Tiết Tịnh Kỳ không thèm để ý đến ánh mắt đe dọa cảnh cáo của Doãn Tiêu La, xoay người từng câu từng chữ mà nói ra nội dung đánh cược của hai người.
“Hoàng thượng, thật ra cũng chẳng đánh cược thứ gì, chỉ là trước khi đua ngựa, vì muốn để cuộc đua có ý nghĩa hơn một chút cho nên mới thêm chút phần thưởng vào mà thôi, người thắng có quyền ra lệnh cho người thua làm một việc.” Hôm nay, Tiết Tịnh Kỳ chỉ có cách này, có thể lấy được thiên sơn tuyết liên để cứu Minh Khê hay không, phải xem phản ứng của Gia Thành Đế.
“Vậy ngươi có chuyện gì muốn Ôn Vương Phi làm sao?” Gia Thành Đế nghĩ đến thân phận của hai người, cũng không có chuyện gì hai người không làm được, cần gì phải mất công thực hiện lần đánh cược này chứ?
Tiết Tịnh Kỳ muốn cái gì?
Cô cũng sẽ không đột nhiên đi thắng một cuộc thi mà không có lý do gì, quan trọng nhất là, dựa theo tình hình hiện này của cô thì càng khiêm tốn lại càng tốt, nếu không rất dễ dàng trở thành cái đinh trong mắt người khác.
Thích Mặc Thanh nhẹ nhàng vuốt cằm, đoán thử suy nghĩ của Tiết Tịnh Kỳ, chắc chắn cô đã gặp phải vấn đề gì rồi.
Tiết Tịnh Kỳ tự hỏi một lúc, cười lắc đầu: “Bẩm Hoàng thượng, ở nước Thích Diệp chẳng thiếu thứ gì, lại được Hoàng thượng và các vị nương nương yêu thương, thật sự không nghĩ ra được muốn Ôn Vương Phi phải làm cái gì, chờ đến khi ta nghĩ ra lại nói cho Ôn Vương Phi biết vậy!”
Rõ ràng là một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, muốn để lộ lần đánh cược của hai người cho Gia Thành Đế, vì sao đến thời khắc quan trọng lại không nói gì hết?
Doãn Tiêu La quay đầu nhìn cô, trong mắt toàn là vẻ khó hiểu.
Công chúa Hòa Sắt này, rốt cuộc là trong đầu đang nghĩ gì vậy?
Mọi người cũng thấy rất khó hiểu, càng thờ ơ thì càng làm mọi người không thể hiểu nổi.
Dù sao trong mắt mọi người, Tiết Tịnh Kỳ thắng cuộc thi này chỉ là vì mục đích của cô.
“Nếu bây giờ ngươi vẫn chưa nghĩ ra muốn Ôn Vương Phi làm gì, vậy sau này rồi nói, trẫm tin chắc Ôn Vương Phi chắc chắn cũng sẽ không quên rằng nàng từng thua ngươi.” Gia Thành Đế mỉm cười nhìn Doãn Tiêu La.
Nếu ông đã nói đến thế, Doãn Tiêu La cũng chỉ đành ngượng ngùng gật đầu.
Vốn còn định sau này sẽ chối bay cái vụ đánh cược lúc nãy, không ngờ Tiết Tịnh Kỳ lại dám nói thẳng ra trước mặt Gia Thành Đế, bây giờ cho dù muốn chối cũng không chối được.
Thì ra là đang chờ nàng ở đây.
Từng cơn tức giận xông lên trong lòng Doãn Tiêu La, bóp thật chặt ống tay áo được nạm vàng ngọc, chỉ hận không thể bóp nát quần áo trong tay.
“Vâng, ta tin rằng Ôn Vương Phi là một người giữ lời hữa, chắc chắn sẽ không chối bỏ việc này, có đúng không? Ôn Vương Phi?” Tiết Tịnh Kỳ quay đầu nhìn Doãn Tiêu La, trong mắt toàn là vẻ tin tưởng nàng.
Doãn Tiêu La có hơi lúng túng xấu hổ lạp tức thu tay lại, im lặng mà giấu ra phía sau lưng, đôi tay bị siết chặt đến đỏ bừng chảy máu có hơi xấu xí.
Nàng còn có thể làm gì nữa đây? Chỉ có thể nhận cái điều kiện Tiết Tịnh Kỳ áp đặt lên người nàng.
Mấy chữ đã đánh cược thì phải chịu thua làm đúng những gì đã hứa lần lượt chui vào lòng nàng, cắn nhẹ môi, cũng chỉ cố mà nhịn.
