Lời nói của cô thực sự khiến Doãn Tiêu La chấn kinh.

Doãn Tiêu La lúc này mới hiểu ra, hoá ra mình ngoại trừ trở thành Thái tử phi ra, thì không còn tác dụng gì nữa, cái thế giới này nếu như không có giá trị để người ta lợi dụng, thì sống cũng chỉ là một sự phiền toái.

Trong lòng nàng ta lập tức trở nên lạnh lẽo, cơ thể tiến gần đến lưỡi dao của Tiết Tịnh Kỳ, Tiết Tịnh Kỳ nhất thời không kịp tránh đi, nhìn thấy nàng ta bị con dao sắc bén quẹt nhẹ qua một dao, một tia máu chảy ra từ cổ. Tiết Tịnh Kỳ thấy vậy thì kinh hoảng, vội vàng thu dao lại, dùng khăn voan cầm máu cho nàng ta.

“Ngươi làm gì vậy? Tìm đường chết thì cũng đừng chết trên lưỡi dao của ta chứ, sinh mạng không phải dùng để coi rẻ hiểu không?” Lửa giận của Tiết Tịnh Kỳ thậm chí còn mạnh hơn khi nàng ta uy hiếp cô nữa.

Doãn Tiêu La hất tay cô ra, hừ lạnh một tiếng: “Ta không cần ngươi giả lòng từ bi, tránh ra.”

Nàng ta lấy khăn voan trên cổ xuống, thuận tay ném vào trong hồ nước, chỉ nhìn thấy trên mặt nước hồ xanh biếc gợn sóng lăn tăn duy chỉ có một chiếc khăn voan màu trắng đang trôi nổi.

Tự mình vươn tay bịt vết thương trên cổ, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tiết Tịnh Kỳ, ngữ khí vô cùng khinh miệt: “Tiết Tịnh Kỳ, cho dù ngươi có lợi hại thì đã sao? Bây giờ ngươi không phải bị ta nắm trong lòng bàn tay sao, ngươi căn bản không làm gì được ta, chí ít là cơ thể ta.”

Nghe thấy lời nói không có chút logic nào của nàng ta, khoé môi Tiết Tịnh Kỳ khẽ cong lên: “Nếu ngươi đã cho rằng như vậy, vậy ta cũng hết cách, ta thật cảm thấy bi ai thay cho cha mẹ của ngươi.”

Khoé miệng Doãn Tiêu La từ từ trắng bệch, trong lời nói có chút khổ sở: “Bi ai cái gì?”

Ánh sáng mặt trời có chút chói mắt, đôi mắt Tiết Tịnh Kỳ khẽ híp lại, mỗi khi cô híp mắt lại, luôn có một loại cảm giác nguy hiểm: “Khó lắm mới sinh ra được ngươi, chỉ mong ngươi có thể làm Thái tử phi, nhưng ngươi lại không màng đến sự trong sạch mà cả ngày cứ ở cùng tên Ôn Vương đó, còn không biết liêm sỉ mà đến đây hỏi ta Ôn Vương ở đâu, ngươi nói có phải là vô cùng bi ai không?”

“Ngươi…ngươi…” Lời nói của Doãn Tiêu La bị kẹp ở cổ họng không nói ra được, sự đau đớn trên cổ và nỗi đau trong lòng dung hoà thành một thể, khiến cho toàn thân nàng ta không có chỗ nào là không đau.

Đến tìm Tiết Tịnh Kỳ không những bị thua mà còn khiến cho mình bị thương, Doãn Tiêu La uất hận mà bỏ đi.

Nhưng chưa đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng cảnh cáo lạnh nhạt từ đằng sau lưng của Tiết Tịnh Kỳ: “Ôn Vương không thích hợp với ngươi, ngươi cũng không thích hợp với hắn, tình cảm là dùng một đời để bồi dưỡng, chứ không phải là sự bốc đồng nhất thời.”

Thanh âm vừa dứt, bước chân Doãn Tiêu La chợt sững lại, sắc mặt dần dần trắng bệch, đôi mày thanh tú nhíu chặt, có hơi thất thần, đến khi hồi thần lại thì liền lập tức nhấc chân sải bước rộng đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng ảnh của Doãn Tiêu La biến mất ở nơi cửa lớn, Tiết Tịnh Kỳ liền thu con dao găm trên tay mình lại, rõ ràng trên lưỡi dao có dính một chút vệt máu, cô dùng tay áo lau một cái, lưỡi dao lập tức trở nên sáng bóng lại.

