Cung nhân ngoài điện đã sớm lui xuống.

Thân ảnh Quân Khanh Vũ dưới trăng đơn độc phất qua thềm đá bạch ngọc. Tóc dài đến thắt lưng tựa như nước chảy trên hồ cừu, ở giữa có từng mảnh cánh hoa hải đường, đỏ cùng đen, đen cùng trắng, trắng cùng hồng... Nhất thời ở trên người hắn giao thác, làm ra bộ dáng khiến người ta không thể hi vọng tới diễm cảnh xa vời.

Mạc Hải Đường đứng ở đằng xa, cũng không có cung tiễn Quân Khanh Vũ, chỉ cúi đầu nhìn vòng tay bạch ngọc hắn vì nàng đeo lên.

"Trúc Đào, hoàng thượng nói tay ta rất đẹp."

"Tay nương nương vẫn luôn rất đẹp." Cung nữ bên người vội nịnh nọt nói.

"Phải không?" Mạc Hải Đường lạnh lùng cười, "So với nữ nhân kia thì sao?"

Cung nữ tên Trúc Đào nhất thời bị dọa trắng mặt, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

"Ngươi làm gì vậy? Sao không đứng lên. Sắc trời không còn sớm, đem mấy thứ này đến tiểu hành cung đi. Ngày mai đại tuyển, thái hậu cũng sẽ đến, đừng làm mất lễ." Mạc Hải Đường trên mặt khôi phục ý cười đoan trang, di thân vào trong nội điện.

Lại bỏ phía sau thêm một câu, "Tay dù mỹ lệ. Nhưng nếu chết, cũng chỉ là một đống bạch cốt."

...*...*...*...

Đối với thảo dược, A Cửu có chút đau đầu, chỉ là lung tung tìm một ít dược thông thường cầm lấy.

Quân Khanh Vũ hạ thủ thực sự khôn ngoan, lúc đó nếu không phải nàng né tránh được mau, chỉ sợ rằng cánh tay trái này đã sớm bị kiếm khí chặt đứt.

"Hỗn đản, nếu không phải tử kỳ của ngươi ở sáu năm sau thì hôm đó lão nương đã bổ đôi ngươi."

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, A Cửu đem toàn bộ dược giấu đi, lại là nhìn thấy hai tiểu thái giám dược đồng đi đến.

"Theo ta thấy, vẫn là Thôi tiểu thư đẹp nhất." Một tiểu thái giám nói, "Hơn nữa khen thưởng cũng nhiều."

"Đúng vậy, thế nhưng trong số chủ tử đó. Bất quá không thấy Mai tiểu thư, nghe nói thân thể tiểu thư không tốt. Sao không thấy truyền nữ y qua xem nhỉ."

"Ta cũng đang muốn nhìn, nghe nói trong Tam đại mỹ nhân, Mai tiểu thư rất tài hoa."

"Đúng vậy, hơn nữa nghe nói ngày mai phong lễ, Bích công tử cùng Thừa tướng đại nhân cũng sẽ có mặt, ngay cả Thái hậu cũng sẽ đến."

"Thực sao?"

"Cái này làm sao giả. Nghe nói hoàng thượng thân thể không..." Tiểu thái giám đang muốn lắm miệng, bên ngoài liền truyền tới một trận tiếng bước chân.

Hai người ngẩng đầu nhìn lên, vội quỳ xuống, "Tả đại nhân."

Người tới không phải là kẻ xa lạ, chính là thiếp thân của Quân Khanh Vũ, Tả Khuynh.

Tả Khuynh không để ý tới hai tiểu thái giám kia, chỉ lấy ra một đơn thuốc, tự mình mở thủy bốc thuốc, thần thái cực kỳ nghiêm túc. Hồi lâu, đem dược đưa cho tùy thân rồi đến chỗ mấy thái giám, "Tam bát bình thủy. Giờ mẹo đưa đến Thái Thanh điện, không được quá nóng."

Thái Thanh điện? Nghe nói là tẩm điện Quân Khanh Vũ. Xem ra ngày ấy đại phu đến coi bệnh thật đúng là xem cho Quân Khanh Vũ. Sờ sờ vết thương trên tay, A Cửu thế nào cũng không cảm thấy, Quân Khanh Vũ giống bộ dáng người bị bệnh.

Thời gian không còn sớm, A Cửu cũng không dám dừng, đem địa hình trong lòng nhớ một lần, sau đó lập tức leo tường trở về phòng mình.

Thủ vệ hoàng cung dù có nghiêm ngặt, thế nhưng so với năm đó đi hoàng cung Thái Lan ám sát Tổng thống thì bất quá chỉ tính là trò trẻ con.