Thời tiết đầu thu đúng là có hơi lạnh, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy áo choàng nặng nề phiền phức quá cho nên thường lười biếng không chịu mặc, chỉ mặc thêm một lớp quần áo bên trong áo lót mà thôi.
Cũng không biết có phải là do áo quá mỏng hay không mà lần nào gió cũng có thể xuyên qua lớp áo đó, thổi thẳng vào da thịt của cô.
Thích Mặc Thanh hơi ngẩn người một lúc rồi cởi áo choàng trên người chàng ra, nhìn cô nói: “Cúi đầu.”
Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày nhìn chàng, trong lòng có chút ấm áp, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, nhìn chàng cột dây áo choàng thành nơ con bướm rồi mới đứng dậy.
“Hôm nay chàng đi đâu cả ngày vậy?” Tiết Tịnh Kỳ có hơi bực bội hỏi, cả ngày chẳng thấy bóng dáng chàng đâu hết.
Thích Mặc Thanh nắm tay cô, đi đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, bên trên là giàn hoa tử đằng thơ mộng, cô ngẩng đầu lên nhìn, lại cúi đầu xuống, cầm tách trà lên uống.
Chàng không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại nói: “Ôn Vương đã từ Nhạn Môn trở về, còn cứu được Doãn tam tiểu thư Doãn Tiêu La, mấy hôm nữa phụ hoàng sẽ mở tiệc chiêu đãi người nhà họ Doãn, các hoàng tử nhất định phải dẫn người nhà đến tham dự.”
Tiết Tịnh Kỳ cẩn thận nghe, tìm ra được trọng điểm, thắc mắc: “Người nhà họ Doãn? Vì sao Hoàng thượng phải cố ý mở tiệc tiếp đãi bọn họ?”
Hơn nữa người có thể để Hoàng thượng nhiệt tình tiếp đón như thế chắc chắn có lai lịch không tầm thường, hôm nay Thích Mặc Thanh nói cho cô nghe những lời này cũng không phải nói chơi, trong đó chắc chắn có che giấu bí mật rất lớn.
Thích Mặc Thanh lập tức sa sầm mắt, ánh mắt hơi dao động, đôi mắt màu đen giống như ẩn chứa lưỡi đao sắc bén.
Giọng nói của chàng ngâm dài vang dội, nặng nề như tiếng chuông lúc sáng sớm: “Người nhà họ Doãn là một thế lực rất đặc biệt, bọn họ có quan hệ khắn khít khó thể tách rời với giang sơn này, bây giờ đang sống một cuộc sống tự do tự tại như thần tiên ở ngoài thành.”
Ánh mắt của chàng nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, lại nói: “Lúc trước hai nhà Thương Doãn cùng nhau đánh hạ giang sơn, là mối quan hệ cùng sống cùng chết, nhưng ngôi vị hoàng đế chỉ có một, bọn họ cũng không muốn vì ngôi vị hoàng đế mà hai huynh đệ trở mặt thành thù, cho nên tổ tiên nhà họ Doãn quyết định vứt bỏ giang sơn, cùng nữ tử mình yêu quay về ở ẩn trong núi rừng. Từ đó về sau, tổ tiên của chúng ta đã quy định, chỉ cần là thái tử thì sau này nhất định phải cưới nữ nhi nhà họ Doãn làm vợ.
Tiết Tịnh Kỳ nghiêm túc nghe Thích Mặc Thanh nói, đây là lần đầu tiên cô biết được nguồn gốc của đất nước này.
Thì ra nước Thương Doãn được đặt tên như thế là vì chuyện này, dùng họ của hai công thần khai quốc để đặt tên cho quốc gia, là vì kỷ niệm việc hai người đã từng nắm tay đánh hạ giang sơn này.
Nhưng chuyện làm cô cảm thấy khó tin là, ở thời đại tranh chấp quyền lợi như cổ đại này, không ngờ lại còn người có thể xả thân vì nghĩa như vậy, vì tình nghĩa huynh đệ cùng nữ tử mình yêu mà dễ dàng từ bỏ giang sơn đã giành được đến tay.
