Vừa dứt lời, trong xe ngựa nhất thời một mảnh tĩnh mịch, mấy nữ tử sắc mặt trắng bệch hai mặt nhìn nhau, thần sắc đều có chút bối rối.

Hôm qua Bích công tử ở sát vách viện bọn họ, nói như thế, hoàng thượng không phải lúc đó đã tới?!

Vừa nghĩ đến hôm qua còn ngăn cản Bích công tử mang đại phu đi, Thôi Bích Ảnh bỗng chốc phát run.

“Ngươi nói bậy.”

“Nếu không tin, Bích Ảnh tỷ tỷ có thể xuống xe tự đi xem.”

A Cửu nhếch môi cười, đôi mắt xinh đẹp gai góc làm Thôi Bích Ảnh tức giận rống to hơn, “Ngươi!”

Nhưng rất nhanh thanh âm lập tức bị nàng ta đè ép đi xuống.

Xe ngựa không cách âm, trận cười nhẹ của bọn họ vừa rồi chỉ sợ cũng đã truyền tới tai hoàng thượng.

A Cửu hài lòng cụp mắt, đột nhiên nghĩ tới đại phu tối hôm qua, khẽ cau mày.

Rốt cuộc là ai muốn xem bệnh? Cảnh Nhất Bích, hay là Quân Khanh Vũ?!

Đi được mười dặm, A Cửu liền biết xe ngựa Quân Khanh Vũ đã phân đạo mà đi, chỉ là Thôi Bích Ảnh các nàng hoàn toàn không biết, vì thế một đám nữ nhân cùng rụt rè an phận thẳng đến vào cung.

Dưới tường cao, đã có ma ma đang đợi, đem các nàng mang vào trong cung, nữ tỳ đi cùng cũng không có tư cách vào theo.

A Cửu nhìn Thu Mặc đứng ở chân tường, thấy đối phương hai mắt nhìn nàng tràn ngập cảm kích.

Cảm kích… Nàng lạnh lùng xoay người lại. Sát thủ chưa bao giờ cần người khác cảm kích.

Ngói lưu ly kim sắc, hồng tường màu đỏ, thềm đá bạch ngọc, hai bên giăng đầy đèn lồng một lối. Trên đường, hoa hải đường trồng khắp nơi, cơ hồ lan tràn toàn bộ cung điện, mơ màng khiến cho người ta thất thần.

A Cửu hơi giương mày, tựa hồ nhớ tới người được sủng ái hiện nay, Vinh quý phi —— Mạc Hải Đường.

Mấy nữ tử đều được an bài tại tiểu hành cung, mỗi người một thị nữ. Lúc mặt trời lặn, người từ chính cung tới mang theo y phục ngày mai mặc để diện kiến Hoàng thượng. Đám nữ nhân ai ai cũng vui mừng không ngớt, bắt đầu thảo luận xem nên phối đồ như thế nào.

A Cửu đã sớm về phòng nghỉ ngơi, trong lòng bắt đầu suy nghĩ tối nay phải đem địa hình cung điện quen thuộc một lần. Chuyện ngày mai chính thức gặp Quân Khanh Vũ đã bị nàng vứt lên mây.

…*…*…*…

Gia vũ cung

Dạ minh châu chỉnh tề bày đầy một loạt, chiếu lên dung nhan người sau bàn hơi có chút trắng bệch.

Tóc dài như mực sắc, mềm mại như nước tùy ý buộc lại, hé ra khuôn mặt hoàn mỹ hơi có vẻ mệt mỏi, thần thái chuyên chú xem tấu chương, cả người phát ra vẻ long phượng phú quý.

Bỗng nhiên Tả Khuynh đi đến, thấp giọng nói, “Hoàng thượng, không tra được người tên là A Cửu, trong giang hồ cũng không có cái tên này.”

“Không có?” Hắn giương mắt, thanh tuyến trầm thấp mà lạnh lùng, “Vậy hắn từ đâu chui ra?”

Tả Khuynh thanh âm khẽ run, “Đích thực không có xuất xứ, cũng không phải cùng ba đường truy binh tối qua liên quan.”

“A…” Quân Khanh Vũ buông xuống tấu chương, tựa trên ghế, tiếu tựa phi tiếu, “Đừng nói với trẫm, hắn là từ trên trời rơi xuống.”

Tả Khuynh khóe miệng giật giật, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

“Vậy ngươi nói xem, đuổi theo muốn lấy đầu Cảnh Nhất Bích là ai?”

“Cùng sát thủ mấy tháng trước như nhau, trên người đều có dược hoàn tự sát, hơn nữa vật liệu may mặc cũng là loại vải mới có của Giang Nan.”

“Ân.” Quân Khanh Vũ tựa hồ trong lòng hiểu rõ, đứng dậy hướng ngoài cửa thư phòng đi đến, tới cửa, lại dừng lại, “Tả Khuynh, về phần A Cửu, ngươi không ngại có thể đi hỏi Cảnh Nhất Bích.”

Hắn nhớ, người kia vô cùng thân thiết gọi Cảnh Nhất Bích là: Thập Nhất.