*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn
Beta: Nguyenchau Trong lời Tiết Dương nói lộ ra chút niềm hân hoan. Hai người bọn họ ở nơi đây xảy ra biết bao chuyện, vui vẻ đẹp đẽ có, tối tăm âm độc có, nghĩa trang nho nhỏ tàn tạ suốt mấy năm qua đều chứa đựng biết bao chuyện hỉ nộ ái ố của họ.
Hiểu Tinh Trần ngũ vị tạp trần, hồi lâu nói: "Ngươi vẫn luôn mang Âm Hổ phù bên mình sao?"
Tiết Dương không hề giấu giếm, thoải mái nói: "Tất nhiên, ta sao có thể bỏ vật quan trọng này ở nơi khác. Vả lại, mang theo thứ đồ chơi này, cũng tiện để phòng thân, đúng không?"
Hiểu Tinh Trần "ừ" một tiếng, trước kia nói chuyện với Tiết Dương về Âm Hổ phù, y còn tưởng hắn đã đem giấu nó ở chỗ nào rồi, không ngờ lại luôn mang theo bên người. Cũng may Tiết Dương mất tích đã lâu, nếu không người trong giang hồ biết tung tích vật này kiểu gì cũng tới cướp phá.
Tiết Dương nói: "Hiểu Tinh Trần ngươi biết không, tên Kim Quang Thiện kia tìm nhiều người như vậy để tu bổ Âm Hổ phù mà chẳng có kết quả, cuối cùng chỉ ta là có thể, có phải ta rất lợi hại không?"
Đúng như dự liệu, chẳng nghe được âm thanh tán thưởng, Tiết Dương cũng quen rồi, thờ ơ nhếch mép, muốn kéo tay y, nghĩ một chút, cánh tay hơi giơ lên lại hạ xuống.
Hiểu Tinh Trần nói: "Kim Quang Dao vì Âm Hổ phù mà tới, ngươi định làm thế nào?"
Tiết Dương thờ ơ đáp: "Không biết, chưa nghĩ ra. Ai biết tên kia sao tự dưng lại tìm đến đây chứ, vật này vô tung vô tích đã bao năm, thật là cố chấp không chịu bỏ."
Hiểu Tinh Trần nói: "Mặc dù Kim Quang Dao làm việc không quang minh chính đại như lời hắn nói, nhưng ta cảm thấy lời hắn cũng không phải không có lý. Âm Hổ phù uy lực cực lớn, tà tính rất mạnh, mang trên người chính là một nhân tố bất ổn. Khi ấy Tô Thiệp đến tìm ngươi, giờ lại thêm Kim Quang Dao nữa, nói không chừng sau này còn có bao bách môn tiên gia tới thăm, chẳng lẽ ngươi lại thích cuộc sống không an ổn như vậy à?"
Tiết Dương rất nhanh trí, nheo mắt lại, nghi ngờ nói: "Hiểu Tinh Trần, nói ngươi ngốc ngươi còn không chịu nhận, ngươi không phải đang giúp Kim Quang Dao thuyết phục ta giao Âm Hổ phù ra đấy chứ."
Hiểu Tinh Trần đáp: "Ta không phải là giúp hắn, cũng không có lý do gì để yêu cầu ngươi phải làm theo, chuyện của ngươi do ngươi quyết. Ta chỉ nói dựa trên những gì ta thấy mà thôi."
Tiết Dương thầm nghĩ hôm nay Hiểu Tinh Trần cũng thấy thật là lắm nhỉ.
Hiểu Tinh Trần sống lại bên bờ sinh tử, thân thể luôn chìm trong hố sâu tuyệt vọng, bình thường đều trầm mặc không lên tiếng, Tiết Dương đem y buộc chặt bên người, gần như quên mất người này cũng đã từng nhanh nhẹn, đầy sức sống như thế.
Tiết Dương hừ hai tiếng, vươn tới bên Hiểu Tinh Trần chen người vào, đổi một tư thế tương đối thoải mái: "Nói gì thì nói, tiếp theo nên làm thế nào, thật là khó nghĩ a."
