Tiết Tịnh Kỳ đặt ly trà xuống nhìn Thích Mặc Thanh, trên mặt treo một nụ cười nhưng trong ánh mắt lại là vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Ta chỉ muốn biết Vương gia sẽ thả ta hay không?”
Sắc mặt của Thích Mặc Thanh ở bên dưới mặt nạ hơi ngớ ra, đôi mắt đen lóe sáng trả lời: “Người vô dụng như bổn vương, dù có thả ngươi, cũng không có năng lực bảo vệ ngươi."
Lúc nói những lời này, bầu không khí trở nên càng lạnh hơn.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại không sợ, cơ thể nhẹ nhàng chuyển động, đột nhiên tháo mặt nạ che mặt của hắn xuống, Thích Mặc Thanh không ngờ cô lại dùng một chiêu này, cơn giận lập tức nổi lên trong đáy mắt.
Đúng là tự tìm cái chết, điều hắn kiêng kỵ nhất là người khác nhìn thấy mặt mình, nhất là loại sắc mặt cực kì sợ hãi đó, bàn tay hắn giấu bên trong tay áo rộng đã nắm chặt lại.
Sau khi nhìn thấy gương mặt của Thích Mặc Thanh, Tiết Tịnh Kỳ hơi kinh hãi, sau đó thì giấu sự kinh hãi đó đi, tiến tới nhìn kĩ. Dưới tấm mặt nạ nửa gương mặt của Thích Mặc Thanh bị thiêu hủy, vết sẹo trên mặt giao nhau trông rất dữ tợn, nhưng nửa gương mặt khác lại rất tuấn tú.
"Ai bảo ngươi..." Ngón tay tái nhợt của Thích Mặc Thanh nắm chặt tay vịn ghế, né tránh ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ, mơ hồ thấy được sự tức giận trên gương mặt. Nhiều năm như thế, vẫn chưa có ai dám tháo mặt nạ của hắn xuống.
Tiết Tịnh Kỳ không để ý đến cơn giận của Thích Mặc Thanh, chỉ lấy sự dày công tu dưỡng của một bác sĩ trả lời: “Vết bỏng trên mặt cũng được mười năm rồi chứ?"
Mười năm, trong đầu Thích Mặc Thanh hiện ra trận hỏa hoạn mười năm trước, màu sắc rực rỡ như thế làm cho cả đời hắn cũng không thể quên được, tất cả vận rủi đều bắt đầu từ ngày đó, không có điểm dừng! Nghĩ đến chuyện cũ, trong mắt hắn hiện lên sự đau khổ, còn có ngọn lửa lạnh ngắt vô bờ.
Tiết Tịnh Kỳ cảm nhận được sự thăng trầm trong cảm xúc của Thích Mặc Thanh, cô nghiêm túc nhìn Thích Mặc Thanh, giọng nói dịu dàng nói: “Hít thở sâu, thả lỏng cảm xúc, không nghĩ gì hết."
Thích Mặc Thanh theo bản năng làm theo lời của Tiết Tịnh Kỳ, hắn nhắm mắt lại hít thở sâu, để cho những thứ đó chậm rãi tan biến khỏi trí nhớ.
Hơi thở của Thích Mặc Thanh bình thường trở lại, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt khôi phục lại vẻ tĩnh mịch. Tiết Tịnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, áy náy nói: “Xin lỗi, làm huynh nhớ tới chuyện không vui rồi. Nhưng huynh yên tâm, dù là vết thương trên mặt hay là vết thương trong lòng, ta đều có thể chữa trị cho huynh." Tiết Tịnh Kỳ gần như có thể cảm nhận được sự cô độc trong nội tâm của hắn.
Thích Mặc Thanh hừ nhẹ rồi quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt rơi xuống con dao găm vẫn đang cắm trên của quý của Thích Vũ Mạch, trong mắt mang theo sự khinh thường: “Ngươi vẫn nên nghĩ làm sao bảo vệ mạng nhỏ của mình đi."
Một lời thức tỉnh, Tiết Tịnh Kỳ chợt le lưỡi: “Suýt nữa ta cũng quên mất rồi." Vừa nói vừa ngồi về chỗ cũ, nhìn Thích Mặc Thanh lại đeo lên tấm mặt nạ quỷ vương đó.
