“Phu nhân chỉ là bị phong hàn, vừa mới uống thuốc, giờ đang ngủ, đại phu nói không có gì đáng ngại.” Thu Mặc tựa hồ không có ý để cho nàng ta đi vào, tiếp tục nói, “Thục phi, trung điện không thể so với nội điện. Ở đây có chút lạnh, nô tỳ đưa người trở về.”

Tô Mi thần sắc giật mình, tròng mắt nhìn vào bên trong, tựa hồ có thất vọng, sau đó cúi đầu nhìn tiểu chung trong tay, “Có phải Vinh Hoa phu nhân, không muốn gặp ta?”

Thu Mặc sắc mặt nhất thời biến đổi, “Thục phi nương nương, Vinh Hoa phu nhân của chúng ra không có ý tứ này.”

A Cửu cũng không kiên nhẫn nhắm mắt lại, đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài Thu Mặc nói.

“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”

Quân Khanh Vũ từ trong điện đi đến, liếc mắt nhìn Tô Mi, cuối cùng lạnh lùng rơi vào trên người Thu Mặc, “Vinh Hoa phu nhân là đang ngủ, hay là không muốn gặp người?”

“Hoàng thượng, phu nhân đích thực vừa mới ngủ.”

“Uống thuốc chưa?”

Thu Mặc ngẩn ra, cúi đầu nói, “Đã uống thuốc.”

Quân Khanh Vũ cười cười, quay đầu nhìn về phía Tô Mi, ôn nhu nói, “Trung điện so với nội điện lạnh hơn, ngươi đi về trước đi.”

Tô Mi liếc mắt nhìn bình phong, yên lặng cúi đầu, không nói lời nào.

Nửa ngày sau mới nói, “Không có việc gì, thần thiếp chờ Vinh Hoa phu nhân tỉnh lại.”

“Nàng đã ngủ, một chốc không tỉnh được.”

“Dù sao thần thiếp cũng vô sự làm.” Tô Mi ngẩng đầu nhìn về phía Quân Khanh Vũ, “Thần thiếp một mình ở trong điện, người nói chuyện cũng không có. Hiện tại cuộc sống đều do phu nhân chiếu cố, nàng bị bệnh, để thần thiếp tới chiếu cố nàng, vừa vặn cũng có bạn nói chuyện.”

Quân quốc, nữ tử kỹ thuật nhảy cùng dung mạo minh diễm thiên hạ Tô Mi đã mất, thỉnh thoảng mọi người đề cập cũng bất quá chỉ là thở dài một tiếng hồng nhan bạc mệnh.

Đem nàng giấu trong thâm cung, bên người không có nữ quyến, thường là nàng vẫn một mình.

Vinh Hoa phu nhân, mặc dù chẳng qua là một danh xưng.

Nhưng lại có thể đường đường chính chính sống dưới ánh mắt mọi người, có thể tự do xuất nhập, thậm chí có thể làm chuyện mình muốn làm.

Mà nàng, ở căn phòng Đế đô xinh đẹp nhất, nhưng cũng chỉ là sống dưới cánh chim Vinh Hoa phu nhân.

Chính mình qua nhiều năm như vậy không có một người tri kỷ, thậm chí ngay cả người để nói chuyện cũng không có.

“Trẫm biết ngươi rất buồn.” Quân Khanh Vũ lãm ở vai nàng, nhẹ giọng than thở, “Quá hai ngày nữa trẫm sẽ tìm cho ngươi một người giải buồn. Thế nhưng…” Ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào bình phong, thanh âm hắn lại nhẹ chia ra, “Hữu Danh nói Vinh Hoa phu nhân hàn tật rất nặng, nhất định phải nghỉ ngơi. Hơn nữa ngươi thân thể yếu đuối, không nên ở chỗ này.”

Nghe thấy Quân Khanh Vũ nói như vậy, Tô Mi chỉ phải gật đầu, “Vậy hoàng thượng?”

“Trẫm ở chỗ này đợi người.”

“Nga.” Tô Mi nhu thuận đáp một tiếng, đưa tay đem tiểu chung cho Quân Khanh Vũ, “Nếu hoàng thượng nhìn thấy phu nhân tỉnh, mong đem phần tâm ý này mang cho nàng.”

“Ân, trở về đi.”