Hiểu Tinh Trần thực sự đeo đẳng bám riết: "Nếu ban đầu ngươi không tu bổ Âm Hổ phù, không làm xằng làm bậy như thế, thì giờ đây cũng chẳng bị người ta tìm tới cửa, làm khó đến vậy."
Tiết Dương nói: "Sao cứ phải nhìn trước ngó sau kiểu đó nhỉ, con người làm cái gì cũng phải nghĩ xem bản thân lúc ấy thế nào, nếu làm thì sau này ra sao, vậy chẳng phải là bị bó chân bó tay đến chết được. Ngươi trước khi xuống núi có nghĩ tới mấy cái này không? Không có, mà cũng đừng nói thêm với ta rằng chúng ta đạo bất đồng nữa. Với cả khi đó ta cảm thấy tu bổ thứ này rất thú vị, còn thấy làm khanh khách Lan Lăng Kim thị rất vui, muốn làm nên làm thôi, chẳng để tâm nó sẽ như thế nào, tốt hay không tốt."
Hiểu Tinh Trần nói: "Ta không có ý này."
Tiết Dương nói: "Vậy ý ngươi là gì?"
Hiểu Tinh Trần nói: " Phàm là việc nghĩa làm không do dự thì khả năng thành công sẽ cao hơn, nhưng bất luận làm cái gì, trước hết cũng nên cân nhắc một chút xem là đúng hay sai, có phải là chuyện bất chính hay không, nếu là việc ác, vậy cho dù đối với bản thân là đáng giá, cũng chỉ được một thời gian, cuối cùng sẽ phải chịu hậu quả rất lớn."
Tiết Dương nheo mắt, nếu trước đây có người nói với hắn mấy lời thế này, hắn đã sớm cắt lưỡi kẻ đó, bồi thêm một kiếm xuyên tim, hắn không cần nghe người khác giảng đạo. Nhưng lúc này, chẳng biết tại sao, hắn lại nguyện ý nghe, hoặc ít nhất là an tĩnh nằm đó.
Hiểu Tinh Trần nói: "Ta biết nhân sinh mỗi người mỗi khác, phương thức và thói quen hành xử cũng chẳng giống nhau, nhưng nếu ngươi muốn ngày sau yên bình, thì không nên hành hung tác loạn nữa, nếu ngươi đã sớm có bản lĩnh đầy mình, sao không mở ra cho người khác và cho cả chính mình một con đường sống..."
Hiểu Tinh Trần thanh âm dần thấp xuống, càng về sau càng không nghe rõ tiếng.
Trong lòng phủ đầy bi thương, y kinh ngạc không hiểu tại sao bản thân với người này lại nói ra những lời như vậy.
Y đang mong đợi ở hắn điều gì ư?
Tiết Dương thấy Hiểu Tinh Trần chợt im bặt, trầm giọng bảo y: "Ngươi đừng nói nữa."
Hiểu Tinh Trần trầm mặc, y vốn không nhìn được, giờ lại chen chúc với Tiết Dương trong một không gian hạn hẹp, quanh thân đều là khí tức của hắn.
Y cảm thấy tay mình bị kéo đi, cảm nhận rõ có cái gì mềm mềm ướt át chạm vào, dọc theo ngón tay hướng lên.
Hiểu Tinh Trần nói: "Đừng làm vậy."
Môi Tiết Dương gần như dán khít vào mu bàn tay, nhả ra vài lời mơ hồ không rõ: "Ngươi có tư cách gì yêu cầu ta."
Hiểu Tinh Trần chỉ là thứ bại đồ dưới tay Tiết Dương, bị hắn đùa bỡn đến thảm hại, chẳng là cái gì của hắn, lại càng không có khả năng hay tư cách mà yêu cầu. Nhưng trước khi Hiểu Tinh Trần kịp nói ra điều đó, Tiết Dương đã dùng môi mình ngăn lại lời y.