Con dao này là Thích Mặc Thanh tặng cho cô để phòng thân, lúc đó còn tưởng là căn bản không dùng tới, nhưng không ngờ phải dùng đến nhanh như vậy, đối phó cũng không phải là loại người xấu hung ác cực kỳ, mà là một nữ tử vì yêu mà cuồng si.

Nhưng mà cô không biết võ công, chỉ biết y thuật, có phải là nên cân bằng hai cái một chút không?

Trong thời gian suy nghĩ, người đã đi đến tiền viện, trên bàn đá mà lúc nãy đã cùng Thích Mặc Thanh ngồi qua đã không có ai nữa, bóng ảnh của chàng ấy cũng không biết đi đâu rồi.

Lúc đi bộ Tiết Tịnh Kỳ mới phát hiện bụng dưới của mình mang máng chút đau, mỗi lần mình đi một bước, bụng dưới lại đau thêm một phần, gần như là bất tri bất giác mà ôm lấy bụng dưới.

“Nhục Nghê, ngươi ở đây canh chừng, không cho bất cứ ai vào.” Tiết Tịnh Kỳ hạ lệnh, tự mình mở cửa đi vào.

Chỉ để lại một mình Nhục Nghê canh chừng ở cửa, nàng ta bất giác suy nghĩ lung tung, Vương phi bình thường sẽ không để nàng ta canh chừng ở ngoài cửa như vậy, nếu như là có chuyện gì thì cũng sẽ thương thảo với nàng, không một mình vào phòng giống như hôm nay.

“Vương phi, người không sao chứ? Có cần ta giúp đỡ không?” Nhục Nghê cất giọng nghi hoặc hỏi.

Vươn tay chậm rãi cởi xiêm y ra, trên phần bụng dưới trắng nõn có một vết đỏ nhàn nhạt in hằn lên như bị rạn, cô đưa tay ra sờ nhẹ lên đó một cái cũng cảm thấy đau, chứ đừng nói là đè lên.

Xem ra là bị bầm tím rồi, chắc cũng không có làm nội tạng bị thương, nếu không thì sẽ không hơi đau một chút như thế này rồi, mi tâm cô nhíu chặt, dựa trên lưng ghế, suy nghĩ xem nên dùng thuốc gì, ở cổ đại này lại không có dầu gió, cô cũng không biết điều chế, nghĩ nghĩ rồi lại kêu Nhục Nghê vào.

“Nhục Nghê, ngươi đi luộc hai cái trứng gà cho ta, hễ chín rồi thì lập tức mang tới đây.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn nàng ta nói.

“Vương phi đói rồi sao? Ta bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho người nha.” Chỉ ăn hai quả trứng thôi làm sao mà được, trong lòng Nhục Nghê thầm nghĩ, Vương phi thích ăn đậu hà lan vàng, và chỉ cần thêm một vài món chính là được rồi, dù sao cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, đến lúc đó lại ăn với Vương gia.

Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu: “Không cần những cái khác đâu, hai quả trứng gà là được rồi, mau đi đi.”

Không lay chuyển được Tiết Tịnh Kỳ, Nhục Nghê chỉ đành đến nhà bếp kêu người luộc trứng gà.

Dùng trứng gà lăn lên vết thương là một phương thuốc dân gian, nhưng mà hiệu quả không tồi, quả trứng đập vỡ bỏ vỏ, khi lăn lên vết thương sẽ nhanh chóng hết sưng tấy.

Tiết Tịnh Kỳ chuyên ngoại khoa, không m hiểu phương pháp xoa bóp của con gái nhà người ta, lăn trứng cả nửa ngày, trứng bị vỡ thì không nói, tư thế của cô là ưỡn thẳng bụng lên, một tay để sau eo, một tay thì dùng trứng xoa bụng, xiêm y trên người đã vén lên đến rốn, vạt váy trên người lòng thòng vắt lên trông rất quái dị.

Sự xoa bóp vô cùng tốn sức khiến cô có chút lực bất tòng tâm, cái tư thế này nhìn thế nào cũng rất quái dị, cô nghiến răng mà bóc quả trứng gà khác ra, đập vỏ trứng xuống đất, cánh cửa chợt ‘két’ một tiếng bị đẩy ra.