Quân Khanh Vũ mặt mày mỉm cười, theo trong tay nàng kinh qua, mặc dù Tô Mi có chút lưu luyến, nhưng rốt cuộc vẫn là cẩn thận mỗi bước ly khai.

Nhìn thấy nàng đi, Thu Mặc chậm rãi thở ra một hơi, lại nhìn thấy Quân Khanh Vũ đi vào.

“Hoàng thượng, phu nhân đang ngủ.”

Quân Khanh Vũ không nói lời nào, vòng qua bình phong thật dài, vén rèm lên, hướng bên trong giường đi đến.

“Ngươi nói phu nhân uống thuốc?”

Bước chân đột nhiên dừng lại, Quân Khanh Vũ trên mặt tiếu ý nhất thời tan đi, ánh mắt lạnh lùng rơi vào tiểu bàn đầu giường A Cửu.

Trên bàn nhỏ, một chén thuốc nâu đặc còn bốc hơi nóng đặt đằng kia.

“Nô tỳ…”

Thu Mặc vừa nhìn, vội vàng quỳ xuống đất.

“Ra.”

Mặc dù rất tức giận, nhưng khi nhìn đến nữ tử nằm trên giường, hắn vẫn vô thức giảm thấp thanh âm.

Thu Mặc từ trên mặt đất đứng lên, lo lắng liếc nhìn A Cửu, chậm rãi lui ra ngoài.

Đem canh Tô Mi tự mình làm đặt bên cạnh dược, Quân Khanh Vũ xốc lên màn che, nghiêng người tựa bên đầu giường, cúi đầu nhìn nữ tử trong đệm chăn.

Tóc đen như mực mất trật tự phủ kín đệm chăn tuyết trắng, làm cho khuôn mặt nàng càng thêm tái nhợt suy yếu.

Mày hơi nhíu, lông mi đóng chặt, cái mũi tú lệ, đôi môi mềm mại…

Bộ dáng im lặng làm lòng hắn khó hiểu trầm xuống.

Hắn bỗng nhớ lại tình cảnh hôm nay ban ngày tìm nàng.

Hữu Danh nói nhìn thấy Cảnh Nhất Bích vội vàng tiến cung, khi đó hắn đang ở nội điện phê chữa tấu chương, vừa vặn có một phần thư của Mộ Dung Tự Tô cần phải xử lý, nhưng Hữu Danh còn nói, Vinh Hoa phu nhân ra khỏi lưu ly cung, đến trưa vẫn chưa thấy về.

Thả xuống văn kiện khẩn cấp, hắn đi tới trung điện, quả nhiên không nhìn thấy thân ảnh nữ nhân này.

Mà đúng lúc Tiểu Xuân Tử thế nhưng mang theo cung nữ Chu Tuyết tới ngoại điện, bị hắn gặp phải.

Nếu không phải như vậy, hắn nào biết Chu Tuyết đã chết, cũng nào biết nàng thế nhưng sai người đi tìm Cảnh Nhất Bích, mà không thông báo cho hắn.

Vội vã chạy tới nơi gặp chuyện không may, lại là đụng tới Cảnh Nhất Bích đi tìm chính mình. Cuối cùng biết được nữ nhân kia còn ở Mai ẩn điện.

Mai ẩn điện có vẻ cực kỳ tiêu điều, khi vào cửa đã nhìn thấy một thân thể cuộn mình ngồi bên cửa.

Hắn cơ hồ là đá môn mà vào, nhưng lại là nhìn thấy nữ tử này gối đầu lên cánh tay, ghé vào trên bàn.

Khi đó sắc mặt nàng cũng không phải tựa như hiện tại tái nhợt, mà là một loại khác thường ửng hồng, tâm đều tụ tập lửa giận, chớp mắt thế nhưng im lặng bị đập chết.

“Mai Nhị!” Quân Khanh Vũ lạnh giọng kêu.

Nữ nhân bên cạnh như cũ ở trong chăn, im lặng.

“Mai Nhị, đừng tưởng trẫm không biết ngươi giả bộ ngủ. Tỉnh lại cho ta.”

Nữ tử vẫn im lặng, Quân Khanh Vũ không khỏi cúi đầu, dán lên gò má nàng, gần gũi quan sát.

