Lúc này Thích Mặc Thanh một câu cũng không nghe lọt, trong mắt trong tai hắn chỉ có tiếng gió và tiếng mưa dữ dội.
Nhục Nghê sốt ruột đến độ xoay vòng vòng, Giả Sơn bên cạnh bỗng nghĩ ra một cách, nói bên tai nàng một câu, nàng gật đầu rồi vội vàng chạy đi.
Sau khi Tiết Tịnh Kỳ đi, Nhục Nghê và Giả Sơn đã len lén bám theo cô, chẳng mấy chốc Nhục Nghê đã tới gõ cửa phòng cô.
“Vào đi.” Tiết Tịnh Kỳ cho rằng tiểu nhị tới đưa cơm nên thuận miệng nói.
Cửa đẩy ra, tiếng bước chân như có như không, không phải tiểu nhị, Tiết Tịnh Kỳ quay đầu nhìn, là Nhục Nghê.
“Ngươi đến làm gì? Lẽ nào Vương gia các ngươi bảo ngươi tới để giám sát nhất cử nhất động của ta?”
“Vương phi, người theo ta về đi, từ sau khi người đi, Vương gia đã không ăn không uống ba ngày rồi, bây giờ trời đổ mưa to mà Vương gia lại ở trong viện không chịu về phòng, chúng tôi không khuyên được Vương gia nên mới tới tìm người.” Nhục Nghê khẩn thiết nói.
Bàn tay Tiết Tịnh Kỳ siết chặt một góc quyển sách y nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì: “Vương gia đã hạ lệnh đuổi ta ra khỏi phủ, bây giờ ngươi lại tự đến tìm ta, không sợ Vương gia trách tội ngươi sao?”
“Không sợ, Vương gia thâm minh đại nghĩa, nếu Vương phi về chắc chắn Vương gia sẽ rất vui.”
Trên mặt Tiết Tịnh Kỳ vẫn thờ ơ, hồi lâu không nói gì, Nhục Nghê không nhìn ra cô đang nghĩ gì, hành lễ cúi xuống thật sâu.
“Vương phi, Vương gia làm chuyện gì cũng suy nghĩ cặn kẽ, sau khi nghĩ kỹ rồi mới làm nhưng Vương gia lại nổi trận lôi đình với chuyện của người với Ôn Vương đều là vì Vương gia quá để tâm tới người!”
Quá để tâm, là vì quá để tâm sao? Bàn tay đang nắm chặt quyển sách y của Tiết Tịnh Kỳ dần buông lỏng, yêu sâu đậm thì càng trách nhiều, trong lòng cô có chút thoải mái.
Tiết Tịnh Kỳ gập quyển sách lại, nhanh chóng đứng dậy ra khỏi khách điếm, Nhục Nghê vội vàng đi theo.
Hai người lao vào màn mưa, ướt đẫm cả người về Minh Vương phủ.
Vừa vào tới viện của Thích Mặc Thanh, nhìn thấy hắn đang ngồi trên xe lăn hứng cơn mưa lớn như trút nước, mà Giả Sơn và quản gia đều đang quỳ bên cạnh.
Lòng Tiết Tịnh Kỳ ê ẩm, từng bước tới gần hắn.
Tiết Tịnh Kỳ lên tiếng nhưng lại trở thành sự lãnh đạm: “Thích Mặc Thanh, huynh đang làm trò gì vậy hả? Người đuổi ta là huynh, ba ngày không ăn không uống, dầm mưa cũng là huynh, huynh tự hành hạ bản thân thì thôi đi, đến quản gia và Giả Sơn cũng phải chịu tội theo huynh.”
Thích Mặc Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì ngón tay hỏi giật giật, cuối cùng cô vẫn quay về.
Nhìn Thích Mặc Thanh một lát, Tiết Tịnh Kỳ lại nói: “Thủ đoạn dầm mưa, không ăn không uống quá non, có bản lĩnh thì treo cổ đi, thù của huynh cũng không cần phải báo nữa.”
Đôi mắt hơi lạnh của Thích Mặc Thanh nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi nói: “huynh nghe cho kỹ đây, hôm đó huynh trúng độc hôn mê cần cỏ đen để làm thuốc, mà Thích Vũ Hạo lại mua toàn bộ cỏ đen trong phạm vi vài thành xung quanh, hắn để lại cho ta một lá thư bảo ta tới quán trà tìm hắn, ta biết nếu ta đi thì chắc chắn sẽ bị hắn khống chế nên ta không đi. Ta biết trong tay Thái tử, Hoàng hậu có cỏ đen nên đã làm giao dịch với họ, Hoàng hậu cho ta uống một viên thuốc khiến cho thủ cung sa biến mất và trên người ta xuất hiện vết tích.”
