Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 1 - Chương 27: Thay đổi kế hoạch

Sở Kiều mặc y phục chỉnh tề xong, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi thì chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động ồn ào, nàng khẽ nhăn trán, động tác không khỏi ngừng lại.

Có tiếng gõ cửa vang lên, Hoàn Nhi khẽ thấp giọng nói với vào: “Tinh Nhi, có tin tốt!”

Cửa vừa được kéo ra, Hoàn Nhi liền hưng phấn chạy vào, cười nói: “Tinh nhi, có tin tức tốt, có muốn nghe không?”

Cô bé nhỏ gầy ngồi xuống trên ghế, mặt lộ ra chút buồn cười, rót một ly trà rồi đoan trang uống một hớp, “Nói đi.”

“Tinh Nhi!” Tiểu nha hoàn mất hứng quệt mồm, “Ngươi rốt cuộc có muốn nghe hay không, làm sao mà một chút hưng phấn cũng không có vậy!”

Cô bé hé môi cười một tiếng: “Ngươi đã muốn nói tất sẽ nói, ta có nói không muốn nghe thì ngươi cũng sẽ nói mà thôi.”

“Hừ, không thèm so đo với ngươi. Bất quá lần này thật sự là tin tốt đó.” Hoàn Nhi cười nói: “Chu quản gia ở ngoại phủ tư thông với một ca cơ trong nội phủ rất được cưng chiều gần đây, vừa vặn bị Thất phu nhân bắt gặp, còn kinh động đến cả Tam phu nhân và Đại thiếu gia, ca cơ kia đã bị quăng xuống giếng rồi, Chu quản gia cũng bị đánh ba mươi đại bản, sao hả, là tin tốt chứ?”

Cánh tay đang cầm ly trà có hơi khựng lại, cô bé ngồi yên trên ghế, sắc mặt như giếng cổ trăm năm không gợn sóng cũng không sợ hãi, đôi mắt đen nhánh chậm rãi híp lại lặng lẽ che giấu mọi tâm tình cùng sắc thái. Nàng khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Đích thực là tin hay.”

Tiểu nha hoàn tức giận nói: “Chính xác, gã Chu Thuận kia ngày thường chó cậy thế chủ luôn khi dễ người khác. Đám nô tài chúng ta có ai mà không từng bị hắn làm khó? Các tỷ muội Kinh gia ngươi sở dĩ bị đưa đến chỗ Lão thái gia cũng đều do một tay hắn an bài. Hôm nay hắn bị đánh một trận như vậy, coi như là ông trời mở mắt thay chúng ta xả oán khí rồi.”

Cô bé không đổi sắc mặt, vẫn trầm giọng nói một cách đều đều: “Tằng tịu với ca cơ nội phòng mà chỉ bị đánh ba mươi đại bản, hình phạt có hơi nhẹ.”

“Thì đấy!” Hoàn Nhi tiếp lời: “Vừa nãy Thất phu nhân tức giận chạy đến tìm Tứ thiếu gia xin phân xử, chỉ tiếc thiếu gia chúng ta từ trước đến nay không muốn quản những chuyện này. Đại phu nhân và lão gia lại không ở trong phủ, nên tất cả đều do Đại thiếu gia định đoạt, mà Chu Thuận lại là người của Đại thiếu gia.”

Sở Kiều gật đầu, chậm rãi nói: “Ừ, ta biết rồi. Hoàn Nhi, cám ơn đã tới nói cho ta biết.”

Hoàn Nhi nhìn thấy sắc mặt cô bé trước mắt có chút không đúng thì không khỏi hơi băn khoản, bất an hỏi: “Tinh Nhi, không thoải mái sao? Ta đi tìm đại phu cho ngươi nhé?”

“Không cần.” Sở Kiều mỉm cười, trấn an nàng, “Ta nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.”

“Ừ.” Hoàn Nhi gật đầu rồi rời khỏi phòng.

Cửa phòng vừa được đóng lại, sắc mặt cô bé liền lập tức chìm xuống.

Như vậy cũng không kết liễu được hắn? Vậy nàng cũng chỉ có thể tự mình xuất thủ mà thôi.

Sở Kiều cắn môi, chậm rãi ngồi xuống ghế. Xem ra, nàng phải cân nhắc toàn bộ kế hoạch lại một lần nữa.

……………………………………………………………………………………

Bên trong viện của đại quản gia Chu Thuận, từ xa đã có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nam nhân kêu thảm thiết như heo bị giết, đám hạ nhân đi ngang qua đều cụp mắt cúi đầu, không ai dám càn rỡ liếc nhìn một cái, nhưng tất cả đều mang vẻ hả hê không thể che giấu trên mặt, xem ra còn vui vẻ hơn khi nhận được tiền thưởng cuối năm.

Chu Thuận đang cởi quần nằm chổng mông ở trên giường, vừa gào khóc thảm thiết, vừa không ngừng mắng chửi hai gã sai vặt đang bôi thuốc cho mình, giống như bọn họ chính là người đánh hắn thành như vậy.

“Con bà các ngươi! Muốn đau chết lão tử sao!”

Một trong hai gã sai vặt mặt đầy mồ hôi đang cẩn thẩn xức thuốc, không nhịn được nói: “Chu quản gia, người phải kiên nhẫn một chút, da thịt bị dính với vải quần, không gỡ ra không được.”

Phía đông gian phòng có mấy bụi cây thưa thớt, Sở Kiều dùng chủy thủ sắc bén dọn dẹp đường đi, nàng thừa dịp gã nam nhân trong phòng kêu la thảm thiết, lặng yên không tiếng động đẩy cửa sổ ra, tay đỡ một chiếc nỏ gấp tự chế, chậm rãi đứng dậy nhắm ngay đầu gã.

