Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 3 - Chương 106: Mưa gió kéo đến

Bên trong gian lều chật hẹp, bốn người nghiêm chỉnh tụ lại ngồi một chỗ, Gia Cát Nguyệt nhìn trên dưới đánh giá y phục tơ lụa đắt tiền trên người đứa bé trai một lượt, trầm giọng hỏi: “Ngươi là hài tử của Âu Dương gia?”

*Bốp* một tiếng, tay đứa bé trai vừa đưa ra lại bị nam nhân nào đó đánh rớt, cậu bé mếu miệng như lại muốn khóc, nhưng vẫn cố nhịn không dám khóc.

Sở Kiều nhướng mày, quay đầu nhìn đứa bé gái, nghiêm túc hỏi: “Tinh Tinh, là em mang cậu ấy đến?”

Tinh Tinh tuổi còn nhỏ nhưng bên trong đôi mắt to lại lộ vẻ thông minh, cô bé nghe hỏi thì len lén nhìn Sở Kiều một cái, sau đó cúi đầu, không nói tiếng nào.

“Không muốn nói thì bây giờ ta sẽ đuổi các em ra ngoài.”

Tinh Tinh vội vàng ngẩng đầu lên, chớp chớp cặp mắt to tròn, ngọng nghịu hỏi: “Vậy nếu em nói thì chỉ đuổi một mình em ra thôi có được không?”

Cô bé vừa nói ra lời này, Sở Kiều nhất thời có hơi sửng sốt, chân mày cũng thả lỏng mấy phần, hỏi tiếp: “Tinh Tinh, em không biết là mang cậu ấy theo sẽ rất phiền phức sao?”

“Em… em biết.” Cô bé quẹt mồm, nhíu chặt đôi lông mày nhỏ xíu, thực bất đắc dĩ nói: “Em không thể dẫn cậu ấy về lều nhà mình, cha sẽ nói cho Lâm quản gia biết.”

“Cho nên em mới mang cậu ấy tới đây?”

Cô bé ủ rũ gật đầu, “Dạ.”

“Hai người biết nhau?”

“Chúng em là bạn tốt.” Tinh Tinh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ lấm lem lộ vẻ nghiêm túc, cô bé ưỡn ngực khẳng khái nói như đang tuyên thệ: “Dọc đường đi chúng em đều cùng chơi với nhau.”

“Cha…” Cậu bé con bên cạnh vừa kéo ống tay áo Gia Cát Nguyệt, vừa mếu miệng nói: “Mặc Nhi đói quá.”

Sau khi bị Gia Cát Nguyệt trừng mắt một cái, cậu bé lại xoay đầu nhìn Tinh Tinh cầu cứu, chẳng qua trong đôi mắt kia phần lớn đều là vẻ nhăn nhó vì đói cùng vẻ tủi thân khi bị khi dễ, chứ không hề có tí cảm nhận gì với hai chữ ‘bạn tốt’ này.

“Đợi thêm một lúc nữa nhé.” Tinh Tinh vỗ vỗ vai cậu bé, hai mắt lấp lánh như sao.

Gia Cát Nguyệt và Sở Kiều đột nhiên có chút sững ra, đứa bé gái con của nô bộc này cùng chơi với người ta bất quá chỉ một quãng đường ngắn nhưng lại dám mạo hiểm bằng mọi biện pháp cứu bạn như vậy. Hai chữ ‘bạn tốt’ từ miệng cô bé nói ra thực kiên định, kiên định đến mức khiến hai người trưởng thành ngồi đối diện bé bắt đầu kính nể, không nói nổi bất kỳ câu phản bác nào.

Nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không hề chùn bước) như vậy, trong thế giới của người trưởng thành có lẽ đã sớm tuyệt chủng từ lâu.

Vẻ mặt Sở Kiều trở nên nhu hòa, nàng thấp giọng hỏi: “Em tìm được cậu ấy ở đâu? Cả ngày nay hai đứa trốn nơi nào?”

