“Được rồi!” Nàng không kiên trì nữa. Nàng thương hắn, cũng biết hắn nghĩ cho nàng rất nhiều, nhưng đối với nàng mà nói, như thế này thật là đã đủ rồi.

“Ngươi phải đáp ứng ta, không được rời đi, đừng quên ngươi đã hứa với ta, ta tin tưởng ngươi một lần nữa, ngàn vạn đừng…”

Nàng ngẩng đầu lên, trực tiếp đưa tay lên che môi của hắn lại, lẩm bẩm nói nhỏ, “Yên tâm hồi cung, ta sẽ ở nơi này chờ ngươi.”

Hơn nữa, sẽ có một nam nhân khác cùng nàng ở chỗ này, đến lúc đó còn không biết ngươi có thể đến giết ta hay không?

Nàng thâm tình ôm hôn hắn nhưng trong lòng đã bắt đầu nổi sóng.

Sau một lần kích tình triền mien cuối cùng, Chu Hạo Hi lưu luyến không muốn rời đi.

Chỉ khi nàng chắc chắn đảm bảo, hắn mới đáp ứng sẽ không ra lệnh cho mấy người áo đen tới bảo vệ hay theo dõi nàng nữa, muốn cho nàng một cuộc sống thật an tĩnh.

Đợi cho hắn rời đi, Tô Yên Nhi đâm ra buồn bã, cuộc sống tương đối nhàm chán.

Bất quá, nàng sẽ cố gắng tìm kiếm một người nam nhân khác đủ để cho Chu Hạo Hi tin tưởng nàng đã chuyển tình yêu của nàng qua một nam tử khác. Dung mạo của đối phương ít nhất phải cùng hắn cách xa nhau không nhiều lắm, như vậy mới có thể thuyết phục được hắn.

Nhưng một mình nàng phải tìm kiếm người đó như thế nào đây?

Có lẽ trong giang hồ sẽ có người, đem một phong thư giao cho một lão ăn xin, đây là cách giữ liên lạc của nàng cùng Cổ Chi. Nếu có chuyện khẩn cấp gì, lão ăn xin sẽ giúp các nàng tìm được lẫn nhau.

Lần trước, Tô Yên Nhi bị Thiệu Hoằng Văn lừa uống phải xuân dược rồi bị ép buộc lên kiệu hoa, chính là hắn đã hỗ trợ báo cho Cổ Chi.

Quả nhiên, hai ngày sau Cổ Chi liền trở lại Khuynh Hi viên, vừa thấy được bạn tốt liền sẵng giọng quở trách một trận, “Ngươi cũng thật ác độc, ngươi tránh né Hoàng Thượng ta không phản đối, nhưng thậm chí ngay cả ta, ngươi cũng trốn mất? Này coi là bạn tốt, hảo tỷ muội cái gì! Hại ta giống như người điên đi chung quanh tìm kiếm ngươi…” Nàng thật là oán khí đầy bụng.

Tô Yên Nhi vẻ mặt áy náy, “Thật xin lỗi, nhưng ta biết Hoàng Thượng nhất định sẽ tìm tới ngươi, ta không muốn làm khó cho ngươi.”

“Vậy bây giờ ngươi tìm ta làm cái gì?” Cổ Chi tức giận hỏi.

Tô Yên Nhi cắn môi dưới, có chút do dự nhưng vẫn nói ra.

“Ngươi muốn ta tìm người có thể cùng ngươi diễn trò, ngươi muốn giả trang thành người đã yêu nam nhân khác, thay lòng đổi dạ với Hoàng Thượng khiến cho Hoàng Thượng lão tử kia tức giận đến không cần ngươi nữa…” Cổ Chi vẻ mặt không chịu được nhìn chằm chằm bạn tốt, “Ngươi muốn chết a! Phản bội Hoàng Thượng, vạn nhất hắn tức giận chém đi đầu nhỏ của ngươi thành dưa thì làm sao bây giờ?”

“Không sao, chỉ cần để hắn có thể sinh hận, cho dù chết ta cũng sẽ nguyện ý.” Nàng thừa nhận.

“Yên Nhi, ngươi không nên đần như vậy có được không?” Nàng thật muốn gõ đầu bạn tốt có phải được làm từ đâu hủ hay không?

“Cũng bởi vì ta quá yêu hắn, ta lại không thể hại hắn, ngươi có hiểu không?”

“Không được!” Nàng tức giận cự tuyệt.

Nhưng Tô Yên Nhi vẫn mãi thuyết phục, từ ban ngày nói đến đêm tối, nói đến nỗi nàng không biết phải làm sao đành giơ tay đầu hàng.

“Được, ta giúp ngươi tìm…!”

~*~

Cổ Chi đi chuyến này chính là nửa tháng mới trở về, bên người nàng xuất hiện thêm một tên khí vũ hiên ngang, là một nam tử anh tuấn tên là Kim Ngọc Kiệt.

Nàng giới thiệu bọn họ cho lẫn nhau trước, lúc này mới đem bạn tốt kéo qua một bên, dùng tiếng nói chỉ có các nàng nghe được. “Kim công tử biết hết thảy mọi chuyện, dĩ nhiên trừ việc nam nhân của ngươi là Hoàng Thượng, điểm này ta nghĩ nếu chúng ta nói ra, khắp thiên hạ đại khái không có một người nào, một nam nhân nào dám theo ta về đây.”