“Không sao, Doãn Tiêu La ta tuyệt đối không phải loại người sẽ chống chế, chờ khi nào ngươi nghĩ ra muốn bảo ta làm việc gì, ta sẽ làm ngay.” Doãn Tiêu La hít sâu, không biết chính nàng phải cố nhịn nhục bao nhiêu mới có thể nói ra câu nói này.
Dưới sự chứng kiến của Gia Thành Đế mà nhận được lời cam đoan này của Doãn Tiêu La, Tiết Tịnh Kỳ lập tức tươi tắn hẳn lên.
Chắc chắn Doãn Tiêu La cũng không dám chối bỏ trước mặt bao người thế này.
Rốt cuộc thì cô muốn cái gì?
Thích Mặc Thanh nghĩ mãi cũng không ra, cô muốn cái gì mà chàng không có chứ? Cho dù không có, chàng cũng nhất định sẽ tìm cho cô, cho dù có đi khắp thiên hạ này.
Bông tuyết lạnh băng cũng không làm cho khu săn bắn trở nên lạnh lẽo, người nào cũng thấm đẫm mồ hôi vì vận động, thậm chí có người còn cởi áo ngoài ra, chỉ mặc áo lót mỏng bên trong.
Khu sắn bắn bị chia thành ba khu lớn để đua ngựa, thi đấu kỹ thuật cưỡi ngựa, chơi mấy trò chơi khác, cho dù là hoàng tử hay tướng quân thì cũng chơi vô cùng vui vẻ.
Tiết Tịnh Kỳ một mình lẳng lặng mà trốn trong một góc của khu săn bắn, cành cây khô và tuyết trắng che đi cơ thể cô, cô đang âm thầm tính xem bước tiếp theo nên làm cái gì.
“Hôm nay công chúa Hòa Sắt rút được thứ nhất cũng khá đơn giản, chắc là đã chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến đúng không.” Không biết từ khi nào mà Ôn Vương đã đi đến sau lưng Tiết Tịnh Kỳ, vô cùng hứng thú nhìn cô.
Tiết Tịnh Kỳ đang uống rượu, ly rượu khựng lại một chút, bây giờ người cô không muốn gặp nhất chính là Ôn Vương, nhưng cố tình lần nào Ôn Vương cũng trung hợp xuất hiện trước mặt cô.
“Ôn Vương đến chúc mừng hay đến để châm chọc? Nếu đến chúc mừng thì không cần, nếu đến để châm chọc, vậy càng mời Ôn Vương đi nơi khác.” Tiết Tịnh Kỳ không thèm quay đầu lại nói, một mình yên tĩnh uống rượu.
Ai ngờ, một tiếng cười nhạo lại chui vào tai Tiết Tịnh Kỳ, chỉ xoay người lại trong chốc lát, Ôn Vương đã ngồi xuống đối diện cô rồi.
May mà nơi này không phải hành cùng, không có quá nhiều người nhìn chằm chằm, nếu để Doãn Tiêu La nhìn thấy, chắc là lại quậy thành một vở kịch lớn.
“Ôn Vương ngồi ở đây không sợ người khác hiểu lầm sao? Lúc nãy ta thấy Ôn Vương Phi cũng không mấy vui vẻ, có phải ngươi nên đi an ủi nàng ta không?” Tiết Tịnh Kỳ bắt lấy cái nhược điểm lớn nhất của Ôn Vương, vô cùng thân thiện nói.
Hành động của Ôn Vương quá kỳ lạ, giống như chỉ cần có cơ hội là phải cố ý làm mấy chuyện mờ ám cùng cô, cố ý để người khác nhìn thấy cảnh hai người thân mật.
Đặc biệt là vào lúc đông người.
Từ từ Tiết Tịnh Kỳ đã phát hiện ra quy luật, không lẽ Ôn Vương là đang muốn thể hiện cho người khác thấy hắn thích thân thiết với cô sao?
Hay là đang làm cho Doãn Tiêu La xem, cố ý muốn nhìn cảnh Doãn Tiêu La nhắm vào cô?
Cho dù có chuyện gì thì cô cũng không thể quá thân thiết với Ôn Vương, lúc trước, thậm chí là bây giờ cũng đều không được.
“Tính tình của Ôn Vương Phi quá quật cường, không có gì an ủi hay không an ủi cả, ta chỉ cảm thấy lúc nãy khi công chúa Hòa Sắt cưỡi ngựa phong thái trông rất hiên ngang, không biết ngươi là sao làm được?” Ôn Vương rõ ràng là cố ý kiếm chuyện.