Thấy Sở Kiều lộ vẻ hòa hoãn, Tinh Tinh cũng lớn gan hơn nhiều, nói vô cùng đắc ý: “Tối qua có nhiều binh lính tới như vậy, em sợ nên chạy ra trốn ở phía sau đầm lầy. Sau đó nhìn thấy một vị đại thúc, hồi trước có gặp nên em biết người đó, là đại thúc trong nhà Mặc Nhi. Đại thúc cả người đầy máu nằm gục trong đầm, trong ngực ôm Mặc Nhi. Thúc ấy đã không còn thở nhưng tay vẫn ôm chặt Mặc Nhi không buông. Mặc Nhi bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, muốn khóc nhưng lại không dám khóc. Cho nên em kéo cậu ấy ra, chờ đại binh đi xong liền dẫn về nhà.”

“Về nhà?” Sở Kiều nhăn trán.

“Dạ, nhưng mẹ lại không cho chúng em vào nhà. Cha nhìn thấy Mặc Nhi liền lập tức bối rối định đi báo lên trên. Em biết nếu bị phát hiện, mấy binh lính kia sẽ lập tức giết chết Mặc Nhi giống như đại thúc vậy, cho nên mới lôi cậu ấy bỏ chạy, cả ngày hôm nay đều núp ở phía sau đầm.”

Mặc Nhi ngồi bệt dưới đất, ủ rũ cúi đầu, liên tục quệt mồm, bộ dạng ỉu xìu phờ phạc, tựa như không hề biết bản thân mình chính là chủ đề đàm luận của ba người. Cậu bé con đã quá sức mệt mỏi, trốn đông núp tây cả ngày, trước đó còn bị đuổi giết, bây giờ vừa đói vừa khát, vị phụ thân trước mặt lại thực hung hăng, cậu cũng không hứng thú nghe những người này nói chuyện nên liền trở nên mơ mơ màng màng muốn ngủ thiếp đi.

“Vậy tại sao em lại dẫn cậu ấy tới chỗ này?”

“Em… em…” Tinh Tinh nhướng mày, lấy dũng khí hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ rất dịu dàng, vị… vị đại thúc hung dữ này cũng rất lợi hại…”

“Đại thúc?” Gia Cát Nguyệt nhất thời trợn trắng mắt, cốc một cái lên đầu Tinh Tinh, “Nhóc con, không được kêu loạn!”

Sở Kiều trừng mắt nhìn Gia Cát Nguyệt một cái, nàng dĩ nhiên biết Tinh Tinh vì sao lại nghĩ như vậy. Tối qua những tên binh lính kia từng xảy ra tranh chấp với Gia Cát Nguyệt, thậm chí còn bắt hắn quỳ xuống trước mặt bọn chúng. Nhưng Gia Cát Nguyệt là ai chứ, sao có thể chịu vũ nhục như vậy, chỉ hai chiêu đã đánh ngã hai gã lính vừa xông vào. Cũng may quản sự Lưu gia cũng coi như có chút khôn khéo, biết hai người chỉ là thường dân đi theo đoàn, còn là do Vu tiêu đầu giới thiệu tới, tuy lai lịch không rõ nhưng quý khí mười phần, chuyện nơi đây đương nhiên không liên quan gì tới bọn họ, Lưu thị cũng không mong gây thêm phiền phức, cho nên liền không truy cứu nữa.

Tối qua cả nhà Vương thị, Giả thị và Âu Dương thị đều toàn bộ bỏ mạng, chỉ có tiểu công tử này may mắn thoát được. Đại thúc trong lời Tinh Tinh đích thị là hạ nhân của Âu Dương gia mình đầy thương tích nhưng vẫn liều mạng ôm tiểu chủ tử chạy trốn, nhưng còn chưa ra khỏi doanh trại thì đã đứt hơi giữa đường, cô nhóc này lại vừa vặn phát hiện, liền tìm cách cậu bé giấu đi. Người Lưu thị cho rằng cậu bé này đã được cứu đi nên đều chạy ra ngoài truy kích, tuyệt không hề ngờ được mục tiêu lại đang thoải mái núp bên trong doanh trại. Mà cha mẹ Tinh Tinh biết cậu bé là do con gái mình cứu ra, cho nên cũng không dám báo lên trên.

Sở Kiều thở dài, nói: “Tinh Tinh, em có biết làm như vậy là rất nguy hiểm hay không?”