“Lần này huynh đã hiểu hết rồi chứ, ta chỉ có sự chán ghét với Thích Vũ Hạo chứ không thể có sự yêu thích.”
Dứt lời Tiết Tịnh Kỳ mặt không biểu cảm nhìn Thích Mặc Thanh, thấy sắc mặt hắn trở nên âm trầm từng chút, cô xoay người rời đi.
Thích Mặc Thanh tỉnh táo lại, lần này hắn không thể để cô đi nữa, hắn bỗng đứng dậy đuổi theo Tiết Tịnh Kỳ nhưng hắn đã quên chân mình bị chặt gãy, chưa đi được mấy bước thì đã té nhào trong mưa.
“Vương gia!” Mấy người đồng thời sợ hãi hô lên.
Tiết Tịnh Kỳ nghe thấy tiếng sau lưng, không kìm được dứng bước, quay đầu lại thấy Thích Mặc Thanh ngã trong màn mưa, bước chân không nghe cô sai khiến mà chạy tới trước mặt hắn, đỡ hắn dậy.
Thích Mặc Thanh tựa như mất đi trân bảo lại có được, ôm chặt lấy Tiết Tịnh Kỳ, hôn lên môi cô, trong màn mưa tầm tã không chút kiêng dè thể hiện tình yêu say đắm của mình.
Tiết Tịnh Kỳ không ngờ Thích Mặc Thanh lại không chút kiêng dè gì mà hôn cô như vậy, giãy giụa vài lần nhưng hắn lại hôn cô sâu hơn khiến cô động cũng không dám động nữa.
Thích Mặc Thanh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt dịu dàng nhìn mặt cô qua màn mưa: “Ta biết nàng đi gặp Thái tử, ta biết cho dù là Thái tử hay Ôn Vương đều có ý đồ với nàng. Ta hận hai chân mình, hận ta vô dụng, không bảo vệ được nàng…”
Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu Thích Mặc Thanh ôm chặt cô vào lòng, khẽ nói: “Ta không phải không tin nàng mà là không tin bản thân mình. Ta muốn đưa nàng ra khỏi âm mưu xảo quyệt này nhưng ta lại không nỡ. Tịnh Kỳ, nàng hiểu không?”
Mắt Tiết Tịnh Kỳ đã hơi ẩm ướt, hòa cùng nước mưa nên cô càng không nhìn rõ: “Thích Mặc Thanh, huynh phải tin bản thân. Trong lòng ta, huynu tốt hơn Thái tử hay Ôn Vương cả ngàn lần, cho dù huynh có tàn tật hay không, chỉ cần huynh không từ bỏ bản thân thì ta sẽ không từ bỏ huynh.”
Lần đầu tiên Thích Mặc Thanh nghe được lời này, mấy ngày nay hắn luôn kiên trì, không ngừng khuyên nhủ bản thân sẽ quên được cô nhưng hắn biết mình không làm được. Từ ngày mà cô xuất hiện là mọi thứ đã thay đổi, bỗng nhiên hắn hiểu ra mục tiêu và sự kiên trì của mình, có động lực và hy vọng, cô giống như tia nắng trong đêm đen mà hắn tham luyến, càng muốn có được.
“Tịnh Kỳ.” Hắn ngẩng đầu, đôi mắt như sao phản chiếu ánh sáng lấp lánh nhìn cô. Hắn lại cúi xuống hôn lên môi cô lần nữa, vô cùng dịu dàng.
Người bên cạnh đều bị cảm động rối tinh rối mù, cho dù đang ở trong màn mưa lớn nhưng cũng không ai muốn quấy rầy hai người họ.
Thích Mặc Thanh chầm chậm buông cô ra, Tiết Tịnh Kỳ bỗng cười xinh đẹp động lòng người: “Được rồi, họ đều đang dầm mưa với chúng ta đấy, vào thôi.”
Mấy người cùng vào phòng, Tiết Tịnh Kỳ vừa đẩy Thích Mặc Thanh vào sau bình phong vừa nói: “Quản gia, ông đi chuẩn bị nước ấm cho Vương gia tắm, Nhục Nghê, ngươi đi đun nước gừng để mọi người uống, Giả Sơn, lát nữa ngươi hầu Vương gia tắm.”
Mấy người lập tức đi làm.
