"Phụ thân?" Cửu Châu thấy Minh Kính Châu không nói gì, chớp mắt nhìn ông đầy khó hiểu.

Minh Kính Châu hoàn hồn, gật đầu cười nói, "Con yên tâm, thân là thần tử, cha sẽ cố gắng tận chức, không để Bệ hạ thất vọng."

Nếu khiến Bệ hạ thất vọng thì là do Thần Vương, chứ không liên quan gì đến ông.

"Không còn sớm nữa, con về trước đi." Minh Kính Châu mỉm cười, "Để cha đưa điện hạ vào trong."

"Vâng, con không quấy rầy phụ thân và điện hạ nữa." Cửu Châu lùi về sau vài bước, vẫy tay chào, "Hai người mau vào đi."

Thần Vương nhận ra sự lấy lệ qua lời nói của Minh Kính Châu, hắn nhướng mày cười với Cửu Châu một cái rồi theo sau Minh Kính Châu bước vào Lễ bộ.

Trên đường đi gặp vài quan viên ở Lễ bộ, bọn họ nhìn hắn mà cứ như gặp hồng thủy mãnh thú, vội vàng hành lễ rồi bỏ chạy.

So ra thì Minh Kính Châu đang đi trước dẫn đường lại tỏ ra khá là bình thường.

"Điện hạ, đây là nơi vi thần và chư vị đồng liêu dùng bữa.

Chi bằng điện hạ đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một lúc, đợi vi thần dùng cơm xong sẽ báo cáo công việc liên quan đến Lễ bộ cho người." Minh Kính Châu đặt hộp cơm xuống đất, cung kính hành lễ với Thần Vương.

"Minh đại nhân không cần khách khí." Thần Vương xoay người nhấc hộp cơm lên, lấy khăn tay lau đế hộp, "Đúng lúc bổn vương cũng chưa dùng cơm trưa, xin phép mặt dày ngồi cùng bàn với đại nhân dùng bữa, mong đại nhân không ghét bỏ."

Minh Kính Châu, "..."

Đúng là có ghét bỏ, nhưng ông lại không dám nói.

"Điện hạ, mời." Đẩy cửa phòng ăn của Lễ bộ ra, Minh Kính Châu nhìn nhóm đồng liêu đang trò chuyện rôm rả chợt im bặt, kế đó lật đật đặt đũa xuống đứng dậy hành lễ với Thần Vương, trong lòng ông chợt thấy thỏa mãn một cách khó hiểu.

Thế mới đúng chứ, có nạn cùng chịu mới gọi là đồng liêu.

"Chư vị đại nhân không cần đa lễ, bổn vương đến đây là muốn thỉnh giáo chư vị đại nhân." Thần Vương chọn một bàn trống, đặt hộp cơm lên bàn, "Sau này sẽ làm việc cùng nhau, chư vị đại nhân cứ xem bổn vương là đồng liêu bình thường là được."

Mọi người đều biết Thần Vương chỉ đang khách sáo, nhưng đối với bọn họ, Thần Vương chỉ cần nguyện ý khách sáo một chút thì cũng đã nể mặt bọn họ lắm rồi.

Theo dự đoán của các quan viên ở đây, có lẽ Thần Vương đến rồi sẽ đi ngay, cũng có thể xoay bọn họ mòng mòng, thậm chí sẽ khoa tay múa chân, kén cá chọn canh chẳng hạn.

Lễ bộ Thượng thư thở phào một hơi, Thần Vương điện hạ hình như...!cũng không khó hầu hạ như ông nghĩ.

Bản chất con người là thế đấy, nếu đặt quá nhiều niềm tin vào một người thì sẽ vô thức soi mói khắp nơi.

Nhưng nếu có người trước giờ luôn ngang ngược vô lý, nay bất ngờ khách sáo vài câu lại có thể khiến người ta vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy mình không giống những người khác, cho nên mới có cảm giác đặc biệt thế này.

Thần Vương lấy đồ ăn trong hộp ra đặt lên trên bàn, gọi tiểu quan bới cơm, thấy Minh Kính Châu còn đứng bên cạnh bèn cười nói, "Minh đại nhân, cùng ngồi xuống ăn cơm nào."

Minh Kính Châu nhìn bàn đồ ăn đủ sắc đủ vị, bàn tay đang giấu trong ống tay áo khẽ run run.

Đây đều là đồ ăn của ông, dưới đáy hộp cơm có nước sôi giữ nóng nên dù có đưa đến đây cũng sẽ không bị nguội!

Vén áo bào ngồi xuống, Minh Kính Châu vừa cầm đũa lên thì đôi đũa trúc "rắc" một tiếng, bất ngờ gãy làm hai.

Thần Vương đang gắp thức ăn chợt khựng lại, sửng sốt nhìn khúc đũa trên bàn.