“Biết chứ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Tinh lộ vẻ rầu rĩ, đầu óc non nớt của cô bé vẫn không rõ vì sao chỉ trong một đêm mà người bạn tốt giàu sang của mình lại lưu lạc tới tình trạng này, cô bé gãi đầu nói: “Nhưng có thể làm gì khác bây giờ?”

Đúng vậy, có thể làm gì khác chứ? Chẳng lẽ muốn cô bé bán đứng bạn tốt hay sao?

“Cho nên em mới mang cậu bé tới tìm chúng ta, còn dạy cậu gọi chúng ta cha mẹ để tranh thủ sự thương cảm, có đúng không?”

Cô bé cúi đầu càng thấp, tựa như cũng biết chuyện mình làm vốn không quang minh chính đại. Sở Kiều than một hơi, đưa tay ôm Tinh Tinh vào lòng, thở dài nói: “Thật là một đứa trẻ tốt.”

Ngay lúc đó đột nhiên có một tiếng *phịch* vang lên, đứa bé trai chợt nghiêng đầu ngã vào trong lòng Gia Cát Nguyệt, đầu gối lên chân hắn, khóe miệng không ngừng chảy nước miếng, cái bụng nhỏ phập phồng, miệng phát ra tiếng ngáy đều đều.

“Đứng lên! Ai cho ngươi ngủ ở đây? Mau đứng dậy, ngươi…”

Thằng bé mở mắt ra, vừa nhìn thấy bộ mặt phóng hỏa của Gia Cát Nguyệt thì tủi thân dụi dụi mắt, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Đói chết mất…”

Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng bước chân rầm rập, hai đứa trẻ nhất thời nhảy dựng lên giống như chim sợ ná. Tinh Tinh lập tức ôm lấy Mặc Nhi đang run rẩy toàn thân giống như gà mẹ ủ con, nhìn một vòng chung quanh, thấy không có chỗ nào để núp, cuối cùng đành cùng nhau chạy đến sau lưng Sở Kiều, kéo vạt áo của nàng ngồi xuống.

Mặc dù y phục chỉ bị lôi kéo rất khẽ, nhưng Sở Kiều vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự kinh hoảng của hai đứa bé. Giống như rất nhiều năm trước, nàng nắm tay Tiểu Thất, cô bé đã run run hỏi nàng: “Nguyệt Nhi tỷ, Tiểu Thất sắp chết có phải không?”

Khi đó nàng nói với cô bé, cô bé sẽ không chết, nàng còn bảo đảm nói cô bé sẽ không bao giờ xảy ra chuyện nữa, nhưng chưa đến một canh giờ sau cô bé đã bị ném vào trong hồ nước lạnh như băng, biến mất không còn bóng dáng.

Tiếng bước chân đến trước lều cũng không hề dừng lại mà trực tiếp đi qua, hiển nhiên không phải là đến tìm bọn họ.

“Tỷ tỷ, em phải quay về.” Tinh Tinh khiếp sợ nói: “Em sợ cha sẽ nói lung tung, em phải trở về xem một chút.”

Sở Kiều nhìn nhìn Tinh Tinh rồi cúi đầu nhìn vào đôi mắt đầy vẻ trông mong của tiểu công tử Âu Dương gia, trong lòng đột nhiên đưa ra một quyết định, nàng cúi đầu nói với cậu bé con: “Muốn có đồ ăn thì phải đi cầu xin hắn.”

Cậu bé con sửng sốt, sau đó e dè quay sang nhìn Gia Cát Nguyệt, nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Gia Cát Nguyệt thì càng thêm sợ. Cậu bé rụt rè tiến lên hai bước, quỳ rạp xuống khóc òa lên, miệng lắp bắp cũng không rõ là đang nói gì, quanh quẩn bên trong lều vang lên từng tiếng dập đầu thanh thúy, tiếng nói của cậu dần dần trở nên rõ ràng, vừa khóc vừa kêu: “Làm ơn đi, Mặc Nhi van xin…”

Cho dù chỉ là một đứa trẻ mới bốn tuổi, e Mặc Nhi cũng biết bản thân đang trong tình cảnh gì. Cửa nát nhà tan, bị người đuổi giết, tuy cậu còn rất nhỏ nhưng cũng biết tương lai mình không ổn.