Bây giờ còn có bao nhiêu người có thể làm được chuyện này chứ? Tiết Tịnh Kỳ thật sự nể phục vị tổ tiên nhà họ Doãn này.
Cô nghĩ một lúc, khen ngợi: “Tổ tiên nhà họ Doãn không cầu danh lợi, chỉ vì tình nghĩa, cách làm này đúng là làm người ta nể phục mà.”
Thích Mặc Thanh nhìn Tiết Tịnh Kỳ bằng ánh mắt đầy hàm ý, gật đầu.
Cách làm của tổ tiên nhà họ Doãn thật sự làm người ta nể phục, nhưng mà bây giờ còn có người nào có thể vì tình nghĩa huynh đệ cùng người nữ tử mình yêu mà từ bỏ ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng chứ? Cho dù là chính chàng... Chàng nhìn thoáng qua Tiết Tịnh Kỳ đang chớp đôi mắt to, một loại cảm giác khó diễn tả được đánh thẳng vào tim.
Tiết Tịnh Kỳ hiểu ra thứ gì đó, đột nhiên nói: “Như vậy, người duy nhất có thể trở thành thái tử phi chính là tam tiểu thư của Doãn phủ, thái tử nhất định phải cưới nàng, mà lần này Ôn Vương cứu được nàng trở về, người Doãn gia vì muốn cảm ơn Ôn Vương, nhất định sẽ tới lui cùng hắn.”
Thích Mặc Thanh hơi khen ngợi nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười khó phát hiện, chậm rãi nói: “Người nhà họ Doãn từ trước đến giờ đều vô cùng kiêu ngạo, nhưng là vì bọn họ luôn biết tự giữ mình, không có tiếp xúc với bất cứ người nào trong triều cả nên lần này Ôn Vương muốn dùng chuyện hắn cứu Doãn Tiêu La để tiếp cận nhà họ Doãn, ta sợ hắn chỉ là dùng giỏ tre múc nước, công dã tràng mà thôi.”
Thì ra là thế, nếu đổi thành bất cứ người nào khác thì cũng sẽ đều lựa chọn giữ một khoảng cách nhất định với người trong triều, lúc trước rời khỏi việc tranh đoạt quyền lợi chính là vì không muốn tiếp xúc với triều đình, bây giờ nếu lại tiếp xúc với người trong triều quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ bị người nghi ngờ.
Mà người nhà họ Doãn xem ra cũng không phải dạng người hời hợt, nhìn sơ qua thì không có bất cứ quan hệ gì nhưng thật ra mạng lưới quan hệ lại hết sức rõ ràng.
Tiết Tịnh Kỳ cười nhạt: “Xem ra bữa tiệc lần này là một Hồng Môn Yến!”
Trong lòng Hoàng thượng vẫn có chút kiêng dè đối với người nhà họ Doãn, lần này không phải chỉ đơn thuần là vì muốn tiếp đãi người nhà họ Doãn, mà còn muốn nhìn xem mấy năm nay người nhà họ Doãn có gì thay đổi không.
Ý cười dưới đáy mắt của Thích Mặc Thanh càng sâu hơn, duỗi tay cầm một khối đậu hủ vàng đút vào miệng cô, lại dùng lòng bàn tay xoa nhẹ mảnh vụn ở khóe miệng cô, mỉm cười nhìn chằm chằm cô xong lại bưng nước trà cho cô.
Ăn xong đậu hủ vàng được đút tận miệng, Tiết Tịnh Kỳ cũng có hơi nghẹn, lập tức uống sạch nước trà chàng mới bưng đến, thỏa mãn hỏi: “Vậy lần này vào cùng có cần ta làm gì sao?”
Thích Mặc Thanh lắc đầu: “Không cần, chúng ta cứ như bình thường như mọi khi.”
Tiết Tịnh Kỳ chống cằm nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của chàng, hơi nhíu đôi mày thon dài lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mặc Thanh, lúc vào cung, chàng phải mang mặt nạ.”