Mặc dù thoạt nhìn rất bệnh trạng, nhưng dung nhan lại thập phần thanh thoát, thoạt nhìn làm người ta ôn hòa thư thái. Lúc này, môi nàng hơi mở ra, thổ khí như lan, cái cổ giấu sau sợi tóc dị thường đẹp đẽ cùng ưu mỹ.

Nhìn nhìn, lại không khỏi vươn tay chỉ, đem vài sợi tóc chán ghét phất khai, nhẹ nhàng vỗ về môi nàng.

Thân thể hắn cơ hồ áp trên người nàng, hai người cách chăn, gần gũi có thể ngửi thấy hương khí trên người nàng. Ngón tay rơi vào môi nàng, thế nhưng không bị khống chế mà dọc theo cổ trượt xuống.

Đêm hôm đó kiều diễm triền miên nhất thời lật lại trong đầu, thân thể mỗi bộ vị đều căng thẳng. Hắn đột nhiên như người đói đụng phải mỹ thực, có chút gấp gáp nâng hàm dưới nàng hôn xuống.

Nhưng mà ngay tại lúc này, nữ tử sâu ngủ thình lình mở mắt ra, băng lãnh mang theo ý cảnh cáo trừng hắn.

Ánh mắt này, làm Quân Khanh Vũ cả kinh cương ở phía xa, nhưng tay hắn vẫn nâng cằm A Cửu, không muốn buông.

“Ngươi đụng đến ta thử xem?!”

A Cửu cảnh cáo nói.

Nóng rực hô hấp phả trên mặt hắn, ánh mắt lạnh như băng không để cho hắn tỉnh táo lại, trái lại từng tế bào trong thân thể cùng ngày đó sinh chinh phục dục vì ánh mắt nàng mà trong nháy mắt ồn ào náo động, thiêu đốt liên hồi.

“Vậy ta phải thử một chút.”

Ngữ khí tựa như một đứa nhỏ bá đạo, hắn nắm chặt nàng, hung hăng cắn xuống.

Cái này, thật ra lại làm A Cửu kinh hãi.

Nàng không ngờ Quân Khanh Vũ lại vô sỉ như vậy, không ngờ hắn còn dám hôn xuống.

“Ngươi…”

Nàng vừa mới mở miệng, hắn liền thừa cơ mà vào, ngậm lấy lưỡi nàng, tiến tới thâm nhập công lược trì thành, làm nàng căn bản không thể lùi bước.

Ghê tởm hơn là hắn như ngờ tới nàng sẽ cắn ngược lại mà ngạch độ nắm bắt hàm dưới của nàng, làm nàng giống như một con cá nằm trên thớt, tùy ý xâm lược.

A Cửu toàn thân tức giận đỏ bừng, sốt cao mấy giờ căn bản làm nàng không có khí lực đem tên vô lại này một cước đạp xuống.

Chăn đã bị đá văng, chân nhỏ xích trong không khí, nàng hơi rùng mình một cái.

‘Cầm thú’ tựa hồ cảm giác được có cái gì không đúng, rốt cuộc cũng thả nàng ra, đứng dậy đem chăn đắp kín.

Vừa muốn hồi ngồi vào sàng, một bàn tay đã huy qua.

Nhưng cuối cùng vẫn là bệnh nhân, mềm mại bị hắn ngăn trở.

“Phu nhân, ngươi cảm thấy vừa không đủ?” Tựa đứa nhỏ ăn vụng, hai nho nhỏ cơn xoáy bên môi bởi vì sáng lạn mà cười đắc ý, có vẻ càng thêm xinh đẹp.

“Ngươi… Ngươi dám vô sỉ như vậy?”

Nàng chỉ giết qua người, chứ chưa từng mắng chửi người. Mà lúc này bị hắn làm cho tức giận, liền bật thốt mắng chửi một phen.

Mày đẹp Quân Khanh Vũ hơi nhướn, “Dám.”

A Cửu trừng lớn mắt, con ngươi đen lúng liếng, bởi vì tức giận mà trái lại biểu tình sinh động đáng yêu, không thấy dáng vẻ ngày xưa làm Quân Khanh Vũ tâm phiền lạnh lùng.

Hắn sảng khoái nói dám một chữ, đem A Cửu nghẹn nói không ra lời.

Nàng vô sỉ không bằng hắn!

“Hoàng thượng, hành vi của ngươi vừa rồi là vượt rào. Thân phận của ta là thần tử, không phải nữ nhân của ngươi.”