Gia Cát Nguyệt mới đầu còn cau chặt mày, mặt hờ hững, nhưng từ từ thần sắc cũng dần thả lỏng. Hắn thô lỗ kéo thằng bé đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó tức giận nhìn cậu nhóc.

Cậu bé con bị hắn nhìn mà sợ hãi, nghẹn giọng kêu lên: “Cha…”

“Không được gọi ‘cha’ nữa!” Gia Cát Nguyệt tức giận quát lên, ai ngờ vừa nói xong liền thấy thằng bé kia lại sắp sửa òa khóc, hắn đành thở dài, bất đắc dĩ nói: “Không gọi ta như thế nữa… thì… sẽ cho ngươi ở lại.”

Tinh Tinh mắt sáng rỡ, vội vàng tiến lên mừng rỡ nói: “Mặc Nhi, mau gọi thúc thúc, gọi thúc thúc thì sẽ có thể ở lại rồi!”

“Thúc… thúc thúc…”

Đứa bé trai dường như cũng không rõ khái niệm của hai tiếng ‘thúc thúc’, chỉ biết y lời mà làm, gọi thử hai tiếng, thấy sắc mặt Gia Cát Nguyệt trở nên hòa hoãn thì đột nhiên xông lên ôm lấy cổ hắn khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Thúc thúc, người ta… giết… cha… mẹ… phóng hỏa… muốn giết cả Mặc Nhi… máu… hu hu… người chết…”

Chỉ gọi hai chữ mà cậu bé đã coi Gia Cát Nguyệt thành thân nhân của mình, vừa khóc vừa kể lể. Trong giọng nói kia không nghe được vẻ căm thù sâu sắc gì, có lẽ cậu bé còn chưa hiểu được cái gì gọi là hận, cậu chỉ đơn thuần là sợ, là thương tâm, hơn nữa thì chỉ là không thích, chán ghét. Chẳng qua nhưng cảm xúc thoạt nhìn còn hết sức mơ hồ này, qua năm tháng nhất định sẽ thay đổi, mọc rễ nảy mầm trở thành một gốc đại thụ cành lá xum xuê, trên ngọn cũng sẽ nở đầy mầm mống báo thù.

Cũng giống như Yến Tuân của ngày hôm nay.

Mà kẻ thù cậu bé có thể nhớ được bây giờ chỉ là hình ảnh của mấy người lớn không tên tuổi, không biết thân phận, bối cảnh, địa vị lẫn dòng họ. Cậu bé chỉ biết người giết chết cha mẹ cùng thân nhân của mình không phải trẻ con mà là người lớn, hơn nữa những người này còn đang đuổi giết cậu, không cho cậu ăn ngủ, không để cậu về nhà, họ muốn trừ cỏ tận gốc, đuổi cùng giết tận.

Lần này Gia Cát Nguyệt không hề đẩy cậu bé ra. Thân thể nhỏ xíu trong lòng hắn đang run rẩy, hai tay níu chặt cổ hắn, thực sự coi hắn như thân nhân.

Tinh Tinh đỏ hồng mắt, một lát sau nói: “Tỷ tỷ, em đi đây, ngày mai sẽ quay lại.”

Đứa bé gái vừa định đi thì Sở Kiều đột nhiên kéo cô bé lại, quay đầu cầm chủy thủ nhét vào tay cô bé, chân thành nói: “Tinh Tinh, cẩn thận một chút, nếu xảy ra chuyện thì tới tìm tỷ tỷ.”

Cô bé nhất thời nở một nụ cười thật tươi, vẫy vẫy tay với Mặc Nhi, cẩn thận nhìn Gia Cát Nguyệt một cái rồi lập tức đi ra ngoài.

Bên ngoài gió rất lạnh, thân ảnh be bé chạy ra khỏi cửa, Sở Kiều đứng dậy ra cửa nhìn, thấy cô bé đi thật ra rồi mà vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay với nàng. Trong bóng tối, nàng nhìn không rõ mặt cô bé, chỉ có thể cảm giác được cô bé đang nói chuyện với mình, nhưng gió rất lớn khiến nàng căn bản nghe không rõ cô bé đang nói gì. Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen sẫm cao vời vợi, vô số vì sao được sắp đặt sẵn, giống như vận mệnh của mỗi người đều theo một quỹ tích vốn có.