Thích Mặc Thanh gật đầu, cô nghĩ rất giống chàng, chàng đã lâu rồi không vào triều, nếu vừa tiến cung đã để cho mọi người nhìn thấy vết thương trên mặt chàng đã khỏi, chuyện này cũng rất bất lợi với Tiết Tịnh Kỳ.
Hai người đang nói chuyện, Tiết Tịnh Kỳ cầm ly trà lên uống, lại nhìn thấy Nhục Nghê cầm một thùng sắt từ hành lang bên kia bước lại đây, ở đằng sau có có một đám nha hoàn, trong tay mỗi người đều cầm một cái thùng sắt, nhanh chóng bước lại đây.
“Vương phi, Vương phi, đồ người muốn đây ạ.” Nhục Nghê bỏ thùng sắt xuống, chỉ vào một đống thùng sắt có hình dạng kỳ lạ ở phía sau nói.
Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy dạo xung quanh đống thùng sắt một vòng, chọn một cái thùng giống trong tưởng tượng của cô nhất, cái thùng có khả năng chế tạo thành bình tưới nhất.
“Tịnh Kỳ, nàng định làm gì đó?” Thích Mặc Thanh hơi nhíu mày, trong mắt có chút khó hiểu.
Tiết Tịnh Kỳ cầm thùng sắt vỗ vỗ, thử độ mềm, gật đầu, nhìn Thích Mặc Thanh cười nói: “Ta muốn làm một cái bình tưới, sau này khi tưới hoa sẽ tiện hơn.”
“Bọn hạ nhân làm việc kiểu gì vậy? Sao lại để nàng phải bận tâm mấy chuyện này?” Thích Mặc Thanh nhíu mày lại, vô cùng khó chịu.
Đường đường là Vương phi, vậy mà lại tự tay đi làm bình tưới, ra thể thống gì nữa! Huống chi, chàng cũng không muốn Tiết Tịnh Kỳ phải bận tâm đến mấy chuyện trong phủ.
Nghe giọng nói khó chịu của chàng, đám nha hoàn đứng phía sau đều cúi đầu xuống.
Tiết Tịnh Kỳ trừng mắt nhìn Thích Mặc Thanh, suốt ngày chỉ biết hù dọa người khác, phản bác: “Sao ta lại không thể làm chứ? Nhục Nghê, chúng ta đi.”
Nói xong, không thèm để ý đến sắc mặt đen như than của Thích Mặc Thanh nữa, kéo Nhục Nghê ra khỏi nơi này, Nhục Nghê không dám bước đi, nhưng vẫn phải đi theo cô.
Ánh mắt lạnh lùng của Thích Mặc Thanh hiện lên chút bất đắc dĩ, đám nha hoàn run rẩy cúi đầu xuống, trong lòng cũng đã chuẩn bị nhận phạt, nhưng mà chờ một lúc lâu vẫn chẳng thấy mệnh lệnh của Thích Mặc Thanh đâu hết, đến lúc ngẩng đầu lên, chàng đã đẩy xe lăn đi qua hành lang dài bên kia rồi.
Thích Mặc Thanh đẩy xe lăn đi theo bóng người Tiết Tịnh Kỳ vào một căn phòng ở Đông viện, trong phòng, cô đã chuẩn bị xong mấy dụng cụ như đục, đinh và kéo vân vân, chàng không ngờ rằng trừ y thuật ra, cô lại còn có thể cầm được những thứ này nữa sao?
“Nhục Nghê, đưa đinh dài và đục cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ yên lặng ra lệnh, cũng không thèm liếc nhìn Thích Mặc Thanh ở phía sau lần nào.
Nhục Nghê đáp vâng, cầm hai món đồ đó đưa cho cô, cũng không biết cô đang định là gì, khó hiểu mà nhìn thoáng qua Thích Mặc Thanh, dùng ánh mắt hỏi chàng “Phải làm gì đây.”