Trong đình hóng gió chỉ có hai người và chút điểm tâm đặt trên bàn nhỏ, Tiết Tịnh Kỳ mơ màng nhìn khắp nơi, xung quanh trừ một số người đang chơi đùa thi đấu ra, chẳng có ai chú ý đến chỗ bọn họ cả.
“Nói cũng đúng, vừa nhìn Ôn Vương Phi là biết ngay nàng không phải là người bình thường, phong thái của nàng khi đua ngựa cũng rất bất phàm, chắc chắn là do Ôn Vương dạy dỗ rồi.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt nhấp một ngụm rượu, tươi cười đúng mực nói.
Ôn Vương ngẩn ra, lại nhanh chóng khôi phục như bình thường.
“Kỹ thuật cưỡi ngựa của Ôn Vương Phi không phải do ta dạy, người nước Thích Diệp chúng ta đã phải học kỹ thuật cưỡi ngựa từ nhỏ, cho nên không cần ai dạy ai cả. Ta thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của công chúa Hòa Sắt giỏi như thế, chắc chắn là do được Hoàng thượng của nước Thành Châu dạy dỗ đúng không.” Ôn Vương nói.
Hai người đều hiểu rất rõ đây không phải là những gì hai người muốn nói, trò chuyện một lúc, Tiết Tịnh Kỳ đã sớm mất hết kiên nhẫn, có gì thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải vòng tới vòng lui.
“Ôn Vương, chúng ta không cần thiết mượn đề tài thuật cưỡi ngựa này nói mãi, người muốn nói cái gì thì cứ đừng ngại mà nói thẳng đi.” Cuối cùng Tiết Tịnh Kỳ cũng không nhịn được, đi thẳng vào vấn đề.
Ôn Vương là người thông minh, lại đến tìm cô vào lúc này, chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Nụ cười hời hợt từ từ biến mất, gương mặt đầy ý cười của Ôn Vương lập tức trở nên lạnh lùng nặng nề, trong ánh mắt sắc bén lộ ra vẻ lạnh băng.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói, giọng nói sâu không thấy đáy: “Ngươi rất giống một cố nhân của ta.”
Lời này vừa nói ra, tim Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên đập hẫng một nhịp.
Yên lặng giữa bầu trời rơi đầy bông tuyết, cô từ từ thu nụ cười trên gương mặt lại, sau đó lại dần dần nở một nụ cười, cười đến sâu không lường được.
“Vậy sao? Có thể giống với một cố nhân của Ôn Vương, ta đúng là quá may mắn. Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến ta sao?” Câu nói cuối cùng của Tiết Tịnh Kỳ giống như đang tự hỏi bản thân cô, người mà trong lòng cô có thể nghĩ đến, cũng chỉ có chính cô.
Ánh mắt tìm tòi dò xét của Ôn Vương cuối cùng cũng dần dần tránh né dưới ánh mắt thẳng thừng của Tiết Tịnh Kỳ, từ từ trầm xuống.
Một lúc lâu sau, hắn mới lắc đầu, trong mắt giống như có chút khó tin: “Đúng là không có liên quan gì đến ngươi cả, nhưng tính tình của ngươi, cách nói năng, ngay cả động tác tay chân cũng đều cực kỳ giống nàng.”
“Mấy thứ đó cũng chỉ là những hình ảnh thu nhỏ của một người trong sinh hoạt, có vô số người có thói quen giống với ngươi, cũng từng có tình huống vì nhớ nhung cố nhân mà xem một người khá giống người đó thành người đó. Xin hổi cố nhân của Ôn Vương bây giờ đang ở đâu?” Tiết Tịnh Kỳ giả bộ không quá quan tâm thuận miệng hỏi.
Nhưng mà câu trả lời của Ôn Vương lại làm người ta chấn động.
“Cố nhân không còn nữa, chỉ để lại nỗi nhớ nhung.” Nụ cười của Ôn Vương có chút chua xót.
Cho dù từ trước đến giờ trong lòng Tiết Tịnh Kỳ chưa bao giờ có hắn, nhưng hắn cũng không có cách nào với nàng cả.
Một năm đã qua, hắn vẫn không thể quên được nàng.
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ căng thẳng, hắn thật sự vẫn chưa quên được Tiết Tịnh Kỳ đã chết kia, vẫn luôn miệng gọi cô của trước đây là cố nhân.
Cố nhân của Ôn Vương không ngờ lại là chính cô.