"Khiến điện hạ chê cười rồi." Minh Kính Châu lúng túng nở nụ cười, đổi sang một đôi đũa mới, "Kinh phí của Lễ bộ có hạn, bát đũa cũng được xài đi xài lại nên dễ gãy, vì thế dù tuy chúng tôi yếu ớt nhưng cũng thỉnh thoảng làm gãy vài lần."

"Hóa ra là thế." Thần Vương nhặt khúc đũa lên, tiện tay ném vào giỏ rác bên cạnh, "Chư vị đại nhân sống kham khổ, đợi bổn vương quen việc ở Lễ bộ sẽ tấu lên phụ hoàng, xin người cấp tiền để tu sửa lại Lễ bộ."

"Đa tạ điện hạ." Lễ bộ Thượng thư Lý Ân bưng bát đũa tới, mặt dày mày dạn cười đáp theo, "Lát nữa hạ quan sẽ đưa điện hạ đi tham quan xung quanh, giới thiệu với ngài những chỗ rách nát đến thảm thương, tránh sau này điện hạ bất cẩn đi ngang lại bị mảnh ngói hoặc vôi tường ở đó rớt trúng đầu."

Thần Vương, "..."

"Nếu điện hạ chê một mình hạ quan đi theo nhàm chán, Minh đại nhân cũng có thể đi cùng ngài." Lễ bộ Thượng thư Lý Ân cười lấy lòng, "Điện hạ thấy thế nào?"

Thần Vương im lặng bắt đầu ngẫm lại, rốt cuộc là hắn đi nhầm ở bước nào mà lại rơi vào con đường đòi kinh phí dùm Lễ bộ thế?

Ngay từ đầu hắn chỉ tính đến Lễ bộ đi một vòng, sau đó kiếm cớ nói với phụ hoàng rằng hắn không hợp ở Lễ bộ mà thôi.

"Điện hạ?" Ánh mắt Lý Ân vô cùng tha thiết.

Thần Vương đặt đũa xuống, "Đa tạ đại nhân, sau này bổn vương sẽ chú ý hơn."

Lý Ân nhẹ huých vào tay Minh Kính Châu, mong ông có thể lên tiếng giải thích cho điện hạ hiểu rõ, trọng điểm không phải coi chừng gạch rơi, mà là Lễ bộ của bọn họ rất nghèo, cần phải chi tiền để tu sửa mấy chỗ rách nát đó.

Minh Kính Châu cúi đầu, thong thả...!ăn cơm.

Ông chỉ là một Thị lang chuyên văn nhu nhược, đói bụng thì ăn cơm thôi.

Cửu Châu đưa cơm cho cha xong, vui vẻ lên xe ngựa về nhà.

Đi được nửa đường, xe ngựa dừng lại.

"Tiểu thư, đằng trước là xe ngựa của phủ Bình Viễn Hầu." Xuân Phân vén rèm lên, nhoài người ra hỏi Cửu Châu, "Chúng ta có cần phải nhường không?"

"Phủ Bình Viễn Hầu ư?" Cửu Châu nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe nhìn lướt qua, có vô số tùy tùng vây quanh xe ngựa, còn bách tính đi ngang qua đều phải nhường đường.

"Nhường đi." Cửu Châu thu hồi tầm mắt, hạ rèm xuống thôi nhìn.

Xuân Phân gật đầu, xoay người nói với xa phu, "Tiểu thư có lệnh, nhường đường cho xe ngựa phủ Bình Viễn Hầu."

Lão phu nhân Bình Viễn Hầu phủ thấy xe ngựa dừng lại, bèn hỏi nha hoàn đi theo, "Đằng trước có chuyện gì thế?"

"Phía trước có xe ngựa chắn đường, đối phương biết được thân phận của chúng ta thì liền nhường đường ạ." Nha hoàn khom người đi vào, nhẹ nhàng đấm vai cho lão phu nhân.

"Bảo bọn nhỏ trong nhà khi ra ngoài đừng có rêu rao như thế, tránh liên lụy đến thanh danh của nương nương và Tề Vương điện hạ." Lão phu nhân nhắm mắt dưỡng thần, che giấu vẻ mệt mỏi, "Xem thử là xe ngựa nhà nào, để Vọng Nam tự mình đến cám ơn."

Con trai đang bệnh nặng, đích trưởng tôn là thế tử Hầu phủ, chỉ có hắn ra mặt mới bày tỏ Hầu phủ khiêm tốn.

"Tại hạ là Trịnh Vọng Nam, thế tử của phủ Bình Viễn Hầu, đa tạ quý nhân đã nhường đường." Trịnh Vọng Nam nhìn cỗ xe ngựa không có phù hiệu của phủ nào, nên hắn ta không bước xuống mà hành lễ ngay trên lưng ngựa.

"Trịnh thế tử khách sáo rồi, tôn trọng trưởng bối là điều nên làm.

