Nửa đêm, Mộc Nghị Sâm bị từng tiếng rên rỉ nhỏ đánh thức, trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy Phong Vãn Thu đưa lưng về phía hắn, bả vai hơi hơi rung rung.

"Vãn Thu, không thoải mái sao?" Hắn cực kỳ hoảng sợ, vội vàng kéo thân thể đối phương để nhìn xem có chuyện gì, lại làm cho hắn thấy được một màn không tưởng được.

Phong Vãn Thu chính cầm hạ thân của mình triệt động*, không biết được hắn đã tỉnh, mặt đỏ lên, động tác trong tay cũng ngừng lại. (anh ấy đang “tự an ủi”)

"Ô......" Dục vọng không được phát tiết, làm hắn khó chịu rên một tiếng.

"Trẫm đều đã quên, ngươi ăn nhiều canh hạt sen như vậy, dược lực còn chưa thối lui toàn bộ." Nhìn phân thân cao ngất của y, Mộc Nghị Sâm cười nhẹ một tiếng.

"Cười cái gì mà cười, ta bị như vậy không phải tại vì ngươi sao!" Phong Vãn Thu ủy khuất vô cùng. Hắn sao biết có thể như vậy......

Hắn đang ngủ được một giấc thì cảm thấy toàn thân khô nóng, tỉnh lại xem xét, mới phát hiện hạ thân nhô lên cao, hắn đương nhiên là không dám gọi Mộc Nghị Sâm dậy, đành phải lặng lẽ tự mình giải quyết, ai ngờ vẫn là bị phát hiện.

"Phải, phải, đều là tại trẫm, như vậy trẫm liền chịu trách nhiệm, giúp ngươi giải dược tính."

Lần đầu tiên thấy bộ dáng Phong Vãn Thu làm nũng như vậy, hắn đơn giản theo lời nói mà làm, tay cũng không an phận trượt từ thắt lưng mềm dẻo đến giữa hai chân.

"Ngươi sờ loạn cái gì!" bắt lấy bàn tay như An Lộc Sơn* của hắn, Phong Vãn Thu thở hổn hển, sắc mặt hồng như ánh bình minh. 

"Trẫm không sờ loạn nha, động đúng nơi, ngươi xem ngươi trong này cứng rắn đến độ gần giống, gần thành, gần bằng chày sắt."

Một tay kia hắn sờ thắt lưng, thừa dịp Phong Vãn Thu thất thần, Mộc Nghị Sâm nhanh tay lẹ mắt cầm thứ nhếch cao kia, chà sát lên xuống vài cái,  (Phong Vãn Thu) bị vùi lấp trong tình dục bộ dáng lập tức xụi lơ trong lòng ngực hắn.

"Ngô......" Nhược điểm bị khống chế, Phong Vãn Thu bất đắc dĩ, chỉ có thể ở trong tâm thầm mắng, thứ dược đáng chết này tại sao còn chưa thối lui, là muốn hành hạ chết hắn sao?

"Rất khó chịu sao?" Mộc Nghị Sâm yêu thương hôn hắn, động tác trong tay gia tốc, thân thiệt giúp y giải trừ dục vọng.

"A….ha...... Mau...... Mau nữa một chút......" nơi khó chịu nóng rực được an ủi, thân thể chịu qua chuyện tình dục không tự chủ được mà yêu cầu càng nhiều, bị ham muốn làm đầu cũng bốc hơi, chỉ muốn nhanh chút được đến phát tiết.

Một đêm này rất dài rất dài, thẳng đến khi mặt trời lên cao, bên trong tẩm cung của hoàng thượng, vẫn như cũ không ngừng truyền ra tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ......

Phong Vãn Thu ngồi một mình ở trên nóc nhà của cung điện, một bên gặm trái mận lấu từ ngự thiện phòng, một bên phát sinh hờn dỗi, trên người khồng còn là trang phục của thái giám, mà là trang phục của đại nội thị vệ  . 

Từ khi chuyện kia xảy ra đã qua hết ba ngày. Sau khi biết hắn không phải thái giám, Mộc Nghị Sâm liền cho hắn thân phận của một người thị vệ, cho phép hắn đeo đao đi lại, cũng cho hắn quyền lợi tự do xuất nhập hậu cung, thuận tiện để cho hắn tìm kiếm tăm tích của muội muội Uyển Nhi, bất quá liên tục điều tra nghe ngóng vài ngày, như cũ một chút manh mối cũng không có.

Mộc Nghị Sâm sau lại trừng phạt người đầu bếp chủ quan kia, bất quá sự tình làm chính là làm, Phong Vãn Thu cũng chỉ có thể nhận mệnh. Hơn nữa, hắn một người nam nhân, cũng không phải hoàng kim khuê nữ, tuy rằng bị một nam nhâm làm cho...... Cái kia rồi, vẫn là rất dọa người......

