàn, phu nhân còn đàn hay hơn nàng ta nhiều, sao ngài lại không đánh đàn nữa? Từ khi ngài gả vào đây, nô tỳ chưa bao giờ nghe ngài đàn lần nào, rõ ràng hầu gia thích nghe đàn như vậy mà."

Mạnh Phất không trả lời Thanh Bình, nàng duỗi tay nhận chén thuốc, cầm chén lên uống cạn.

Uống xong thuốc Mạnh Phất lại có chút buồn ngủ, trên mặt vẫn còn tái nhợt như cũ, nàng vừa muốn nằm xuống nghỉ tạm, bên ngoài liền truyền đến tiếng các di nương khắc khẩu.

Thanh Bình nói sẽ đi ra ngoài xem giúp nàng, nhưng mà đã đi hồi lâu, tiếng khắc khẩu vẫn chưa ngừng lại.

Mạnh Phất ngẩng đầu lên, mặt vô biểu tình mà nhìn đồ án hoa phù dung trên đỉnh màn. Mấy năm nay, nàng càng ngày càng cảm thấy cả người mình giống như bị nhốt trong một cái mai rùa thật dày, bốn phương tám hướng đều là vách ngăn kiên cố lãnh ngạnh, không thể hoạt động, không thể hô hấp, nàng giống như chú định cả đời này đều phải bị nhốt ở bên trong, nhốt đến khi đầu tóc hoa râm, hàm răng cũng rụng, nhốt đến khi hô hấp cùng nhịp tim tất cả đều ngừng lại, sau đó thì quan tài nàng cũng bị chôn xuống đất, nàng cũng không có biện pháp nào thoát ra.

Những âm thanh ồn ào ở bên tai nàng dần dần trôi xa, nàng bỗng nhiên nhớ tới năm mười ba tuổi, tết Thượng Nguyên, nàng đi lạc khỏi người nhà, vẫn luôn đi dọc theo bờ sông vùng ngoại ô kia hướng về phía Nam, trên mặt sông trôi nổi rất rất nhiều ngọn đèn nhỏ, cả dòng nước như một bầu trời đen đầy sao, có một thiếu niên hắc y ngồi trên cột cầu cao cao giữa sông, hắn lạnh mặt, một bộ ai cũng không muốn phản ứng.

Mười ba tuổi, tết Thượng Nguyên, buổi tối đó nàng thiếu chút nữa chết trong tay một đám lưu manh, là thiếu niên đó cứu nàng.

Đó là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình tránh xa khỏi cái mai rùa này nhất.

Thiếu niên đập bức tường giam cầm nàng ra một lỗ hổng, những ngôi sao sáng lấp lánh kia vết nứt rơi xuống, nàng do dự vươn tay ra, nhưng cuối cùng cũng không thể nắm lấy nó.

Nếu có một ngày còn có thể gặp lại thiếu niên kia, hắn nhìn thấy mình như vậy, nhất định sẽ rất thất vọng, nhỉ.

Mạnh Phất nhắm mắt lại, dần dần ngủ.

Ánh chiều hôm nặng nề phủ xuống trọng cung hoàng thành ngàn, Tử Thần Điện đèn đuốc sáng trưng, vị thiên tử trẻ tuổi ngồi sau trường án, nhanh chóng lật xem tấu chương trước mắt, theo từng tờ tấu chương đi qua, sắc mặt của hắn cũng càng thêm âm trầm, phảng phất như có thể nhỏ ra nước ngay sau đó.

Rốt cuộc, hắn không nén được lửa giận, quăng thật mạnh tấu chương trong tay xuống mặt đất, đứng bật người lên, chắp tay sau lưng bắt đầu đi vòng quanh trường án.

Thái giám Cao Hỉ nhanh chân chạy tới: "Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận, thái y nói ngài gần đây đừng tức giận, không tốt cho thân thể ngài."

Lý Việt nghe xong lời này, ngược lại càng thêm tức giận, hắn chỉ vào tấu chương trên mặt đất, nổi giận đùng đùng nói: "Là trẫm muốn tức giận sao? Ngươi xem bọn hắn nói cái gì? Heo trong chuồng kêu còn dễ nghe hơn bọn hắn! Khi ăn tết cũng giết heo, sao không làm thịt bọn hắn luôn một thể đi!"

Một thái giám như Cao Hỉ lúc này cũng không dám tùy tiện xen mồm vào.

"Không muốn đánh giá thành tích?" Lý Việt nhướng khóe miệng cười lạnh, "A, nói như đường hoàng lắm, trong lòng bọn hắn tính toán cái gì, làm như trẫm không rõ ràng?"

Nghe tiếng Lý Việt cười, Cao Hỉ đi theo phía sau chợt thấy sóng lưng hơi lạnh, hắn khuyên nhủ: "Bệ hạ ngài bớt giận trước đã, xin bớt giận, trên người ngài còn có thương tích mà."

Thương thế trên người Lý Việt là mấy năm trước khi đánh giặc ở Bắc Cương lưu lại, sau này thật vất vả tìm vị thần y có thể chữa khỏi, chỉ cần xin hắn trong ba tháng đừng tức giận, đừng nổi lửa trong đầu là có thể khỏi. Kết quả đã ba năm mà thương thế còn chưa khỏi hẳn.

"Có thì có đi! Không trị nữa!" Lý Việt bực bội nói, "Cả ngày nhìn mấy tên ngu xuẩn này, trẫm tức thôi cũng tức chết rồi."

Đấy, như vậy thì làm sao trị? Vị bệ hạ này tính tình vừa nóng lên liền như tiểu hài tử, Cao Hỉ thầm nghĩ này ngày mai phải nói với thần y một tiếng, tính thời gian ba tháng lại từ đầu, trước mắt vẫn phải làm bệ hạ bớt giận đã, hắn nói: "Có lẽ ngày mai lâm triều, chư vị đại nhân liền hiểu ra thì sao."

Lý Việt liếc xéo Cao Hỉ liếc một cái, lại hừ một tiếng, cái tên Cao Hỉ này, còn chưa ngủ liền bắt đầu nói nói mớ.

Cao Hỉ bị hắn nhìn một cái, tức khắc cảm thấy cổ mình cũng lạnh.