Tất cả như một vòng luân hồi, nàng nhìn theo đứa bé gái dần khuất bóng mà dường như nhìn thấy được hình ảnh của bản thân. Năm tháng trôi qua, đáy lòng có rất nhiều thứ sụp đổ, cuộc sống cũng có nhiều thay đổi. Trên cánh đồng trống gió phần phật nổi lên, Sở Kiều đột nhiên cảm thấy rất lạnh.

“Cảm thấy quen thuộc à?” Phía sau chợt vang lên thanh âm nhàn nhạt.

Sở Kiều quay đầu lại, nhìn thấy đứa bé trai kia vẫn còn ngồi trong lòng Gia Cát Nguyệt, bờ vai nhỏ xíu run rẩy như vẫn còn đang khóc. Gia Cát Nguyệt nhìn nàng, ánh mắt hắn vẫn sắc bén như vậy. Năm tháng cũ như lại hồi sinh trong mắt hai người, giống như trở lại thời điểm ban đầu, bọn họ khi đó cũng từng rất nhỏ, nhưng đã trải qua rất nhiều hung hiểm.

Sở Kiều khẽ cười một tiếng, “Thật là một đứa trẻ kiên cường.”

“Ừ.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, sau đó còn tiếp lời, “Nhưng ta từng gặp đứa trẻ còn kiên cường hơn.”

Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên trên khoảng đất trống, bầu trời sao vô cùng tĩnh lặng, không có chim chóc bay ngang mà chỉ có tầng tầng mây đen ở chân trời đang từ từ kéo đến.

“Thúc thúc, ta đói.” Thằng bé khóc mệt nên ngừng, khuôn mặt nhỏ đen thui bị nước mắt quẹt thành chỗ trắng chỗ đen, nhìn rất buồn cười. Cậu bé cắn ngón tay, không chút khách khí lên tiếng phá vỡ không khí an tĩnh, đã thành người thân rồi thì có thể kháng nghị không cần câu nệ tiểu tiết, “Mặc Nhi đói chết đi được.”

Được rồi, tạm thời bỏ hết mấy sự buồn bã cảm khái cùng chuyện dĩ vãng sang một bên vậy. Gia Cát Nguyệt quay đầu lại nhìn cậu nhóc cao không tới gối mình, cau mày hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

“Ờ…” Cậu bé nhướng mày, cố gắng suy nghĩ rồi hỏi: “Có canh bào ngư không?”

Trong đầu trở nên tối sầm, Gia Cát Nguyệt cau mày nói: “Không có!”

“Có canh vi cá không?”

“… Không có…”

“Món này cũng không có sao?” Cậu bé không hài lòng nhướng mày, nhìn nhìn vị thân nhân vừa nhận này, có chút hoài nghi với năng lực kinh tế của đối phương, “Vậy, vậy có lợn sữa quay không, thúc thúc, Mặc Nhi không thích ăn rau…”

Mặt Gia Cát Nguyệt đã đen thùi lùi, cậu nhóc cũng có mắt nhìn, vì vậy đành lập tức thở dài, miễn cưỡng nói: “Vậy… vậy… ăn thịt thường cũng được. Có điều… nếu… nếu là thịt hươu nai thì tốt, ta không thích thịt heo, thịt bò thì cũng miễn cưỡng.”

Không đỡ nổi!

Gia Cát Nguyệt nhất thời giận dữ, nhấc thằng bé lên, đùng đùng nói: “Nhãi con! Ngươi đang đùa với ta đấy hả?”

“Hu…” Cậu bé lập tức khóc lên, vừa khóc vừa tủi thân nói: “Được rồi, thịt heo cũng được, thúc thúc, thúc thực nghèo!”

Cậu bé này có thể chính là người đầu tiên trên đời chê Gia Cát Nguyệt nghèo ở ngay trước mặt hắn!

Sở Kiều nhìn nhìn hai người, tâm tình đột nhiên rất tốt, nàng thả rèm cửa xuống, khom người đi vào trong, bưng một chén cháo trắng lên, cười nói: “Em đã cả ngày không gì bỏ bụng, nên uống chút cháo trước thì hơn.”

