Dòng người miên man tới tới lui lui không ngớt, mọi người đều nghe nói Mặc Vương phi đang phát thuốc, nhà này truyền nhà kia, lần lượt kéo nhau đến đây, lần phát thuốc này đến tận chiều tối mới kết thúc.

Tiết Tịnh Kỳ mệt đến nỗi không đứng dậy nổi dựa vào vai Thích Mặc Thanh, đôi chân đã có chút mềm nhũn ra, cô không ngại ngùng thể hiện hành vi thân mật với chàng như vậy ở nơi công cộng.

“Đứng hẳn hoi.” Ánh mắt Thích Mặc Thanh nhìn về phía trước, cơ thể có chút cứng nhắc.

Tiết Tịnh Kỳ không hài lòng, đứng ngay ngắn trở lại, nghi hoặc nhìn chàng, thế mà lại không cho cô dựa vào sao?

“Bây giờ biết mệt rồi sao? Đã nói với nàng là trở về từ sớm rồi, ngồi xuống.” Sắc mặt Thích Mặc Thanh vô cảm đỡ cô ngồi xuống, rót ly nước rồi đưa cho cô: “Uống rồi về phủ.”

Nhìn cốc nước trong suốt, Tiết Tịnh Kỳ mới nhận ra cả ngày hôm nay cô chưa uống ngụm nước nào, lúc này cổ họng khô khốc, giống như đi dạo một vòng sa mạc rồi trở lại vậy.

Cô cẩm cốc nước lên uống một ngụm lớn, cũng xem như là có thể giải tỏa được cảm giác khô khốc trong cổ họng.

“Mỗi một bách tính đều lấy được thuốc là tốt rồi, cũng không sợ virus gì đó gây hại đến bọn họ, bây giờ chúng ta phải tìm được nơi mà người của nước Thành Châu đã để virus ở đó.” Tiết Tịnh Kỳ hắng giọng nói.

“Chuyện này, ta sẽ điều tra ngọn ngành.” Ánh mắt Thích Mặc Thanh nhìn về phía xa, kiên định nói.

Người bênh cạnh đang thu dọn đồ đạc, số thuốc mang đến đã được phát đi hết, đặc biệt là thuốc giải mà Lãnh Tước điều chế, phân phát nhanh như nước rút. Những phương thuốc tất yếu khác thường thấy trong cuộc sống như phong hàn, nóng phổi, sốt cũng được phát đi.

Một nhóm người thu dọn sạch sẽ những đồ còn trong tuyết, rồi lại cho trưởng quầy tiệm thuốc Vinh Hòa một ít vàng cảm ơn, khiến ông ta vui mừng không khép được miệng. Trên tuyết là những dấu chân lộn xộn, có điều sau đó đã bị những bông tuyết khác dần dần che phủ.

“Vương gia, đã thu dọn xong mọi thứ rồi ạ.” Nhục Nghê từ xe ngựa bước đến, chỉ vào hai chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị xong.

“Trở về thôi!” Thích Mặc Thanh vươn tay ra ôm lấy bờ vai mảnh mai của Tiết Tịnh Kỳ, cho dù đã mặc một chiếc áo choàng dày cộp nhưng trông nàng vẫn duyên dáng mảnh khảnh, chàng khẽ nhíu mày, quan tâm thế nào, chăm bón thế nào cũng vẫn gầy như vậy.

Một giọng nói trầm bổng, mộc mạc vang lên: “Tứ ca và tứ tẩu cứ như vậy rời đi sao? Ta còn muốn đến xem xem hai người khám bệnh từ thiện như thế nào để học hỏi một chút.”

Giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, Tiết Tịnh Kỳ đang định quay lại phản bác, nhưng bả vai lại bị giữ lại, vóc dáng của Thích Mặc Thanh và Ôn Vương ngang ngửa nhau, khí thế của hai người lại hoàn toàn khác nhau, nhìn qua có cảm giác như giữa họ có tia lửa bắn ra vậy.