Tiểu thư nhà tôi là vãn bối hẳn phải nhường đường cho lão phu nhân đi trước." Xuân Phân xuống xe hành đại lễ.

Trịnh Vọng Nam nhìn tỳ nữ này, loáng thoáng nhớ ra mình đã gặp ở đâu đó.

"Mời thế tử." Xuân Phân vung tay áo làm tư thế mời.

"Đa tạ tiểu thư." Vì cảm giác quen thuộc này nên Trịnh Vọng Nam lại xoay người về phía xe ngựa thi lễ một lần nữa.

Hắn vỗ con ngựa dưới thân, chuẩn bị rời đi thì đằng trước có một người cưỡi ngựa đi tới.

"Tề Vương điện hạ!" Trịnh Vọng Nam thấy người trên lưng ngựa, vội vàng bước xuống kéo con ngựa tránh qua một bên nhường đường.

"Biểu đệ." Tề Vương để ý đến xe ngựa của phủ Bình Viễn Hầu, lập tức cho ngựa dừng lại.

Đám người Hầu phủ đang ngồi trong xe vội vàng bước xuống.

"Ngoại tổ mẫu không cần đa lễ." Tề Vương bước xuống ngựa đỡ lấy lão phu nhân Hầu phủ, "Tổ mẫu và mọi người định đi đâu thế?"

"Hôn kỳ của điện hạ sắp đến, lão thân cao tuổi bất tài, chỉ có thể đưa vãn bối trong nhà đến đạo quán cầu phúc, cầu trời xanh phù hộ điện hạ gặp may mắn, vạn sự như ý." Lão phu nhân Hầu phủ nhìn Tề Vương với ánh mắt ngập tràn vẻ yêu thích, "Điện hạ dạo gần đây khỏe chứ?"

"Cám ơn ngoại tổ mẫu đã nhớ mong, tôn nhi vẫn khỏe.

Nhưng mà lão nhân gia người gầy đi quá, nếu là vì chuyện của tôn nhi khiến người vất vả, tôn nhi biết phải làm sao đây?" Tề Vương để ý có một cỗ xe ngựa không có huy hiệu của nhà nào đang dừng lại ở một góc vắng vẻ đằng kia, cỗ xe này rõ là đang nhường đường cho xe ngựa của phủ Bình Viễn Hầu, "Cỗ xe ngựa kia là của nhà nào vậy?"

Màn xe ngựa được vén lên, một thiếu nữ mặc váy sam màu xanh nhạt đỡ tay tỳ nữ giẫm lên ghế nhỏ bước xuống xe.

"Thần nữ bái kiến Tề Vương điện hạ."

Đôi mắt Trịnh Vọng Nam sáng bừng lên, là tiểu thư biến cây trâm tầm thường thành cây trâm lấp lánh ánh sao kia.

Nữ quyến Trịnh gia chợt biến sắc, người ngồi trong cỗ xe ngựa bình thường kia lại là vị hôn thê của Thần Vương?!

Nhớ đến tiệc mừng thọ của Quý phi, Tô Quý phi hết lòng bảo vệ nàng, vì thế bọn họ bỗng thấy chột dạ.

Lúc xe ngựa hai bên chạm mặt nhau, bọn họ chẳng thèm nghĩ ngợi mà để đối phương nhường đường.

Nếu Tô Quý phi biết chuyện họ ép con dâu tương lai của mình phải nhường đường...!

Tề Vương nhìn sắc mặt của đám người Trịnh gia, đáp lễ Cửu Châu, "Minh tiểu thư."

Cửu Châu nghiêng người tránh đi, nhíu mày cúi đầu xuống, "Thần nữ không dám nhận lễ của điện hạ.".

Truyện Điền Văn

"Vừa nãy không biết Minh tiểu thư đi qua, xa phu không hiểu chuyện khiến Minh tiểu thư chậm trễ." Lão phu nhân Hầu phủ lùi về sau một bước, "Mời Minh tiểu thư."

Cửu Châu cười, "Lão phu nhân là trưởng bối, có vãn bối nào lại dám bất kính với trưởng bối đâu? Nhưng bây giờ lão phu nhân và Tề Vương đang trò chuyện, vãn bối không dám quấy rầy, xin lão phu nhân tha thứ cho vãn bối được đi trước."

Xe ngựa của phủ Bình Viễn Hầu tránh sang một bên, nhường ra phần đường rộng rãi.

Cửu Châu nhún gối thi lễ với lão phu nhân Hầu phủ và Tề Vương, "Đa tạ Tề Vương điện hạ, đa tạ lão phu nhân."

Từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn Tề Vương lấy một lần, mặc dù hắn nổi danh kinh thành, khiến biết bao cô gái ái mộ.