Sau lưng Hiểu Tinh Trần đã dựa sát vào vách quan, nhưng Tiết Dương cũng chỉ hời hợt hôn nhẹ một cái, không làm gì quá thêm. Hắn kéo tay y, u ám nói: "Ngày đó trên đường ta thấy một đội hỉ kiệu."
Hỉ kiệu ở Nghĩa thành thật sự hiếm thấy, bởi nơi đây hẻo lánh hoang vu, dân cư phần lớn đều nghèo khổ, đếm đi đếm lại cũng chỉ có vài nhà được coi là hộ lớn mới có khả năng tổ chức hỉ sự mà thôi, còn nhà bình thường thậm chí ngay cả tiệc rượu cũng làm qua loa cho xong việc. Bọn họ phần lớn vẫn là chọn ngày lành, rồi âm thầm tự bái đường thành hôn.
Chuyện này tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải là việc quá ngạc nhiên, nhất là với loại người như Tiết Dương, bởi hắn làm sao có lòng rảnh rỗi đi xem người ta cưới hỏi chứ.
Tiết Dương nói: "Trước kia ta nghe Kim Quang Dao nói, người tu tiên mà thành hôn bái đường sẽ coi nhau là đạo lữ, giống như đôi phu thê bình thường, cả đời sống cùng nhau, phải không?"
Hiểu Tinh Trần nói: "Ta... không biết."
Y thật sự không biết. Hai người này, một thì tu đạo, thanh tâm quả dục, một theo quỷ đạo, gian xảo tà lộ, đối với chuyện này không hề để ý, lại càng không định rước lên người cái chuyện thành thân như này.
Tiết Dương chẳng biết tại sao trong lòng chua xót khôn nguôi, cười tự giễu một tiếng: "Ta cũng vậy. Chúng ta đều không biết, chuyện này thật đúng là nực cười đi."
Tiết Dương cúi xuống, nương theo hõm cằm của Hiểu Tinh Trần rúc đầu vào cổ y, vòng một tay ôm chặt y vào ngực mình.
Hiểu Tinh Trần toàn thân tê dại, chung quanh cực yên tĩnh, dù mọi giác quan của y có nhạy bén, cũng không phân rõ thiên địa ra sao, quanh người chỉ toàn là khí tức của Tiết Dương, cũng chỉ cảm nhận được người này đang mang đến cho y cảm xúc.
Hiểu Tinh Trần khẽ vùng vẫy, Tiết Dương đè chặt người lại, toàn thân cũng dán chặt lấy y, gần như muốn nhập thành một thể, hàm hồ nói không rõ: "Đừng động."
Tiết Dương lại nói: "Xin ngươi."
Tiết Dương bao vây lấy y, lời than vãn tuyệt vọng của hắn cũng vây chặt lấy y, Hiểu Tinh Trần gần như muốn nâng tay lên ôm lại thiếu niên trong ngực, nhưng cuối cùng y vẫn không làm như vậy, chỉ là nằm đó không nhúc nhích, thừa nhận sự bi thương tuyệt vọng đó.
Tiết Dương phiền muộn nói: "Hiểu Tinh Trần, tới bây giờ ta cũng không hối hận khi làm những chuyện kia, nhưng thật sự là, ở cùng một chỗ với ngươi lâu như vậy, ta cũng cảm thấy hơi bối rối. Thật phiền mà. Nên ta nghĩ, nếu ta có thể gặp được ngươi sớm hơn, vậy ta ___
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có lẽ những người kia cuối cùng cũng tìm tới nơi này rồi.
Tiết Dương vẫn còn đang nói cái gì đó, Hiểu Tinh Trần vội áp chặt đầu hắn sát ngực mình, dùng hành động báo cho hắn biết không cần nói nữa, nhưng Tiết Dương vẫn vô cùng cố chấp, dù thế nào vẫn lẩm bẩm nói cho xong những gì hắn muốn trong lớp y phục kia, nhưng vì bị đè lại, nên chẳng ai biết hắn nói những gì.