“Bọn ta đang định trở về, lần khám bệnh hôm nay đã kết thúc, lục đệ nếu như cũng muốn đến xếp hàng, thì ngày mai nhớ đến sớm.” Giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm của Thích Mặc Thanh khiến Ôn Vương cảm thấy chấn động, mỗi lần bất kể là xảy ra chuyện gì, nàng cũng đều có thể bình tĩnh như vậy.

“Ta đến đây không phải để khám bệnh, mà là phụng chỉ đến xem tứ ca tổ chức khám bệnh từ thiện như thế nào, lệnh của phụ hoàng không thể làm trái.” Ôn Vương nở một nụ cười nhạt, nụ cười dị thường cứ đập vào mắt Thích Mặc Thanh khiến cô vô cùng chướng mắt.

“Phụng chỉ? Nếu phụ hoàng có quy định đến tìm ta là được, cần gì phải bảo đệ đến đây một chuyến, ta chỉ sợ làm lỡ dở thời gian của lục đệ mà thôi, cũng làm lỡ dở thời gian của tam tiểu thư Doãn.” Thích Mặc Thanh nhìn hắn bằng ánh mắt thâm trầm, chỉ nói vài câu đã có thể khiến Ôn Vương nhướng mày, chàng tiếp tục nói: “Tháng sau là phải thành thân rồi, sính lễ đã ổn thỏa chưa? Sính lễ của Hoàng gia chúng ta không thể nào thiếu được đâu.”

Đối với Ôn Vương mà nói, chuyện mà hắn hối hận nhất chính là gặp được Doãn Tiêu la.

Lúc này nhắc đến việc sắp phải thành thân với Doãn Tiêu La, trong lòng hắn lại cảm thấy phiền phức.

Nhưng hắn cũng chẳng có cách nào khác, ban đầu người tiếp cận nàng ta chính là hắn, muốn để nàng ta có tình cảm với mình cũng là hắn, bây giờ được như ý nguyện rồi, ông trời lại trêu đùa hắn như vậy, để hắn yêu một người khác.

Hắn từng tưởng rằng cả đời này chuyện ấy cũng sẽ không bao giờ xảy ra vậy mà giờ đây, nó đã ăn sâu vào tim hắn.

“Phiền tứ ca nhọc lòng rồi, chuyện sính lễ có lễ bộ xử lí, chúng ta không cần phải lo lắng.” Ánh mắt sắc bén của Ôn Vương không còn nóng nảy như trước kia nữa, có lẽ thời gian thật sự có thể tôi luyện mọi thứ.

“Vậy thì tốt, tam tiểu thư Doãn là một cô nương tốt, đệ phải đối xử tốt với nàng.” Thích Mặc Thanh vỗ vai hắn, thể hiện ra dáng vẻ của một người huynh trưởng tốt: “Ta về phủ trước đây, cứ tự nhiên.”

Thích Mặc Thanh không muốn tiếp tục ở lại nơi này, người đến hôm nay không phải là Thái tử mà lại là Ôn Vương, chàng cảm thấy rất kì lạ, theo lí mà nói Thái tử có được thuốc nhất định sẽ xuất hiện, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu cả.

Quay người rời đi, chàng nắm bàn tay của Tiết Tịnh Kỳ, mười ngón tay đan chặt lấy nhau, nhìn vào chính là một đôi phu thê vô cùng ân ái, Ôn Vương vốn muốn gọi bọn họ lại, nhưng cảnh tượng ấm ấp ấy lại khiến cho tim hắn rối rắm từng chút từng chút một.

“Tứ ca, hôm nay ta đến là muốn huynh nói về tình huống khám bệnh ngày mai một chút, để ta còn trở về báo cáo với phụ hoàng.” Ôn Vương rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Thích Mặc Thanh không quay đầu lại: “Không cần nhọc công lục đệ nữa, ta sẽ tự bẩm báo với phụ hoàng.”