Tiết Tịnh Kỳ bị tiếng đẩy cửa này làm giật bắn mình, đôi mắt trong veo mở to lập loè một hồi, liền vội vàng vén vạt áo xuống, nhưng đã không kịp rồi, Thích Mặc Thanh đã chống cây nạng bước đến trước mặt cô nhanh nhất có thể.

“Chuyện gì vậy? Bị thương rồi sao không nói?” Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm vào dấu hằn màu đỏ trên bụng cô, trong đôi mắt như muốn phun ra lửa, thô lỗ mà giật lấy trứng gà trong tay cô.

“Ta chỉ là không muốn chàng lo lắng, ta là đại phu, đương nhiên là biết nên xử lý vết thương thế nào mà.” Tiết Tịnh Kỳ hùng hồn mà phản bác chàng.

Thích Mặc Thanh đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, cô đối diện với đôi mắt đen nhánh của chàng, đôi mắt híp ấy như muốn hút cô vào vòng xoáy thật sâu, khiến cô không thể tự thoát ra được. Nhưng mà, ngay sau đó, thân thể của cô bị chàng thô lỗ kéo một cái, lập tức ngồi lên trên giường.

Tiết Tịnh Kỳ chỉ cảm thấy lưng mình đau nhói, còn chưa phản ứng kịp thì bên tai đã truyền đến một thanh âm lạnh nhạt không có tình cảm: “Nằm đàng hoàng.”

Cô nghe lời nằm đàng hoàng, đôi mắt to sáng rực vô tội nhìn Thích Mặc Thanh, giống như là đang đợi động tác tiếp theo của chàng.

Quả nhiên, Thích Mặc Thanh đặt cái nạng trong tay qua một bên, ánh mắt liếc nhìn trứng gà trong tay Tiết Tịnh Kỳ, liền nhận lấy, nhẹ nhàng vén xiêm y của cô lên, lộ ra một mảnh bầm tím trên bụng, đôi mắt lập tức trở nên âm lạnh.

“Là ai làm?” Chàng vừa cầm lấy trứng gà lăn qua lăn lại nhẹ nhàng, vừa cất giọng lạnh lẽo như băng sương mà hỏi.

Khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo của Tiết Tịnh Kỳ lộ ra biểu cảm thoải mái không muốn nói chuyện, đôi mắt to khẽ híp lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc mà lại lãnh khốc của Thích Mặc Thanh, cứ yên lặng mà nhìn chàng.

Quả nhiên là sự tập trung và sức chịu đựng của Vương gia vượt quá tầm với của người phàm, nhìn chằm chằm vào chàng lâu như vậy, nhưng ngay cả mắt cũng không có chớp lấy một cái.

“Đừng có nhìn ta như vậy…” Thích Mặc Thanh vẫn mở miệng nói rồi, trong thanh âm mang theo mị lực trầm khàn quyến rũ, đôi mắt nhẹ nhàng khơi dậy một tia ái muội, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc rồi lại lạnh giọng nói: “Nàng không nói ta cũng biết là ai rồi, Doãn Tiêu La vậy mà lại dám ra tay với nàng, ả ta đúng là không muốn sống nữa rồi.”

“Haiz, ta cũng quẹt ả ta một dao, chắc ả ta cũng chả tốt hơn bao nhiêu đâu.” Tiết Tịnh Kỳ vội vàng nói.

Tay của Thích Mặc Thanh đột nhiên ngừng lại, nở nụ cười như không cười mà nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Ồ? Nàng quẹt ả ta ở đâu?”

“Cổ!”

Nói đến chuyện quẹt dao, Tiết Tịnh Kỳ nhớ đến ngày đầu tiên xuyên việt đến cái triều đại này, lúc động phòng đã chém đứt bảo bối của Lâm Vương, lúc đó cô lạnh nhạt như sương, căn bản không biết phân tranh gì. Bây giờ đã có tình yêu rồi, có trăm mối liên hệ chằng chịt với nơi này, giống như là đã xem nơi này thành một chiến trường tàng hình rồi vậy, mỗi một người đều là kẻ thù với những ý đồ khó lường.

