Mùa đông ở thành phố A lạnh muốn cóng người cho nên toàn bộ sinh viên C đại đều được nghỉ một khoảng thời gian, gọi là nghỉ đông.
Hoàng Thượng nằm úp sấp trên giường hai tay chống cằm lắc lắc chân nhìn Quý Ninh đang thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, "Quý Tiểu Ninh, nói như vậy Vi học trưởng đã tỏ tình cậu sao?" Quý Ninh lần thứ N bị hỏi, y thở phì phì nhìn cậu, "Cậu không còn câu nào để hỏi nữa sao?" "Ân?" Hoàng Thượng nhíu nhíu mày nghĩ nghĩ một chút liền chu môi, "Nếu nói như vậy cậu và Vi học trưởng đang yêu nhau sao?" Quý Ninh nhìn trời... Xem như y chưa nói gì, cũng chưa nghe gì! Cậu thấy y lựa chọn không quan tâm liền lăn qua một cái chui vào chăn, ũ rũ, "Cậu còn được người ta tỏ tình. Tớ lại là tỏ tình người ta a!" Quý Ninh thu xếp xong kéo ba lô lại, bước đến ngồi một bên đẩy đẩy đụn chăn, "Là cậu tỏ tình chứ không phải là Vương Phi?" Hoàng Thượng ló đầu ra, ũ rũ gật gật. Quý Ninh nhéo nhéo má Hoàng Thượng, "Tiểu ngốc cậu cũng biết tỏ tình rồi a!" Kỳ cảnh như vậy mà y không được xem! Ai nha, thật tiếc a! Hai má Hoàng Thượng bị kéo đến biến dạng, bĩu bĩu môi, "Ai nha, đừng a! Sắp bị cậu kéo đến chảy xệ luôn rồi nè!" "Hừ!" Quý Ninh khinh bỉ trừng Hoàng Thượng một cái, "Nựng một chút cũng không cho! Cậu là giữ cho Vương Phi sao?" Hoàng Thượng bĩu bĩu môi. Có đâu a! Ánh mắt Hoàng Thượng đảo đảo, đảo đến hành lý Quý Ninh liền tròn mắt hỏi, "Quý Tiểu Ninh, cậu là về nhà hay đến chỗ Vi học trưởng a?" Quý Ninh nhướng mày, "Đương nhiên là về..." Chữ 'Nhà' còn chưa thốt ra thì cửa phòng đột nhiên bị mở, Vi Thần một thân bị tuyết hun lạnh ngước nhìn hai người đang ngồi trên giường. "Em đã xong rồi sao? Về nhà thôi!" Hoàng Thượng trợn tròn mắt nhìn Vi học trưởng rồi lại nhìn Quý Ninh, hoàn toàn không thể tin được lắc lắc đầu, "Ai nha, Quý phi a! Ngươi làm trẫm bất ngờ quá a, muốn đưa người ta về ra mắt hai bác ở nhà luôn a?!" MàQuý Ninh một bộ ngớ người. Y còn chưa sẵn sàng dẫn hắn về nhà a! "Em... em tự về được rồi!" Vi Thần nhìn Quý Ninh một cái, bước vào xách lấy hành lý của y, "Em biết nhà tôi ở đâu sao?""A?" Quý Ninh trợn tròn mắt. Nhà hắn???? Hoàng Thượng nhìn nhìn hai người, lùi về một góc cười trộm. Ai nha nha ~ Vi Thần một bên nhìn Quý Ninh, lại liếc thấy Hoàng Thượng đang cười nhàn nhạt lên tiếng, "Cậu cũng thu xếp hành lý đi, Vương Phi hắn đang trên đường đến đây đón cậu đó!" "A?" Hoàng Thượng chớp chớp mắt, "Học trưởng, làm sao anh biết được?" Vi Thần nhướng mày một cái, "Sao tôi lại không biết được?" "Nhưng mà em đâu có biết!" Hoàng Thượng ngơ ngác. "Tôi nói cho cậu biết rồi đó!" Vi Thần nhìn cậu một cái, bước đến nắm lấy tay Quý Ninh, "Đi thôi!" "Ân?" Quý Ninh nhíu mày chớp chớp mắt. Lực tay của hắn thật mạnh a! Aizz, không thể thoát ra được rồi! Quý Ninh bị kéo đi chỉ kịp quay lại vẫy vẫy tay với Hoàng Thượng, "Vào học gặp lại a! Bảo trọng đó!" "Ân ân ân!" Hoàng Thượng gật gật đầu vẫy vẫy tay, "Bảo trọng a!" Cúc hoa cũng bình an a! Hoàng Thượng chớp