Tiết Tịnh Kỳ bị chàng ôm trong lòng hoàn toàn không quay đầu lại nhìn, mãi cho đến khi lên xe ngựa vẫn không thấy rõ biểu cảm của cô, Thích Mặc Thanh và cô ngồi cùng một xe, cửa sổ bên cạnh đã bị cơ thể chàng che lại.

Ôn Vương đứng trong gió tuyết, thậm chí còn không nhìn rõ dung mạo của Tiết Tịnh Kỳ, tiếng móng ngựa nặng nề lướt qua hắn, đến lúc mở mắt ra một lần nữa, trước mắt hắn đã không còn một ai, chỉ còn lại dấu xe của xe ngựa. Hai tay hắn nắm chặt lại, trong tay là thánh chỉ còn chưa kịp tháo ra tuyên bố, hắn mạnh mẽ mở nó ra.

Rốt cuộc vẫn là khí thế của hắn không bằng người ta, năm đó dung mạo của Thích Mặc Thanh bị hủy hoại hoàn toàn, gân chân bị đứt, thủ đoạn ác độc, giờ đây dung mạo đã được hồi phục, hai chân đi thoăn thoắt như gió, lại triệt để trở thành một tên ngụy quân tử!

Hắn không khỏi cười lạnh, thánh chỉ trong tay bị ném thành một đường vòng cung rơi xuống đất.

“Không phải chỉ là ra ngoài khám bệnh, phát thuốc từ thiện thôi sao? Có gì mà phải đắc ý chứ, muốn phát thuốc, ta có thể bảo cha ta đứng ra làm, dù sao cũng chỉ là chuyện vài đồng bạc, Ôn Vương, chàng tức giận làm gì chứ?” Doãn Tiêu La khoanh tay trước ngực, nhìn theo mấy chiếc xe ngựa vừa rời đi lẩm bẩm nói.

Trên thế giới này không chỉ có mỗi Mặc Vương phủ của bọn họ biết giả làm người tốt, nhà họ Doãn cũng có thể.

“Giờ ta sẽ bảo cha ta đi mua thuốc, ngày mai, không, ngay tối nay sẽ phát cho mọi người trên đường.” Doãn Tiêu La bước lên phía trước một bước, cố ý nói vào tai Ôn Vương, nàng ta có một cảm giác vô cùng cao thượng.

Nhưng người bên cạnh kia không biết đang suy nghĩ điều gì, một lời cũng không nói đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau, cũng không thèm quay sang nhìn Doãn Tiêu La đã rời đi.

“Ôn Vương, Ôn Vương, chàng lại muốn đi đâu?” Doãn Tiêu La quay đầu lại, đuổi theo vài bước, đột nhiên nhớ đến lời hắn từng nói, bước chân chậm rãi dừng lại.

Nàng ta đuổi theo mệt như vậy, hắn trốn đi chắc còn mệt hơn!

Đuổi bắt không ngừng như vậy, không bằng để hai người đều có thể nghỉ ngơi.

Bóng dáng của hắn dần dần chìm trong bóng đêm băng giá, ánh đèn đuốc bên đường rọi xuống khiến con đường trở nên sáng hơn.

“Hắn lại một lần nữa bỏ ngươi lại một mình, ngươi không cảm thấy thế giới rất không công bằng sao?” Một giọng nói mềm mại uyển chuyển như chim sơn ca của một người phụ nữ vang lên bên tai Doãn Tiêu La.

Giọng nói này quen thuộc đến mức Doãn Tiêu La không cần quay đầu lại cũng biết được là ai.

“Không cần ngươi quan tâm.”

“Ta cũng không muốn quan tâm, nhưng mà nữ nhân chúng ta không cần vì một nam nhân mà chìm đắm như vậy, có điều ta thấy Doãn tam tiểu thư đã trúng độc quá mạnh rồi, nếu như không có được Ôn Vương, ngươi nhất định sẽ cảm thấy thế giới này lúc nào cũng u tối, hoặc là không còn dũng khí để sống tiếp nữa, đúng chứ?” Giọng nói trong trẻo của Cẩm Sắt đi vào lòng người, quấn chặt lấy trái tim của Doãn Tiêu La, khiến tim nàng ta thắt lại.