"Nếu làm cho Lâm Vương nói tự mình cắt của quý, vậy có phải không liên quan đến chúng ta nữa?" Tiết Tịnh Kỳ nháy mắt nhìn hắn.
Thích Mặc Thanh cho rằng mình nghe lầm, hắn nghiêng đầu nhìn cô, lại thấy Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy và búng ngón tay nói: “Cứ làm vậy đi." Vừa nói vừa cầm con dao găm đó đi tới phía trước giường.
Tiết Tịnh Kỳ đè lên nhân trung của Thích Vũ Mạch để đánh thức hắn, lấy chiếc khăn trắng ở một bên bị hắn cắn dính máu từ trong miệng hắn ra.
Thích Vũ Mạch tỉnh lại chỉ cảm thấy thân dưới đau gần chết, hắn giãy giụa đứng dậy nhưng lại không động đậy được, ánh mắt ác độc nhìn Tiết Tịnh Kỳ chằm chằm: “Ngươi làm gì ta rồi?" Thích Vũ Mạch đau đến mức cả người toát mồ hôi.
Đôi mắt thanh tú của Tiết Tịnh Kỳ nhìn Thích Vũ Mạch rồi cười, sau đó ngón tay trắng trẻo thon dài nhẹ nhàng vụt qua trước mặt Thích Vũ Mạch: “Không phải ta làm gì ngươi, là ngươi tự làm mình bị gì đó."
Thích Vũ Mạch nhìn ngón tay của cô liên tục đung đưa, trong đầu cũng trở nên hỗn loạn hỏi: “Ta đã làm mình bị gì?"
Tiết Tịnh Kỳ âm u cười: “Muốn luyện được võ công này, giơ đao tự thiến. Để luyện thành võ công trong cuốn Quỳ Hoa Bảo Điển, giơ đao tự thiến."
Thích Vũ Mạch nghe theo giọng nói của cô rồi lẩm nhẩm đọc theo: “Muốn luyện được võ công này, giơ đao tự thiến. Để luyện thành võ công trong cuốn Quỳ Hoa Bảo Điển ta đã giơ đao tự thiến."
"Đúng, chính là thế. Nếu người khác hỏi, ngươi cứ trả lời như thế, nhớ chưa?" Tiết Tịnh Kỳ hỏi, giọng nói mang theo mùi vị mê hoặc, giống như có ma lực vậy.
"Nhớ rồi." Đôi mắt của Thích Vũ Mạch vô thần nói.
Tiết Tịnh Kỳ âm thầm vui vẻ, muốn làm một bác sĩ xuất sắc không chỉ phải chữa bệnh cứu người, còn phải chữa được bệnh trong lòng, thế nên bình thường cô còn học thêm tâm lý học và thuật thôi miên, hơn nữa còn đạt được ít thành tựu nhỏ.
Trong thời gian ngắn thông qua sự thôi miên để thay đổi ý nghĩ của một người, cô vẫn rất tự tin.
"Được, ngươi mệt rồi, vậy thì đi ngủ đi. Trong mộng phải nhớ rằng, Quỳ Hoa Bảo Điển, muốn luyện thành võ công này, giơ đao tự thiến." Tiết Tịnh Kỳ vừa nói vừa nhìn Thích Vũ Mạch nhắm mắt lại thiếp đi.
Thích Mặc Thanh không để lộ bất kì âm thanh nào, nhìn toàn bộ hành trình vào trong mắt, trong lòng không nhịn được mà nảy sinh sự nghi ngờ, Tiết Tịnh Kỳ này là đang diễn kịch đấy sao?
"Được rồi, Vương gia, huynh cho người đưa Lâm Vương về để thái y chẩn đoán đi. Nhưng mà ta đoán chừng, nửa đời này Vương gia đây phải thành thái giám rồi." Tiết Tịnh Kỳ cố nhịn cười, tâm trạng rất rốt, ngày thứ nhất xuyên không đã dạy dỗ một tên lưu manh, cô cảm thấy rất thành công.
Tất cả mấy thứ này xem thế là đủ rồi, người phụ nữ này lại lạ lùng như thế: “Ngươi chắc chắn như thế là được?"
Thích Mặc Thanh lạnh giọng.