Bất quá dù nói thế nào, Mộc Nghị Sâm cũng là đương kim hoàng thượng, hắn cũng không thể ngây khó dễ gì, chuyện kia còn chưa tính. Chuyện là cho hắn thật sự tức giận chính là, Mộc Nghị Sâm nhưng lại dùng một cái vòng chuông vàng đeo vào cổ tay hắn, vòng kia không hề có đường may, chỉ có một ổ khóa, nhưng mặc cho hắn dùng hết biện pháp đều tháo ra được, hắn vừa động, cái chuông lại phát ra tiếng vang.

Thứ trói buộc gì chứ, chẳng phải là đem hắn làm cẩu sao? Thật không biết y khi nào sẽ đem thứ này cột lên chân của hắn.

"Vãn Thu, Vãn Thu, ngươi ở đâu?" Mộc Nghị Sâm đi tới, ngẩng đầu nhìn thấy hắn đang ngồi ở nóc nhà cắn trái mận, lúc này cười nói: "Vãn Thu, mau xuống đây, trẫm có cái gì cho ngươi xem."

Phong Vãn Thu liếc mắt, không để ý tới hắn.

"Còn giận trẫm sao? Trẫm làm vậy không phải là sợ ngươi chạy sao? Thiên hạ lớn như vậy, ngươi muốn bỏ chạy, trẫm nên đi đến đâu tìm ngươi a~." Mộc Nghị Sâm cười đến vẻ mặt lấy lòng, "Mau xuống đây đi, trời lạnh, cũng đừng để nhiễm lạnh."

"Ngươi cho là đeo vật này, ta sẽ không chạy?" Phong Vãn Thu cười lạnh, xoay người theo trên nóc nhà nhảy xuống, ống tay áo bị gió thổi  lật lên, cái chuông vàng liền đinh linh linh linh vang lên, thanh thúy dễ nghe.

"Trẫm biết ngươi sẽ không chạy, trẫm bất quá là nghĩ đưa ngươi vật này, làm cho người trong thiên hạ biết ngươi là người của trẫm." Mộc Nghị Sâm cười cười, một phen cầm cổ tay của hắn nhìn kỹ, da thịt màu mật ong lộ ra hoàn mỹ với vòng vàng, trông rất đẹp mắt.

Cái khoá của vòng vàng này là bảo bối khó tìm, lấy công nghệ đặc thù đem tinh kim nấu chảy thành sợi tơ bình thường, tinh tế mà bện thành, đao thương bất nhập, vạn năm không đứt. (tinh kim: vàng nguyên chất)

"Nói bậy! Ai là người của ngươi!" Phong Vãn Thu tức mặt trắng không còn giọt máu, dùng sức rút tay về.

Nếu không phải tại vì hắn chưa tìm được Uyển Nhi, thì đã sớm rời đi hoàng cung, làm đại hiệp của hắn, hơi đâu mà có thể đợi trong này mà hờn dỗi chứ.

"Tốt lắm tốt lắm, ngươi đừng tức giận, trẫm có cái này đưa ngươi." Mộc Nghị Sâm một mình xoay tai đang nháo của hắn, không có cùng hắn so đo nhiều.

Hướng bên thái giám đang đứng hầu bên cạnh liếc mắt một cái, tiểu thái giám lập tức nâng lên một cái lồng chim bằng bạc lên, bên trong có chỉ con chim hình thù cổ quái, mỏ sắc nhọn như lưỡi móc, trên người  lông chim đủ mọi màu sắc.  

"Hoàng hậu, hoàng hậu......" Đột nhiên, quái điểu* vung cánh, hướng ngay Phong Vãn Thu kêu vài tiếng. (*con chim cổ quái)

"Đây là con chim gì, lại có thể nói tiếng người......" Nhìn chú chim không biết tên này, Phong Vãn Thu tò mò, cũng không có để ý con chim gọi hắn là gì.

"Đây là chim được phiên bang tiến cống, tên là vẹt có thể nói tiếng nguời." Mộc Nghị Sâm tiếp nhận lồng chim, đùa vẹt trong lồng, nó lại liên tục kêu vài tiếng hoàng hậu.

"Nó vì sao chỉ biết kêu hoàng hậu?" Phong Vãn Thu vẻ mặt tò mò  tiếp nhận lồng chim, lực chú ý đều bị này quái điểu hấp dẫn qua.

"Nghe nói vẹt là Thần Điểu, nó thuận theo tâm của trẫm bị ngươi trói buộc, thay mặt trẫm nói ra tiếng lòng."

"Thật sự?" Liếc mắt nhìn hắn, Phong Vãn Thu hoàn toàn không tin.

"Đương nhiên là thật sự." Mộc Nghị Sâm tự nhiên nói.