Không lâu sau mọi thứ đã được chuẩn bị xong, nhân lúc Thích Mặc Thanh tắm thì Tiết Tịnh Kỳ cũng đi thay quần áo.
Thích Mặc Thanh tắm xong thì uống nước gừng, cả người dần ấm trở lại. Hai người ngồi trước bàn, uống trà bàn luận tình thế trước mắt.
“Ta thấy Hoàng hậu cũng có lòng kiêng kỵ Ôn Vương, lần này ta liên thủ với Hoàng hậu chỉ e Ôn Vương sẽ không chịu để yên đâu.” Tiết Tịnh Kỳ nhắc đến Ôn Vương, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Ta hiểu, họ đều mưu tính tường tận, có điều muốn ngôi vị hoàng đế kia, ta sẽ không để họ đạt được mục đích.” Ánh mắt Thích Mặc Thanh bỗng trở nên lạnh lẽo sắc bén như hàn băng.
“May mà Thích Vũ Hạo không liên thủ với người khác, nếu không sẽ càng khó đối phó, ta đã đồng ý cứu Thái tử, có hắn tranh đấu với Thích Vũ Hạo, chúng ta chỉ cần yên lặng ngồi xem động tĩnh.” Tiết Tịnh Kỳ nói.
Thích Mặc Thanh thưởng thức nhìn Tiết Tịnh Kỳ, có chút khen ngợi: “Ta đã từng nói nàng rất thông minh, không ngờ nàng lại hiểu nhanh như vậy.”
Tiết Tịnh Kỳ hơi ngơ ngác, cô xuyên không từ thế kỷ hai mươi mốt tới đây còn không hiểu chút tâm tư này của mấy người cổ đại sao?
“Trải qua nhiều chuyện rồi ắt sẽ hiểu lòng người, đạo lý này không cần ta nói cho huynh chứ.” Tiết Tịnh Kỳ cười nói.
Thích Mặc Thanh dịch người sang một bên, để trống một nữa giường rồi vỗ vỗ: “Lại đây, nằm cùng ta một lát.”
Tiết Tịnh Kỳ cởi giày, xoay người nằm bên cạnh Thích Mặc Thanh, hơi thở trên người hắn truyền tới khiến cô lại nhớ tới nụ hôn nồng cháy lúc nãy, bỗng chốc mặt đỏ tới tận mang tai.
Thích Mặc Thanh thấy cô không nhúc nhích, xoay người đối mặt với cô mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã phiếm hồng, không ngờ cô lại có một mặt đáng yêu như vậy.
“Mặt nàng sao lại đỏ thế này?” Thích Mặc Thanh đưa tay chọc chọc má Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ xoay người đập vào tay hắn, rõ ràng hắn hiểu mà còn cố ý hỏi.
“Không biết, có lẽ là do quá nóng, vừa mới uống nước gừng.” Tiết Tịnh Kỳ thuận miệng bịa chuyện.
Thích Mặc Thanh gật đầu, cố ý nói: “Nghe nàng nói ta cũng cảm thấy hơi nóng, có lẽ cũng vì bát nước gừng vừa nãy.”
Nói rồi hắn đưa tay cởi vạt áo mình, vốn tắm xong chỉ còn lại áo trong, Thích Mặc Thanh cởi nữa lộ ra làn da khỏe mạnh màu lúa mạch.
Bỗng chốc Tiết Tịnh Kỳ đưa tay che mắt mình, nhảy ra khỏi giường rồi đưa lưng về với Thích Mặc Thanh.
“huynh còn không đứng đắn nữa xem, ta sẽ dùng độc trùng cắn nát bảo bối của huynh.”
Thích Mặc Thanh nghe lời nói như uy hiếp của cô xong thì lại nói: “Nàng thật sự nhẫn tâm để ta trở nên giống Lâm Vương sao? Vậy hạnh phúc nửa đời sau này của nàng phải làm sao? Cho dù không vì ta thì cũng phải nghĩ cho đời sau của chúng ta chứ.”
Tiết Tịnh Kỳ cũng không phải ngọc nữ ngây thơ không hiểu gì, nghe lời Thích Mặc Thanh nói xong thì âm trầm nói: “Dù sao ta cũng không sao, ta sẽ có nghìn vạn đời sau, nếu Minh Vương huynh cũng trở nên giống Lâm Vương thì đến một cọng lông gà cũng không có.”
Nữ nhân này khả năng nói chuyện nghẹn chết người giỏi hơn rồi, vẫn nói không chút nể tình.