Cạch cạch, cộc cộc, thanh âm này kéo dài một lúc, lát sau cửa phòng nhỏ này liền bị lưỡi kiếm sắc bén ba nhát chém vỡ tung, một người xông vào, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, xem ra là dùng kiếm hướng về phía quan tài gõ gõ.
Nếu bọn họ không bị bắt, chuyện về Âm Hổ phù còn có thể thảo luận kỹ hơn, chạy, tránh hay liều mạng đánh Tiết Dương đều đang nghĩ. Nếu bọn họ bị bắt, liền sẽ bị khống chế trong tay Kim Quang Dao, đây là điều Tiết Dương ngàn vạn lần không muốn.
Cánh tay Tiết Dương ôm chặt Hiểu Tinh Trần, thầm nghĩ nếu kẻ kia thật muốn kiểm tra từng cái quan tài một, vậy đợi thời điểm gã mò tới chỗ này, hắn liền ra chiêu đánh úp, một kiếm đâm thủng mắt rồi nói sau.
Người nọ dò xét một hồi, dường như cảm thấy nơi xui xẻo cũ kỹ như này, tuyệt không thể là chỗ giấu người, liền bịt miệng bịt mũi thối lui ra ngoài.
Một lát sau, toàn bộ nghĩa trang mới dần yên tĩnh trở lại.
Đoán thời gian, xem chừng đã không còn sớm. Đêm hôm khuya khoắt, nguy cơ trùng trùng, hai người quyết định không rời quan, trước nghỉ ngơi ở đây một lát rồi tính tiếp.
Hai người chen chúc trong quan tài chật chội, Tiết Dương cứ vậy ôm y một lúc lâu. Sau đó chẳng ai lên tiếng thêm, cũng không biết đã ngủ hay chưa, đêm dài chậm qua, chỉ nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng của người bên cạnh.
Cuối cùng một đêm dài đằng đẵng nhưng cũng thật ngắn ngủi trôi qua, bên ngoài không hề vang lên chút động tĩnh nào.
Tiết Dương nói: "Thật ra cũng không cần trốn tránh như vậy nữa, năm đó Âm Hổ phù còn có thể tiêu diệt được cả tộc Ôn thị, huống chi bây giờ chỉ là Kim Quang Dao và mấy kẻ dưới trướng, dù năng lực của nó khi sửa lại không kinh khủng như trước, nhưng vẫn dư sức đối phó với bọn họ.
"..."
Tiết Dương nói: "Nhưng nếu phát động Âm Hổ phù, kêu gọi ngàn vạn âm thi, vậy dân chúng trong thành nhất định sẽ chịu liên lụy."
Giọng điệu nói chuyện rất thoải mái, Tiết Dương giơ tay, dùng sức đẩy nắp quan tài, chỉ nghe ầm một tiếng, ánh sáng ban mai len lỏi chiếu lên mi mắt hắn. Tiết Dương hé mắt, từ từ bò ra khỏi quan tài. Hắn giữ nguyên tư thế suốt một ngày một đêm, toàn thân đều có phần tê dại.
Tiết Dương nhìn căn phòng lộn xộn, bừa bãi, mắng: "Đám người kia đúng là lưu manh, xông vào nhà dân làm loạn như vậy, sau này lại còn phải thu dọn nữa."
Giọng hắn năm phần tức giận năm phần rầu rĩ, hoàn toàn quên mất bản thân cũng là lưu manh, trước kia mấy chuyện cướp bóc cũng làm không ít.
Tiết Dương đứng đó, không xoay người lại, nói với Hiểu Tinh Trần sau lưng: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ta thật là có chút phân vân, ngươi muốn ta làm gì? Ngươi có thể dạy ta không?"
Không nghĩ đến Tiết Dương lại nói ra những lời này, Hiểu Tinh Trần sửng sốt, y nói: "Âm Hổ phù chung quy là một thứ tai họa ngầm, với ai cũng không tốt, ta hi vọng, ngươi có thể đem nó hủy đi."