Khóe miệng Thích Mặc Thanh từ từ nhếch lên một nụ cười, chàng vô cùng tin Tiết Tịnh Kỳ sẽ quẹt cổ của Doãn Tiêu La, dù sao chàng cũng đang nhớ đến quá khứ như vậy.

“Ả ta đến gặp ta để hỏi về tung tích của Ôn Vương, bây giờ toàn kinh thành gần như đều đang tìm kiếm Ôn Vương.” Tiết Tịnh Kỳ thoát ra khỏi ký ức của mình, nói chuyện hồi nãy với Thích Mặc Thanh.

Thích Mặc Thanh hiển nhiên là không quan tâm đến Ôn Vương: “Tại sao ả ta lại đến tìm nàng để hỏi về tung tích của Ôn Vương?” Ánh mắt Thích Mặc Thanh chợt trở nên lạnh lẽo, bàn tay xoa trứng cũng dần dần ngừng lại.

Câu hỏi này khiến trái tim của Tiết Tịnh Kỳ chấn động, Doãn Tiêu La xưa nay không hợp với cô, sao lại tiến gần đến mà hỏi thăm tung tích của Ôn Vương, trừ phi là cô ta có bằng chứng khẳng định, nếu không cũng sẽ không xuống nước mà đến hỏi Tiết Tịnh Kỳ.

Tiết Tịnh Kỳ gạt tay Thích Mặc Thanh ở trên bụng ra, nhìn chàng với ánh mắt sắc lạnh: “Chàng đang nghi ngờ ta?”

“Không phải, ta biết nàng sẽ không, chắc hẳn là có ai đó đã nói với Doãn Tiêu La nên ả ta mới đến tìm nàng, chúng ta cần phải tìm ra người đó.” Thích Mặc Thanh đưa tay ra nắm lấy tay cô, trầm giọng nói.

Tiết Tịnh Kỳ không có trả lời, đôi con ngươi hẹp dài của Thích Mặc Thanh mang theo ý cười, tiếp đó lại đưa tay đặt lên bụng dưới của cô, vệt đỏ đó khiến cho mắt chàng đau nhói, bất luận là ai, chỉ cần dám làm tổn thương đến cô, chàng đều nhất định không bỏ qua, nếu đã làm được, thì phải chịu một cái giá nhất định.

“Tức giận rồi à?” Thích Mặc Thanh nhướng mày nhìn cô, hai má cô ửng hồng, đôi mắt hơi nhắm lại, khuôn mặt tinh xảo hoạt bát mang theo biểu cảm không thèm quan tâm, còn có sự quở trách giận dỗi, nghe thấy lời của chàng mới từ từ lắc đầu, đột nhiên, Thích Mặc Thanh giống như là kìm chế không được mà hôn lên môi của cô, hôn chặt lấy môi cô.

Tiết Tịnh Kỳ không ngờ rằng chàng lại đột ngột hôn xuống, nhất thời cảm thấy không khí trong phổi mình như bị rút hết đi, đôi tay vỗ đánh vào lưng chàng, mãi đến khi cô sắp thở không ra hơi rồi chàng mới buông môi cô ra.

Hơi thở của hai người đều có chút gấp gáp, bàn tay to lớn của Thích Mặc Thanh dần dần vuốt ve vào lưng cô, giống như là muốn ôm lấy thân thể mềm mại không xương của cô vào lòng mình, hòa vào máu xương của chính mình, giống như là yêu thế nào cũng thấy chưa đủ.

Cảnh tượng đêm hôm đó giống như những mảnh vỡ vụn tác động vào tâm trí Tiết Tịnh Kỳ, cơn đau thấu xương đó lại xuất hiện, đôi bàn tay to lớn của Thích Mặc Thanh hấp dẫn cơ thể cô hệt như có ma thuật, đưa cô cùng trầm luân vào một thế giới khác.

Đôi tay ma thuật đó dần dần xâm nhập vào từng tấc da thịt của cô, bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da nóng bỏng của cô, cảm giác đó giống như là hoà nhập vào trong thế giới băng và lửa vậy.

“Đừng …” Tiết Tịnh Kỳ mơ mơ hồ hồ mà nắm chặt đôi tay suồng sã kia.

Nhưng, lời vừa nói ra đã bị nụ hôn sâu của chàng nuốt chửng.

Bỏ đi, cô không muốn phản kháng nữa, cứ như vậy mà cùng chàng chìm vào thật sâu.