chớp mắt mấy cái đứng lên thu xếp vài bộ quần áo cho vào ba lô, Vương Phi của cậu sắp đến rồi a! Đúng vậy, Vương Phi của cậu đến thật rồi a! Hoàng Thượng đang ngồi trên giường vừa xếp quần áo vừa hát mấy bài hát thiếu nhi thì Vương Phi bước vào, hắn ôn nhu cười nựng nựng má cậu, "Đến nhà anh nghỉ đông nhé!" Hoàng Thượng chớp chớp mắt gật đầu, "Ân! Nhưng mà, nhưng mà, anh phải đợi một chút! Em phải xếp quần áo lại đã." Vương Phi gật đầu, hắn ngồi xuống giường, "Anh giúp em!" "A?" Hoàng Thượng đỏ mặt, "Không cần! Không cần đâu! Anh qua kia ngồi đọc sách một chút đi, em... em xong ngay!" Cậu còn lâu mới để hắn xếp quần áo giúp a! Nếu để hắn phát hiện cậu toàn mặc quần lót hoạt hình... ai nha, hảo mất mặt a! Tiếc là Hoàng Thượng nghĩ còn chưa kịp nghĩ xong thì Vương Phi một bên đã giúp cậu xếp quần áo gần xong. Hoàng Thượng cúi mặt bĩu bĩu môi len lén liếc đóng quần áo... ngay cả mấy cái quần lót Đôraemon, Bọt biển bảo bảo này kia đều được hắn xếp gọn gàng để vào ba lô a! Hắn thế nào cũng trêu cậu cho mà xem! Đột nhiên trên đầu cậu nằng nặng, Vương Phi ôn nhu xoa xoa đầu cậu, "Xong rồi, chúng ta đi thôi!" "Ân!" Hoàng Thượng ngại ngại ngùng ngùng ũ rũ gật đầu đi theo Vương Phi. Hắn nhìn cậu cúi đầu ũ rũ hai tai còn ửng đỏ chỉ khẽ cười mặc áo khoác dày vào cho cậu, bàn tay mang theo hơi ấm xoa xoa hai tai cậu vài cái rồi kéo cậu vào lòng, "Tiểu ngốc, ngại ngùng sao?" Cậu chôn mặt trong ngực hắn buồn bực bĩu bĩu môi, mãi một lúc mới chịu gật đầu. Vương Phi khẽ cười xoa xoa đầu hắn, "Ngoan, chúng ta đã là tình nhân, không có việc gì phải ngại cả!" Hoàng Thượng chu môi... Nhưng mà cậu vẫn thấy ngại a! Hắn đột nhiên nâng cằm cậu lên, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, ôn nhu cười, "Chúng ta đi thôi!" "Ân!" Hoàng Thượng đỏ mặt gật gật đầu nhìn hắn khóa cửa phòng rồi nắm lấy tay mình dắt đi. Vương Phi dắt Hoàng Thượng ra chiếc xe hơi của mình, mở cửa xe, "Em vào đi, anh đã bật máy sưởi rồi, bên trong rất ấm!" "Ân!" Hoàng Thượng ngốc ngốc chui vào ngồi ghế phó lái... Thật là, rất ấm nga! Lại nhìn nhìn một cái. Vương Phi của cậu thật có tiền a! Hắn nhìn cậu cười cười khởi động xe, "Em có muốn lái nó không?" Hoàng Thượng tròn mắt nhìn Vương Phi một cái, cuối cùng lắc đầu, "Em không biết lái a! Thật khó!" "Vậy, để anh lái chở em được không?" Vương Phi nhìn cậu, cười cười, "Chở em cả đời, thế nào?" Hoàng Thượng vui vẻ cười đến mắt cũng cong cong như trăng non, "Anh nói đó nga!" "Ừm!" Nhân lúc đèn đỏ, hắn liền quay sang hôn lên má cậu một cái. Hoàng Thượng đỏ mặt cắn cắn môi trừng hắn... Là đang ở ngoài đường đó a! Hắn nhìn cậu mỉm cười không nói gì. Mười lăm phút sau, chiếc xe hơi dừng lại trước một căn nhà lớn. Vương Phi từ trong xe ấn nút, tức thì cánh cổng mở ra hắn lái xe chạy thẳng vào hầm, bên ngoài cánh cổng cũng tự động đóng lại. Cậu tròn mắt nhìn cánh cổng rồi lại nhìn hắn... Ai nha, sao mà hay thật a! Ấn một cái cổng liền mở rồi lại tự đóng! "Tiểu ngốc, vào nhà thôi!" Vương