Thích Mặc Thanh duỗi tay nhận lấy cái đinh dài và cái đục, đẩy xe lăn đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, cô hơi nhíu mày lại, có vẻ hơi không vui, chàng lập tức nói: “Làm thế nào?”
Tiết Tịnh Kỳ xoay người lại nhìn thấy chàng đang cầm đinh dài và cái đục, một tay cầm thùng sắc, không biết phải làm thế nào, chàng khó hiểu nhìn cô, chờ cô nói.
“Dùng hai thứ này đục nhiều lỗ tròn nhỏ ở miệng bình là được.” Cô vừa nói xong, Thích Mặc Thanh đã đặt thùng sắt lên đầu gối, bắt đầu đục lỗ.
Động tác của chàng cũng không quá nhuần nhuyễn, vì muốn đục thật nhiều lỗ thủng cho nên đục ra những lỗ khá nhỏ, chỉ là chỗ này không có phễu bằng nhựa, nếu không còn có thể làm vòi phun áp lực để tưới nước.
“Cẩn thận.” Cô nhịn không được nhắc nhở, mỗi lần thấy chàng đục một cái lỗ, cô đều phải nhíu mày lại, đôi lông mày nhỏ nhắn xinh đẹp muốn nhăn thành cái bánh bao luôn.
Thích Mặc Thanh hoàn toàn làm lơ lời nhắc nhở của cô, đôi bàn tay to khỏe nắm chặt lấy đinh và đục, tiếng “đùng đùng” vang lên không ngừng, cô nhìn chàng đục ra từng lỗ từng lỗ nhỏ một.
Cái đinh này giống như không phải là một cái đinh, mà là thứ sinh ra vì chàng, giống như chỉ cần vào tay chàng thì sẽ có ma lực, càng đục, tay nghề của chàng càng thêm tinh xảo, không chỉ có tốc độ mà còn có kỹ thuật.
Không lẽ cổ nhân học cái gì đều nhanh như vậy sao? Hay chỉ có mình Thích Mặc Thanh thôi? Hoặc là chỉ số thông minh của chàng cao hơn người khác mười mấy điểm, Tiết Tịnh Kỳ hơi cảm thán nhìn chàng, người so người, tức chết người!
“Được rồi, nhìn xem có đúng ý nàng chưa.” Thích Mặc Thanh đưa bình nước đã đục lỗ xong cho Tiết Tịnh Kỳ, sâu trong ánh mắt là sự bao dung và cưng chìu.
Tiết Tịnh Kỳ cảm ơn nhìn chàng, cầm bình nước cẩn thận nhìn, đúng như những gì cô muốn nên nở một nụ cười ấm áp với chàng, đôi mắt to tròn cong thành hình trăng khuyết, vừa thâm tình vừa chuyên chú nhìn chàng rồi lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay lau mồ hôi cho chàng.
Lúc cô đến gần Thích Mặc Thanh, ánh mắt của chàng đột nhiên trầm xuống, duỗi tay ôm lấy cổ, kéo cô dán sát lên ngực mình, nhẹ nhàng hôn lấy mái tóc cô, cất giọng khản đặc: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt này, nếu không ta sẽ kềm chế không đặng.”
Giọng nói trầm thấp của chàng truyền từng câu từng chữ vào tai Tiết Tịnh Kỳ, mặt cô hơi đỏ lên rồi đột nhiên duỗi tay đẩy chàng ra, ai mà muốn nhìn chàng chứ, thật là.
“Ta đưa mấy thứ này cho bọn nha hoàn, để bọn họ dùng thử xem sao.” Tiết Tịnh Kỳ ngượng ngùng đứng dậy, cầm bình tưới thử nghiệm đi ra ngoài.
Để lại Thích Mặc Thanh đang sững sờ ngồi giữa căn phòng bừa bộn, thì ra chàng dùng đôi tay vàng ngọc của mình để làm một món đồ cho mấy tên nha hoàn dùng sao? Sớm biết như thế thì cần gì tốn công sức đến vậy chứ