Cẩm Sắt nói không sai chút nào, nếu như không có Ôn Vương, có thể nàng ta sẽ không muốn sống nữa, có lẽ nghĩ mọi chuyện như vậy quá mức nghiêm trọng, nhưng cho dù không phải như vậy, thì chắc chắn nàng ta cũng rất suy sụp tinh thần.

“Ngươi có ý gì?” Nàng ta thấp giọng nói.

Cẩm Sắt khẽ nở một nụ cười không dễ phát giác: “Ta không có cách nào giúp ngươi đoạt về trái tim của Ôn Vương, nhưng ta có cách để trái tim của Ôn Vương không có một ai, chỉ có như vậy, ngươi mới có cơ hội lọt vào tầm mắt của hắn, cuối cùng có thể tiến vào trái tim hắn.”

Điều kiện hấp dẫn như vậy đã lôi cuốn được Doãn Tiêu La, chỉ cần có được Ôn Vương, chỉ cần trái tim của hắn ở chỗ nàng ta, bảo nàng ta làm gì cũng được.

Nhưng mà, lí trí đột nhiên xuất hiện, xâm chiếm từng dây thần kinh của nàng ta, khống chế nàng ta, không cho nàng ta tiến về phía trước.

Nàng ta cố gắng giữ bình tĩnh, cười khẩy một tiếng: “Ta và Ôn Vương, tháng sau là sẽ thành thân rồi, Hoàng thượng tứ hôn, chàng không thể nào từ chối được, vì vậy, những thứ khác đối với ta mà nói hoàn toàn không quan trọng.”

Cho dù không quan trọng, nhưng nàng ta vẫn hi vọng trái tim của Ôn Vương chỉ có một mình nàng ta.

Nàng ta nhấc chân lên muốn rời đi, gương mặt tỏ vẻ khinh miệt, nhưng không ai biết được thật ra trong lòng nàng ta đã sớm nổi gió.

“Tam tiểu thư Doãn, ngươi tưởng Ôn Vương lấy ngươi rồi, tim của hắn sẽ ở chỗ ngươi sao? Người thông minh như Ôn Vương lấy ngươi về phủ cũng chỉ vì ý chỉ của Hoàng thượng mà thôi, trái tim của hắn vẫn không hề có ngươi, tương lai vẫn còn vô số tiểu thiếp khác, lẽ nào ngươi muốn một mình cô độc trong gian phòng trống, cứ như vậy đến khi chết già sao?” Mỗi lời nói của Cẩm Sắt như đánh thật mạnh vào trái tim của Doãn Tiêu La.

Không sai, nàng ta không thể đảm bảo sau khi thành thân trái tim của Ôn Vương chỉ có một mình nàng ta, tuyến phòng ngự trong lòng nàng ta lập tức đổ vỡ, bức tường lương thiện trong lòng nàng ta cũng từng chút sụp đổ.

Cuối cùng nàng ta cũng không thể giữ vững được sự yên ổn trong trái tim mình vì mấy câu nói của Cẩm Sắt đã đánh gục nàng ta, nhưng đối với bản thân nàng ta mà nói, đây không phải chuyện mà nàng ta đã muốn làm từ lâu sao?

Nàng ta dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

“Ngươi nói, nên làm thế nào?”

Cẩm Sắt nhếch miệng cười, mọi chuyện phát triển y như nàng nghĩ, từ lần đầu tiên gặp được Doãn Tiêu La, nàng đã hạ quyết tâm muốn khống chế Doãn Tiêu La rồi.

“Rất đơn giản, đến Ủng Hương Lâu, ta nói kế hoạch của ta cho ngươi.” Cẩm Sắt bước lên phía trước một bước, đứng cùng hàng với Doãn Tiêu La, nhìn nàng ta rồi bước đi.

Trong cơn tuyết, Doãn Tiêu La lại nắm chặt bàn tay lại, cứ để nàng ta buông thả bản thân một lần đi.