Phi bật cười nựng nựng má cậu. Tiểu ngốc này thật là đáng yêu! Cậu xoa xoa má ra khỏi xe cùng hắn vào nhà. Căn nhà rộng lớn được thiết kế vô cùng đẹp, lại còn được trang trí thật ấm cúng a! Hoàng Thượng tròn mắt đánh giá một lượt, đột nhiên hai mắt sáng lên... Nha nha nha, còn có cả thú nhồi bông và mấy vật trang trí nhỏ nhỏ a! Đáng yêu quá a! Vương Phi nhìn tiểu ngốc trưng ánh mắt vô cùng yêu thích nhìn bọt biển bảo bảo nhồi bông cùng các vật trang trí nhỏ nhỏ mỉm cười ôn nhu nói, "Đều mua về cho em cả đấy! Có thích không?" "A?" Hoàng Thượng tròn mắt nhìn Vương Phi một cái rất nhanh liền cong mắt cười, "Thích! Thích lắm a!" "Vậy em chơi đi, anh làm thức ăn cho em!" Vương Phi cưng chiều nhéo nhéo cằm cậu. "Ân!" Hoàng Thượng gật gật đầu một cái, đột nhiên nắm lấy tay hắn, kiễng chân hôn lên môi hắn một cái, đỏ mặt lắp bắp "Này... này, anh tặng em đồ chơi... Em... em tặng lại cho anh..." Vương Phi ngẩn người một cái khẽ cười hôn hôn lên má cậu, xấu xa đùa, "Muốn tặng lại, sao không tặng em cho anh?" Ai ngờ tiểu ngốc nào đó đỏ mặt cúi đầu, "Em không phải của anh rồi sao? Sao lại tặng đồ của mình cho mình a?" Khóe môi hắn khẽ cong lên, đôi mắt xanh nhìn cậu đầy ôn nhu sủng nịch, "Bảo bối của anh!" "Ân?" Hoàng Thượng nghe hắn gọi là bảo bối cả người lâng lâng, tim đập thình thịch đỏ mặt nhìn hắn. Tiểu ngốc này đúng là bán manh ở muôn nơi mà! Vương Phi bật cười xoa xoa đầu cậu, "Ngoan, anh đi nấu cơm!" "Em giúp anh một tay a!" Hoàng Thượng nhìn người bước đi cũng lạch bạch đi theo. Hắn nhìn cậu mỉm cười, "Mấy món đồ chơi anh mua cho em, em không chơi sao?" Cậu bĩu bĩu môi, "Anh chê em vướng tay vướng chân anh chứ gì!" "Nào có!" Hắn nhướng mày bước đến hôn lên môi cậu một cái, "Uống một ly sữa nhé!" "Ân!" Hoàng Thượng vẫn còn bĩu bĩu môi, gật đầu. Hắn mở tủ lạnh lấy sữa ra đun nóng lên đưa cho cậu rồi quay lại làm thức ăn. Cậu ngồi một bên vừa uống sữa vừa nhìn hắn bận rộn, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nhìn hắn. "Anh với học trưởng quen biết nhau hả?" Hắn một bên làm thức ăn, hỏi ngược lại, "Học trưởng? Ý em là Vi Thần sao?" "Ân!" Hoàng Thượng gật gật đầu, chợt nhận ra người kia đang quay lưng liền đỏ mặt. Hắn không nhìn cũng biết chắc chắn tiểu ngốc của hắn đang đỏ mặt, chỉ khẽ cười, thản nhiên nói, "Anh và Vi Thần là bạn từ thuở nhỏ." "A?" Hoàng Thượng ngơ ngác, "Nhưng mà... chẳng phải anh ở nước ngoài sao?" "Có một thời gian anh từng ở đây!" "A!" Hoàng Thượng tròn mắt, "Nói vậy... anh và học trưởng bằng tuổi sao?" "Ừm!" Hoàng Thượng nhìn người trước mắt có chút khó hiểu, "Anh và học trưởng bằng tuổi... Vậy anh phải đến lớp dành cho sinh viên năm ba học chứ, sao lại học ở lớp năm nhất a?" Vương Phi nghe xong cũng không trả lời ngay mà cười nhẹ một cái, nghiêng mặt nhìn cậu, "Em nói xem!" "Ân?" Hoàng Thượng chớp chớp mắt nhìn Vương Phi. Nói? Cậu làm sao biết a! Hắn nhìn cậu lắc đầu cười cười... Một ngày nào đó tự khắc em sẽ biết thôi! Ngày đó, chắc cũng không xa, nhỉ?!