Cậu bé con tủi thân bưng cái chén lên, dè dặt thè lưỡi liếm liếm một chút như trong cháo có độc. Nhưng vừa thử một chút, cậu bé đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó lập tức bưng chén lên uống từng ngụm lớn.

“Tỷ tỷ, cháo này ăn ngon thật!” Cậu bé vừa híp mắt, bộ dạng rất vui vẻ thỏa mãn.

Sở Kiều thở dài, ngon gì chứ, cháo này do Gia Cát Nguyệt nấu thì sao có thể ngon được, chẳng qua là cậu đang quá đói mà thôi.

“Ê! Tiểu tử, không được gọi tỷ tỷ.” Gia Cát Nguyệt ở một bên đen mặt, trầm giọng nói.

“Hả?” Đứa trẻ nhìn nhìn Gia Cát Nguyệt một cái, sau đó liền mặc kệ hắn, tiếp tục húp cháo.

“Tỷ tỷ, ngon thật.”

“Ta đã bảo không được gọi tỷ tỷ.”

Cậu bé con nhướng mày, cảm thấy có chút phiền vì bị người khác quấy nhiễu khi đang ăn, cau màu nói: “Vậy phải gọi là gì? Gọi ‘mẹ’ sao?”

“’Mẹ’ cái gì chứ?” Gia Cát Nguyệt có chút tức giận, vô thức đi cự nự với một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi, “Bảo ngươi không được gọi thì không được gọi!”

“Vậy phải gọi là gì?”

“Gọi… gọi Tinh Nhi…”

“Tinh Tinh?”

“Là Tinh Nhi…”

“Không được.” Thằng bé quả quyết lắc đầu, rất cá tính nói: “Mặc Nhi không nhớ được, sẽ gọi nhầm.”

“Tiểu tử thối này!”

Thằng nhóc này thật ra rất thông minh, hắn thực hoài nghi không phải mình đang bị đùa bỡn đó chứ…

Bên ngoài tình hình căng thẳng, rất nhiều chuyện không thể không tùy cơ ứng biến.

Cũng giống như buổi tối, trong lều được trải một lớp thảm ngay ngắn, Sở Kiều nằm một bên, Gia Cát Nguyệt nằm bên còn lại, còn cậu bé con kia thì nằm ở giữa hai người. Mặc dù giữa Gia Cát Nguyệt và hai người còn lại có một cái rương lớn ngăn cách, nhưng không khí vẫn có chút mập mờ.

Hơn nữa thằng bé kia vừa nằm xuống liền hài lòng cười cười, phát biểu một câu thực khiến người khác phải thổ huyết, “Cha nói buổi tối có chuyện phải làm với mẹ nên đã rất lâu không cho Mặc Nhi ngủ chung rồi.”

“Khụ khụ khụ!” Gia Cát Nguyệt đang uống nước, nghe nói nhất thời bị sặc, lớn tiếng ho khan.

Sở Kiều cũng thoáng cái đỏ ửng mặt, không nặng không nhẹ cốc một cái lên đầu cậu bé, nói: “Nói nhiều như vậy làm cái gì, mau ngủ đi.”

“Dạ.” Cậu bé biết nàng không có tức giận, ngẩng đầu lên cười hehe vài tiếng rồi chui vào trong chăn, vui vẻ nhắm mắt lại.

Ban đêm gió thổi rất mạnh, kêu vù vù trên nóc lều. Đột nhiên có một tia gió lạnh thổi vào trong lều, Sở Kiều vẫn chưa ngủ, bên cạnh chợt xuất hiện một đứa trẻ bị đuổi giết, nàng phải cẩn thận mưu tính một chút. Chợt cảm giác được chăn trên người bị cậu bé đá tung, Sở Kiều giơ tay ra định kéo chăn lại đắp cho cậu. Nhưng vừa vươn tay ra thì lại chạm phải một ngón tay thon dài, cảm giác trong khoảng khắc đó như chạm phải điện, Sở Kiều rút phắt tay về, đầu ngón tay lạnh như băng, mặt bất giác đỏ lên.

Gia Cát Nguyệt dường như cũng có hơi ngẩn ra, hắn vòng qua cái rương đắp chăn lại tử tế cho thằng bé rồi quay trở về chỗ cũ. Không khí trong lều có chút kỳ quái, không ai lên tiếng, chỉ có thể nghe tiếng hô thấp trầm thấp, thỉnh thoảng còn có tiếng chép miệng của cậu bé.

