Nàng sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, “Chu gia không có lý do gì lưu lại Yên nhi.”

Không có sao? Bốn mắt nhìn nhau một khắc, là hắn biết mình đã tìm được nữ nhân của mình, nhưng đây chẳng qua là loại cảm giác…cho nên… “Ân cứu mạng có tính hay không?”

Hắn cứ thế nhắc tới, tự nhiên làm cho nàng liên tưởng đến chuyện hai người ân ái tối hôm qua. Nàng khuôn mặt ráng hồng nhưng vẫn dũng cảm nghênh thị, “Ân cứu mạng Yên Nhi đã lấy thân báo đáp.”

“Cho nên, ngươi đã là nữ nhân của ta, ta đối với ngươi tự nhiên cũng có trách nhiệm.”

“Hả…?” Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn. Ánh mắt của hắn mang theo vẻ khí phách không thể cưỡng lại, hắn đây chính là đang biểu thị công khai nàng từ đây về sau thuộc về hắn?

Nàng lắc đầu, vừa nói vừa lui về sau, “Ta không phải là nữ nhân của Chu gia, đây chỉ là ngoài ý muốn.”

“Không phải là, đây là mệnh trời đã định.”

Hắn nhìn chăm chú nàng, cũng không có lấn đến gần phía trước, nhưng một cảm giác áp bách mãnh liệt làm nàng mất đi phương hướng. Tô Yên Nhi nhìn cặp mắt kia giống như bị hút vào chỗ sâu tối tăm làm cho thân thể đứng bất động, không thể trốn chạy.

“Ngày sau, Khuynh Hi viên chính là nhà cô nương.”

Nói xong Chu Hạo Hi xoay người nhằm hướng cửa mà rời đi.

Hắn nói xong rồi? Cứ như vậy?!

“Đợi một chút!” Nhẹ kéo làn váy, nàng bước nhanh đi tới trước mặt hắn. Suy nghĩ trong lòng đang có điểm tức giận, “Chu gia, ta bề ngoài xem ra có lẽ nhu nhược, rất cần che chở, nhưng đó là sai, ta không phải là cô nương như vậy.”

“Ta biết.” Cặp mắt kia hạ nhiệt độ vẫn bình tĩnh không có sóng.

Hắn đáp khẳng định nhanh như vậy ngược lại làm nàng ngây ngẩn cả người, “Ngươi biết?”

“Đúng, cũng là bởi vì đặc thù, cho nên mới đáng giá như vậy.”

Nàng kinh ngạc nhìn dung nhan tuấn tú của hắn, cơ hồ nhìn ngây dại.

“Ngươi cũng đồng ý.” Hắn cười.

Bởi vì trầm mặc, nàng nhưng ngay sau đó hoàn hồn, rầu rĩ không vui cả giận nói. “Chu gia khí độ bất phàm, lời nói bức bách thật sự là làm người khác khó chịu.”

“Cũng là bởi vì nàng chưa hiểu cho nên ta nói trực tiếp.”

“Chu gia ngài rõ ràng là bá đạo.”

“Song nàng không thể có chuyện hai phu.”

Ý là nàng không thể có lựa chọn khác? “Xin lỗi, ta không có tính toán gả cho ngươi.”

“Rất tốt, ta cũng vậy không có tính toán cưới nàng.” Tạm thời, thân phận của hắn là một vấn đề lớn a!

Nàng ngừng lại, “Chu gia chẳng lẽ đem Yên Nhi coi như nữ tử dễ dãi?” Nàng trong mắt đẹp lửa giận càng sâu một tầng. Trời mới biết, nàng chẳng bao giờ quá tức giận như thế!

“Cũng không phải, hồng nhan tri kỷ, hơn nữa chỉ duy nhất một người.” Hắn nhìn nàng phía dưới, tròng mắt đen sáng quắc khóa chặt lại đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc kia.