Loại cung nỏ này vốn có xuất xứ từ một bộ lạc trong rừng rậm Nam Phi, hình thức tinh xảo, có thể tháo gấp tùy ý, bắn khoảng cách gần vô cùng chính xác, lại êm ái không một tiếng động. Năm đó lúc Sở Kiều ẩn núp ở nước ngoài làm nhiệm vụ, từng dùng loại nỏ này trà trộn vào một buổi tiệc tư nhân được giám sát nghiêm ngặt bởi hàng loạt cảnh vệ trang bị súng ống đầy đủ, cuối cùng thành công giết chết được mục tiêu. Loại nỏ này không những dễ mang theo mà còn có lực sát thương kinh người, thợ săn lành nghề có thể nhờ vào loại nỏ này mà giết chết cả một con cọp trưởng thành. Trong thời đại vũ khí thô sơ này, Chu Thuận có thể nói là rất may mắn được làm người đầu tiên chết bởi loại vũ khí siêu cấp vượt thời gian này.

Ngay lúc đó, một hạ nhân đột nhiên thất kinh chạy vào, lớn tiếng kêu lên: “Chu quản gia, Chu quản gia!”

“Kêu la cái gì?” Chu Thuận giận tím mặt, “Khóc tang sao? Lão tử còn chưa có chết!”

Hạ nhân kia vội vàng nói: “Chu quản gia, biệt viện Lão thái gia phái người đến hỏi sao còn chưa đưa tiểu nữ nô kia sang?”

Chu Thuận sửng sốt đến mức nhảy nhổm, ai ngờ chưa kịp nói câu nào thì đã gục xuống trên mặt đất, vừa rên la thảm thiết vừa nói: “Nha đầu kia e là không thể rồi, Tứ thiếu gia sẽ không thả người. Ta có chuẩn bị sẵn mười tiểu nô lệ vừa mới mua về để ở Hỉ Nhạc viện, ngươi cho người mang sang bên đó trước đi.”

“Dạ, tiểu nhân đã biết.” Hạ nhân nọ đáp ứng một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài.

Chu Thuận hét lớn: “Nhớ nói với Lão thái gia một tiếng là ta bị bệnh nặng, khỏi bệnh sẽ đi hỏi thăm lão nhân gia ông ấy.”

Chiếc nỏ ngoài cửa sổ chậm rãi được hạ xuống, bé gái khẽ chớp mắt, trong lòng dâng lên một ý định.

Có lẽ nàng có thể dùng một phương pháp diệt trừ cả hai người kia, tay không vấy máu mà lại gọn gàng.

Hầm đất ở Hỉ Nhạc viện vừa được mở ra thì một mùi hôi thối khó ngửi lập tức ập tới, quản sự biệt biện nhướng mày, bịt mũi nói: “Đây đều là những thứ gì? Đồ như vậy mà cũng có thể hiến tặng cho Lão thái gia?”

Hạ nhân khi nãy vội vàng khom lưng cúi đầu nói: “Gần đây không dễ mua được nô lệ, mà chủ nô vừa nghe nói là bán cho phủ Gia Cát chúng ta thì đều liền điên cuồng tăng giá. Mấy đứa này cũng là do Chu quản gia phải vắt óc nghĩ kế mới thu gom được. Quản sự yên tâm, sau khi tắm rửa sạch sẽ tuyệt đối đều là tiểu mỹ nhân, Lão thái gia nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”

Được rồi, đừng nói nhảm nữa, kéo bọn chúng ra đi, ta không rảnh ở đây nói hươu nói vượn với ngươi.”

Bọn trẻ từ khi bị mua về vẫn bị giam trong hầm đất, đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, đứa nào cũng đầu tóc rối bù, sắc mặt kinh hoàng, ánh mắt run rẩy, giống như một đám thú con co chặt vào nhau.

Quản sự biệt viện nhìn thoáng qua, ngay sau đó cau mày nói: “Không phải nói chỉ có mười đứa sao? Ở đây ta đếm được mười một.”

“Vậy sao?” Hạ nhân vội vàng đếm lại, sau đó vội vàng nói: “Chắc Chu quản gia nhớ nhầm, để tiểu nhân đi về hỏi xem.”

“Được rồi, khỏi cần hỏi, ta không có thời gian chờ, mang hết đi!”

Mấy gã đại hán vạm vỡ tiến lên, kéo người một đứa trẻ, tức giận quát: “Đều lên đây!”

Bọn nhỏ sợ hãi, nhất thời có đứa nhỏ giọng khóc lên.

“Đứa nào dám khóc thì ta cho ăn một đao! Muốn phản kháng à?”

Gã gia đinh cậy thế chủ vừa nói vừa kéo một đứa trẻ bộ dạng còn hơi sạch sẽ, ngay lúc đó cô bé kia đột nhiên quay đầu lại, hung hăng cắn mạnh lên cổ tay hắn. Gã gia đinh kêu thảm một tiếng, nhất thời buông tay ra, đứa trẻ kia liền lập tức bỏ chạy nhanh như thỏ.

“A! Chạy mất một đứa rồi! Mau đuổi theo bắt nó lại cho ta!”

Hạ nhân Gia Cát phủ nhìn hướng đứa trẻ kia chạy thì lập tức sợ hãi, kéo kéo gã quản sự ở biệt viện, hét lớn: “Chúc quản sự, bên kia là Thanh Sơn viện của Tứ thiếu gia, không thể đi vào!”

“Chỉ là vào bắt một đứa nô lệ thì sao lại không thể?” Chúc quản sự gầm lên, đẩy tay tên hạ nhân ra, đuổi theo hướng đứa trẻ kia vừa chạy.