“Nhưng lần này đi tuần mà hắn chỉ đem theo một tên tiểu thái giám, trước kia hắn ít nhất cũng còn có mang theo một vài võ quan, ngự y cùng các cựu thần đức cao vọng trọng mới xuất cung…”

“Do chỉ là đi tuần nên chuyến đi rất ít người biết, hoàng huynh sau khi ra khỏi cung lại muốn một mình hành động, chỉ nói rõ hai tháng sau ở chỗ nào đó gặp mặt. Cho nên, trong khoảng thời gian này huynh ấy đi nơi nào, Chu Nhi không biết được.”

“Chính là vì như vậy ai gia mới lo lắng, không biết hắn có thừa dịp này ở bên ngoài mà làm chuyện hoang đường gì không nữa?”

“Tổ nãi nãi hoàng huynh là một người có chừng mực, ngươi không cần phải quá lo lắng.”

“Ai gia phải lo lắng.” Hoàng thái hậu lắc đầu, vỗ vỗ vào bàn tay cháu gái. “Hoàng huynh ngươi mới có mấy tuổi đã lên ngôi, cá tính trưởng thành sớm, nói đến trị quốc, hôm nay là tứ hải thái bình dân sinh yên ổn. Năng lực của hắn không cần phải hoài nghi nhưng là ở phương diện nữ nhân thật sự là hắn không bình thường.” Con người không thể không có tính ham muốn sắc dục (sắc đẹp và dục vọng) chẳng lẽ hắn không có cả hai.

Hoàng Thái Hậu thì quá lo lắng, Chu Bối Nhi lại một chút cũng không lo lắng, “Hoàng huynh chẳng qua là đang đợi một nữ nhân thôi.”

“Đợi một nữ nhân?” Này là ý gì.

“Đúng vậy a, ta cùng hoàng huynh thập phần giống nhau, thà thiếu chớ lạm.” Nàng là tin tưởng như vậy.

“Các ngươi làm sao lại giống nhau, ngươi là nữ nhân, hoàng thượng là nam nhân, hậu cung ba cung lục viện làm sao có thể liền một lúc cả một phi tử cũng không có?” Ta càng nghĩ càng không đúng, “Không được, truyền ý chỉ của ai gia, ai gia muốn thay Hoàng Thượng tuyển phi.”

“Hoàng huynh sẽ không tiếp nhận đâu” Chu Bối Nhi nhăn lông mày lắc đầu.

“Ta sẽ buộc hắn phải tiếp nhận.”

Xong, nhìn tổ nãi nãi, cặp mắt kiên định kia, hiển nhiên lần này vì hương khói của hoàng gia bà chính là tính toán có phần khư khư cố chấp…!

~*~

Tô Yên Nhi chưa bao giờ cùng Chu Hạo Hi vi phục xuất tuần, nhưng từ khi cùng hắn xuất cung cùng ở chung cho tới nay, nàng bắt đầu hoài nghi, hắn thật sự là một hoàng đế tốt sao?

Bọn họ một đường hướng Giang Nam mà đi, thậm chí có thể nói là chỉ du ngoạn sơn thủy đến hạ lưu Trường Giang.

Mặc dù đoạn đường này cũng không có thấy các quan phụ mẫu có biện pháp gì, nhưng cũng không có gặp phải dân chúng nghèo khổ lầm than hoặc có các vụ dân cáo quan.

Nhìn qua, hầu hết đều là cảnh nhân dân sống ấm no hạnh phúc, giống như lúc nàng và Cổ Chi ở Nam Kinh, cũng là trải qua một cuộc sống Thái Bình. Về sau đã không còn phát sinh chuyện Thiệu Hoằng Văn ham mê sắc đẹp của nàng lại vừa ỷ thế phụ thân là Vương gia mà dùng cường quyền ép cưới nàng nữa. Nhìn cảnh này lại làm cho nàng nhớ đến truyện cướp dâu khi xưa.

Hôm nay hồi tưởng, khó trách khi đó thuộc thân vương kia bị triệu hồi về Bắc Kinh, Thiệu Hoằng Văn bị đày đi biên cương lao động, Chu Hạo Hi trong miệng nói có “bằng hữu có thế lực” căn bản chính là hắn!