"Nàng, nàng là Minh tiểu thư ư?" Trịnh Vọng Nam ngơ ngác nhìn cỗ xe ngựa dần đi xa, "Sao có thể là Minh tiểu thư được?"

Tiểu thư Minh gia chẳng phải là vị hôn thê của Thần Vương ư?

Tề Vương nghe thấy Trịnh Vọng Nam thều thào bèn quay sang nhìn hắn.

"Vọng Nam." Lão phu nhân mở miệng, "Ngươi lên xe ngựa lấy bùa hộ mệnh do ta cầu cho điện hạ xuống đây."

"Vâng." Trịnh Vọng Nam hồi hồn, thậm chí còn không kịp thương tiếc cho chút rung động đầu đời chưa hình thành đã chết yểu của mình.

"Tiểu thư." Xuân Phân quan sát vẻ mặt của Cửu Châu, "Hình như người không thích Tề Vương và người của phủ Bình Viễn Hầu thì phải? Em thấy Tề Vương là người vừa dịu dàng lại tuấn tú, nếu tiểu thư không thích thì cũng không đến nỗi chán ghét thế chứ."

Tiểu thư nhà nàng đáng yêu chu đáo biết mấy, sẽ không vô duyên vô cớ ghét ai, nhất định là Tề Vương và phủ Bình Viễn Hầu có vấn đề.

"Hắn đẹp lắm à?" Cửu Châu không đồng ý, "Rõ ràng là Thần Vương điện hạ đẹp nhất, khi điện hạ cười lên, đôi mắt sáng rực như ánh ban mai."

Xuân Phân lại không thấy hai vị Vương gia này cười lên thì có gì khác nhau, dù gì cũng là hoàng tử tôn quý.

"Xuân Phân tỷ tỷ, bộ ta ghét hắn rõ ràng lắm hả?"

"Cũng không hẳn, người khác không nhìn ra, nhưng người trong nhà có thể đoán được chút chút." Xuân Phân vén rèm lên nhìn về phía sau, Tề Vương đưa tay đỡ lão phu nhân Hầu phủ, có không ít nữ tử ở ven đường đang trộm nhìn hắn.

Cửu Châu nhớ lại tám năm trước, nhớ lại cảm giác tuyệt vọng khi nước sông tràn vào mũi và miệng mình, "Có vài người trời sinh đã không hợp nhau.

Không thích chính là không thích, có miễn cưỡng thế nào cũng vô dụng."

Dù Tề Vương cười có đẹp cỡ nào, nàng cũng chỉ nhớ đến mùi nước sông hòa tan với mùi bùn.

Âm u, ẩm ướt, mang theo sự chết chóc.

Thái Ương cung, Long Phong đế tự tay viết hai đạo thánh chỉ, nhưng cả hai đều không đóng ngự ấn.

Một đạo thánh chỉ tấn phong Minh Kính Châu làm Ninh Khang Bá*.

(*Ninh Khang là hiệu, còn Bá là tước vị hàng thứ 3 trong thời phong kiến.)

Một đạo thánh chỉ tấn phong con gái Minh Kính Châu làm huyện chủ.

"Bệ hạ, giám chính của Khâm Thiên Giám đã đến rồi ạ."

"Ái khanh à, khanh tính lâu như vậy mà đã tính ra chưa?"

"Bẩm Bệ hạ, bát tự giữa Minh cô nương và Thần Vương điện hạ chính là tướng mây tản sương tan, minh nguyệt sáng ngời, mặt trời trong xanh, cây tốt thì đằng tươi, cây héo thì đằng khô."

"Ái khanh có thể nói rõ hơn không?"

"Số mệnh hai người tựa như dây leo quấn quít, hợp lại thì thịnh vượng, tách ra thì sẽ có tai họa liên tục."

Long Phong đế khẽ cười, không có ý kiến gì về chuyện số mệnh, "Nhưng khanh đã tính ra hôn kỳ thích hợp chưa?"

"Mùng hai tháng Hai sang năm là ngày Hoa thần giáng lâm."

"Mùng hai tháng Hai, cũng là ngày Thần long ngẩng đầu." Long Phong đế mỉm cười, cầm ngự ấn đóng vào thánh chỉ phong Minh Kính Châu làm Ninh Khang Bá.

Giám chính Khâm Thiên Giám cúi đầu càng thêm thấp, là hoàng đế thì đa phần đều mẫn cảm với từ "rồng" này, hắn không dám nói tiếp.

"Ngày này thật sự rất thích hợp để tổ chức đại hôn cho con trai ta."

***

Tác giả:

Người trong kinh thành: Tề Vương phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn phi phàm.

Fan cứng duy nhất của Thần Vương - Cửu Châu: Nói bậy, Thần Vương điện hạ nhà ta mới là tiên nam đẹp trai nhất thế giới! Ai muốn phản bác cũng vô dụng thôi!.