Hắn mới sẽ không nói cho Vãn Thu, ngày ấy vừa thấy được chú chim kỳ lạ quý hiếm này, hắn liền sai người huấn luyện nó kêu hoàng hậu, vì hôm nay muốn tặng cho y.

"Chú chim này ngày thường khỏe mạnh, giao cho ta chơi chút nha?" Chưa bao giờ gặp qua vật nhỏ thú vị như vậy, Phong Vãn Thu cao hứng phấn chấn  hỏi.

"Ngươi nói cái gì cũng tốt, ngươi muốn cái gì, trẫm đều cho ngươi." Thấy hắn đùa vẹt, cười đến vui vẻ, Mộc Nghị Sâm cũng cảm thậy được trong lòng thoải mái.

Hắn biết Vãn Thu đã nhiều ngày bởi vì vẫn tìm không thấy muội muội mất tích  mà mày chau mặt ủ, nay chỉ một chú chim nhỏ đã chọc hắn cười, thật sự là đáng giá.

"Vãn Thu, ngươi thích trẫm sao?" Đột nhiên, Mộc Nghị Sâm thân thủ xoay mặt Phong Vãn Thu qua, một đôi mắt đen ẩn tình thâm thúy nhìn hắn.

Không dự đoán được hắn lại đột nhiên hỏi câu này, Phong Vãn Thu ngây ngẩn cả người, cuối cùng chỉ có thể ấp úng  trả lời một câu, "Không biết...... Nhưng cũng không ghét......"

Hắn từ nhỏ tính tình liền không an tĩnh được, sau khi theo sư phụ học võ, vẫn cho là bản thân sẽ cứ lưu lạc giang hồ như vậy, tới lúc thành tựu, cuối cùng cùng với người trong lòng bên nhay cả đời, nhưng mà sau khi gặp được Mộc Nghị Sâm, cái gì đều thay đổi.

Người này tuy là hoàng đế, nhưng ở trước mặt hắn tuyệt không tự cao tự đại, liên tiếp giúp hắn, giống như huynh đệ thân cận nhất.

Hắn nhìn Mộc Nghị Sâm, tựa hồ cũng không chỉ là bằng hữu đơn giản như vậy, nhìn hắn khóc, nhìn hắn cười, nhìn cố gắng của hắn, hắn đều cảm thấy đối với hoàng đế thiếu niên này lòng thương yêu trìu mến càng thêm mênh mông, hy vọng có thể ở bên cạnh hắn giúp đỡ hắn, khi hắn không vui thì bồi hắn nói chuyện giải buồn......

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ có quan hệ như vậy  ......

"Nhưng mà trẫm thích ngươi, ngươi nói làm sao bây giờ?" Mộc Nghị Sâm đi lại kế bên hắn một chút, tay ôm hông của hắn, "Ngươi đã nói, ngươi sẽ đối với trẫm thật tốt, sẽ giúp trẫm nói ra chuyện trong lòng......"

"Kia...... Kia cũng không phải nói chuyện này......" Hắn lúc trước tưởng, huynh đệ đúng là, đối với bằng hữu tốt  a!

Tuy rằng không phải lần đầu tiên nghe được Mộc Nghị Sâm thổ lộ, nhưng mỗi một lần đều làm cho hắn mặt đỏ tim đập. Chính là hắn thật sự không biết, Mộc Nghị Sâm đến tột cùng thích cái gì ở hắn?

Đều là nam tử, hắn có Mộc Nghị Sâm đều có, hơn nữa hắn là hoàng thượng tôn quý, ngôi vua, còn bản thân mình bất quá chỉ là một người dân nhỏ, vì sao người cô đơn này đối với hắn chung tình?

"Không phải việc này, vậy thì việc gì? Ở trong tâm trẫm, chính là chuyện này. Trẫm hi vọng ngươi cũng thích trẫm, cùng nắm tay nhau, mà sống tới già." Cầm thật chặc tay hắn, biểu tình Mộc Nghị Sâm cực kỳ nghiêm túc.

Nhìn biểu tình chuyên chú của người này, Phong Vãn Thu cười cười, trong tươi cười mang theo một tia chua sót.

"...... Ngươi có thể hứa hẹn cả đời chỉ thích một mình ta sao?" Hắn thấp giọng nói, âm thanh rất thấp, không có làm cho Mộc Nghị Sâm nghe thấy.

Xưa nay hoàng đế đều bạc tình, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, đều chia không đủ tình của hoàng đế, huống chi hắn chính là một gã nam tử?

Hắn nguyện ý tin tưởng Mộc Nghị Sâm bây giờ là thích hắn, nhưng chuyện sau này không ai nói trước được, hắn không muốn bởi vì được một đế vương nhất thời yêu thích mà phá hủy cả đời......

End chương