“Ôn Vương, ta còn có việc, không thể tiếp tục nói chuyện cùng ngươi nữa, xin phép đi trước.” Tiết Tịnh Kỳ nhanh chóng rời khỏi nơi này, chỉ cần nói thêm gì nữa thì chắc chắn sẽ để lộ sơ hở.
Bóng lưng này rơi vào trong mắt Ôn Vương, không ngờ cũng cực kỳ quen thuộc.
Trước kia, Tiết Tịnh Kỳ cũng từng chạy trốn hết lần này đến lần khác trước mặt hắn.
Rõ rằng trước kia hai người là đối thủ một mất một còn, oan gia, vì sao lại đến tình trạng này, vì sao còn có tình cảm?
Ôn Vương nhíu chặt mày, hơi khép đôi mặt nặng nề lại.
Xuyên qua một đám cây khô trong khu săn bắn chạy vào rừng, Tiết Tịnh Kỳ không biết vì sao cô lại đến nơi này, cô chỉ muốn bỏ trốn, không quan tâm đến mọi thứ mà bỏ trốn.
Đột nhiên, một bàn tay to cứng cáp mạnh mẽ túm chặt tay cô, kéo cơ thể cô về phía sau, cô đập thẳng lên người chàng.
Hai bàn tay mạnh mẽ, cơ bắp cứng rắn to lớn, mùi hương nam tính quen thuộc, liên tục tràn vào mắt, vào mũi Tiết Tịnh Kỳ, kích thích trái tim đã cháy đen, giống như có cảm giác tro tàn lại bùng cháy.
“Nói, lúc nãy Ôn Vương và ngươi đã nói những gì?” Thích Mặc Thanh dùng hai tay ôm chặt lấy cô, không cho cô giãy dụa.
Cứ như vậy mà bị chàng ôm vào trong ngực, mùi hương của chàng liên tục chui vào mũi Tiết Tịnh Kỳ, cô lại có chút tham lam mà ngửi mùi hương này.
“Ngươi, ngươi buông ta ra trước đã.” Tiết Tịnh Kỳ duỗi tay đẩy vai chàng, tiếc là hoàn toàn không phải là đối thủ của chàng.
Lại để cho Thích Mặc Thanh có cơ hội nắm tay cô, lời nói vẫn đầy vẻ ngang ngược rơi vào tai Tiết Tịnh Kỳ: “Nói, nói ra ta sẽ buông tha cho ngươi.”
Lúc nãy, khi Ôn Vương đến tìm nàng, chàng vẫn luôn đứng ở bên cạnh hai người, liên tục nhìn hành động của hai người, Tiết Tịnh Kỳ có biểu tình rất phức tạp, giống như là đã gặp phải chuyện gì rất đáng sợ.
Tiết Tịnh Kỳ lại vùng vẫy lần nữa, nhưng mà chút sức lực nhỏ yếu của cô ở trước mặt Thích Mặc Thanh thì chẳng khác nào một hạt cát trong sa mạc, cô càng vùng vẫy, Thích Mặc Thanh lại càng ôm chặt hơn nữa.
Không còn cách nào khác, Tiết Tịnh Kỳ chỉ đành nói bậy: “Ôn Vương chỉ đến tìm ta nói về chuyện đánh cược cùng Ôn Vương Phi, hắn hy vọng ta đừng đưa ra yêu cầu quá đáng gì, cho nên chỉ cảnh cáo ta một chút mà thôi.”
Tiết Tịnh Kỳ ăn nói có bài bản rõ ràng, lại nghĩ, Ôn Vương cũng rất giống loại người sẽ làm những chuyện này, nhưng nếu vì Ôn Vương Phi thì hoàn toàn không thể nào.
Thích Mặc Thanh không phải người ngu, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận lại một chút là sẽ cảm thấy không đúng, trong lòng chàng vẫn luôn lo lắng một chuyện, chính là Ôn Vương sẽ xin Hoàng thượng ban hôn, cướp mất Tiết Tịnh Kỳ.
Cho nên, chuyện chàng lo lắng nhất là, lúc nãy có phải Ôn Vương đã nói gì đó với Tiết Tịnh Kỳ về chuyện thành thân không. Chàng ghé sát môi vào tai Tiết Tịnh Kỳ, hơi nóng phả vào vành tai cô, có cảm giác tê dại.
“Ngươi nói dối, nói thật cho ta biết, nếu không ta sẽ lập tức ôm ngươi đi ra ngoài.” Thích Mặc Thanh khẽ uy hiếp.