“Tổ nãi nãi lời của Thiệu thân vương người hoàn toàn không thể tin được!”

“Nếu không thể tin, vì sao Hoàng Thượng ngày đó lại ban mũ quan cho hắn?”

Hắn nhất thời cứng họng.

“Ai gia già rồi, nhưng đầu óc còn rất sáng suốt.” Hoàng Thái Hậu ngừng một chút lại nhìn thần sắc tôn tử nói. “Một nữ tặc mà lại muốn làm Hoàng Hậu sao? Cho dù nàng ta có khỏe mạnh lại đi nữa, huyết thống hoàng thất cũng sẽ không tiếp nhận dòng máu đó, Hoàng Thượng nếu chủ ý quyết định muốn làm ‘tội nhân thiên cổ’, ai gia cũng sẽ không đồng ý!”

Hắn không nói gì, nhưng cánh tay ôm lấy người trong ngực càng thu chặt lại, đôi mắt đen phức tạp kia khó có thể nén nổi thống khổ. Hắn vốn không quan tâm nhiều đến việc lập hậu, điều mà hắn quan tâm nhất chính là Yên Nhi, khi nào nàng có thể nhớ lại chính mình là người hắn yêu nhất.

Hắn muốn nàng cùng đứng ở bên hắn, cùng nhau hướng Hoàng Thái Hậu chứng minh cho Hoàng Thái Hậu thấy nàng sẽ trở thành vi quốc mẫu lưu danh thiêng cổ như thế nào. Hắn còn muốn chứng minh trước đông đảo các trọng thần nàng là người xứng đáng đến cỡ nào, cũng chính là người thích hợp nhất làm Hoàng Hậu của hắn…

Tô Yên Nhi lẳng lặng nằm trong lòng của hắn, cúi đầu xuống, không ai chú ý tới nàng trong mắt chợt lóe lên vẻ thống khổ. Ngẩng đầu lên ánh mắt của nàng trở nên chuyên chú toàn tâm đọng lại nhìn hắn, như muốn đem tuấn nhan này đã sớm khắc ấn trong đầu lần nữa tỉ mỉ khắc sau ở trong tâm khảm…

Bởi vì cái từ “Tội nhân thiên cổ” này quá trầm trọng a! Nàng không nên để cho hắn bị làm khó được, vậy thì cứ như vậy đi!

Đến đêm, Tô Yên Nhi lặng lẽ giả trang trở lại thành Tiểu Tương Tử, lần nữa trộm lấy lệnh bài của Chu Hạo Hi giấu diếm được thị vệ thủ thành rời khỏi hoàng cung.

~*~

Sáng sớm hôm sau,có một vị khách tới hoàng cung rồi chỉ đích Tdanh muốn gặp Hoàng hượng hơn nữa còn là tới đòi phần thưởng.

“Nguyên lai là ngươi!” Chu Hạo Hi không nghĩ vị khách tới tìm này lại chính là Cổ Chi.

“Yên Nhi đâu? Mà ta là nên gọi ngươi Hoàng Thượng, hay là Chu gia?” Nàng cố ý thử hắn, “Thật là không náo ngươi nữa nhưng không nghĩ tới ngươi lại làm lớn đến như vậy, Yên Nhi nói với ta, ta thật không tin chút nào. Khó trách ngươi lại thần bí như vậy.”

Chu Hạo Hi khó nén ngưng giọng nói. “Nàng…” Nàng còn không biết Yên Nhi đã xảy ra chuyện sao? Hai người tình cảm như tỷ muội, hắn thật không biết nên nói với nàng như thế nào?

Nàng khuôn mặt suy nghĩ một chút nói. “Ngươi cho tới nay vẫn còn chưa có gặp lại nàng có phải hay không?”

Hắn nhíu mày, cảm giác, cảm thấy thần sắc của nàng có cái gì không đúng, nhưng vẫn gật đầu.

“Cái này…” Nàng cười khanh khách vừa hỏi vừa từ trên cổ lấy ra một cái vòng , “Ta cùng Yên nhi trên người đều có đeo một cái khô lâu như vậy nhưng kể từ sau khi yêu ngươi nàng lại không đeo nữa.”

Nghe nàng nhắc tới như vậy, hắn cũng có chút ấn tượng.

“Thật ra cái vòng này là có một câu chuyện rất xưa rồi.”

Nàng êm tai nói vắn tắt, bắt nương tử bởi vì quá yêu một nam nhân, cho nên tình nguyện đã quên mình là người nào, cũng không muốn tình yêu đó hành hạ gây tổn thương nữa cho nên mới nuốt vào Mất Tâm Tán do chính mình điều chế nên…

“Ngươi nói Mất Tâm Tán?”

Vừa nghe đến cái tên thuốc kia nhiều ngày hành hạ hắn cả người hắn chấn động.