Sinh mệnh thật là một điều kỳ diệu.

“Vẫn chưa ngủ sao?” Giọng Gia Cát Nguyệt có hơi trầm thấp nhưng rất rõ ràng, hiển nhiên vẫn chưa hề ngủ.

“Ừm.” Sở Kiều nhẹ giọng đáp, “Có chút lo lắng.”

Gió càng lúc càng lớn, gào thét nghe như tiếng rú của dã thú. Sở Kiều lo lắng nghĩ, có lẽ ngày mai trời sẽ mưa.

“Ngủ đi.” Gia Cát Nguyệt chậm rãi nói, sau đó trở mình rồi không nói nữa, Sở Kiều còn tưởng rằng hắn đã ngủ thì lại nghe giọng hắn vang lên, thanh âm rất trầm nhưng rất ôn hòa, cũng hết sức kiên định khiến lòng người được trấn an, “Có ta ở đây.”

Gió bên ngoài vẫn rất lớn, nhưng bên trong gian lều chật hẹp bỗng nhiên trở nên ấm áp lạ thường.

Chỉ cần có lều che chở, gió lớn hơn nữa cũng không thể thổi vào.

…………………………………………………………………………………….

Nửa đêm hôm đó, con khoái mã mang theo thư của Phong tứ gia trực tiếp xông thẳng vào doanh địa.

Khi đó Yến Tuân đang ngủ, tuy nhiên đó cũng không phải là một giấc ngủ yên lành. Thám mã còn chưa vào doanh trại thì hắn đã chợt giật mình tỉnh giấc. Hắn mơ thấy đứa trẻ của Âu Dương gia kia.

Dọc theo đường đi, hắn đã từng nhiều lần nhìn thấy đứa trẻ mũm mĩm luôn cười híp mắt kia, thằng bé đã mấy lần tò mò muốn đến gần hắn. Nhưng ở trong mộng, hắn thấy đứa trẻ kia mặt đầy máu tươi, tay cầm chủy thủ đang nhìn hắn trừng trừng. Sau đó, đứa trẻ kia chợt giơ đao lên, nhưng không cắm vào người hắn mà đâm vào ngay tim của Sở Kiều đang ngồi bên cạnh hắn.

Khuôn mặt nhỏ thấm đẫm máu tươi nở một nụ cười, ánh mắt tối tăm, nhìn như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục, đứa trẻ kêu lên dữ tợn: “Ta sẽ tiêu diệt ngươi, tiêu diệt hết thảy mọi thứ của ngươi!”

“A Sở!” Yến Tuân đầu đầy mồ hôi, trường sam trắng toát trên cũng ướt sũng mồ hôi. Hắn thở hồng hộc, trong đầu không ngừng lập lại hình ảnh trong cơn ác mộng vừa rồi.

“Diệt cỏ tận gốc, diệt cỏ tận gốc…” Yến Tuân không ngừng lẩm bẩm như bị ma ám, sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng kêu: “Người đâu!”

“Thiếu đông gia!”

“Lập tức tìm cho ra đứa trẻ Âu Dương gia kia, bằng bất cứ giá nào, ta muốn nhìn thấy thi thể của nó trước khi trời sáng!”

Hạ nhân khẽ sửng sốt, nhưng cũng chỉ một thoáng liền cất giọng trong trẻo lạnh lùng như băng tuyết đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

“Thiếu đông gia!” Ngay lúc đó, một tùy tùng khác chạy vào, quỳ xuống trên mặt đất, thấp giọng báo cáo: “Phong tứ gia cử người đưa thư đến.”

“Phong Miên?” Yến Tuân chậm rãi nhíu mày lại, trầm giọng nói: “Thời gian cũng vừa vặn.”

Yến Tuân bước xuống khỏi giường, khoác trường bào lên người, sắc mặt lập tức thay đổi, ném toàn bộ vẻ bất an hoảng loạn khi nãy đi, trở thành Bắc Yến vương bình tĩnh cơ trí kia, trầm giọng nói: “Đi thôi, đi xem ở Hiền Dương mang tới tin vui gì cho chúng ta.”