Thích Mặc Thanh nắm lấy vai Tiết Tịnh Kỳ, lời nói kích động: “Nếu nàng dám thì dù phải tìm chân trời góc bể ta cũng tìm ra rồi ngũ mã phanh thây nam nhân kia sau đó ném lên núi cho chó sói ăn, Dù ta trở thành giống Lâm Vương thì nàng cũng không được rời xa ta.”
Thích Mặc Thanh ngang ngược tuyên bố vấn đề thuộc về sở hữu Tiết Tịnh Kỳ, lòng cô ấm lên từng chút.
Nhục Nghê thấy hai người cuối cùng cũng làm lành như ban đầu, tảng đá trong lòng cũng buông xuống, Giả Sơn thấy sắc mặt nàng đã tốt lên thì cũng vui vẻ theo.
Hai người ở trong phủ sống những ngày tháng bình tĩnh thanh thản như thần tiên quyến lữ.
Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi xem sách y trong đình, Thích Mặc Thanh ở bên cạnh cho cá ăn, thi thoảng sẽ gọi Lãnh Tước hỏi chút chuyện. Hai người bình yên ở bên nhau cả ngày, không nói gì nhưng lại biết rõ tâm ý của đối phương.
Nhưng có người lại không kiên nhẫn nổi.
Thích Vũ Hạo hiểu rõ chuyện của Tiết phủ rõ như lòng bàn tay, muốn khiến Tiết Tịnh Kỳ đau lòng, cách tốt nhất là khiến Tiết phủ sụp đổ.
Trong phủ Lâm Vương, Tiết Duệ Hân ngồi bên cửa sổ nhỏ thoa son, một nha hoàn đang giúp nàng ta chải tóc rồi búi tóc xinh đẹp.
Cuối cùng còn gài thêm một chiếc trâm tua rua bằng vàng ngọc bên ngoài khảm ngọc bích, trang điểm đậm mà tỉ mỉ vô cùng xinh đẹp.
Nha hoàn nhìn Tiết Duệ Hân trong gương rồi a dua nịnh hót: “Vương phi ăn vận thế này thật đẹp, cây trâm này rất hợp với người, chắc chắn Vương gia sẽ bị rung động bởi vẻ đẹp của người.”
Tiết Duệ Hân hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn vuốt ve trâm ngọc trang sức trên đầu: “Nha hoàn ngươi thật biết ăn nói, ta thế này thật sự xinh đẹp sao?”
Nha hoàn bị ánh mắt lạnh băng của nàng ta nhìn sợ hãi, chậm rãi trả lời: “Vâng, vẻ đẹp của Vương phi có thể sánh với Tây Thi, tư sắc trời ban dù người trang điểm thế nào cũng đẹp.”
“Tốt lắm.” Tiết Duệ Hân cười lạnh một tiếng: “Nếu lát nữa Lâm Vương không thích ta thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
Nha hoàn toàn thân run rẩy, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, hai chân bỗng mềm nhũn.
Thứ không được trọng dụng, Tiết Duệ Hân lạnh lùng nhìn nha hoàn rồi thản nhiên ra ngoài.
Trong sảnh chính của Lâm Vương phủ, Lâm Vương đang ở trong đợi Tiết Duệ Hân, vừa thấy nàng ta vào cửa thì tới ôm nàng ta ngồi xuống.
Thích Vũ Mạch tỉ mỉ quan sát Tiết Duệ Hân, lại gần ngửi rồi không khỏi cảm thán: “Ái phi, người nàng thật thơm, dùng hương liệu gì vậy?”
Tiết Duệ Hân thẹn thùng cười: “Vương gia khen nhầm rồi, trên người ta không dùng hương liệu gì cả, đây là mùi hương tự nhiên của cơ thể.”
Thích Vũ Mạch cười tà, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng ta: “Vậy sao?”
“Vương gia nếu như không tin thì tối nay có thể tới phòng ta kiểm nghiệm là biết, tối nay ta chờ người trong phòng.” Tiết Duệ Hân vô cùng mập mờ nói.
Nhưng sắc mặt Thích Vũ Mạch lập tức lạnh đi, bỗng chốc đẩy Tiết Duệ Hân ra, chỗ thiếu hụt trên người hắn bị châm chọc một cách trắng trợn như vậy, đây là nỗi đau cả đời của hắn.
“Cút ra ngoài.” Giọng nói lạnh lùng của Thích Vũ Mạch mang theo sự run rẩy.
Hắn ta đập hết đồ trên bàn rồi hất đổ ghế.